Công trình trong tay đã dừng hết phân nửa, Mộc Tiền Trình không biết bắt đầu từ khi nào, mình đã không thể nhận được hạng mục lớn. Tập đoàn Hoa Đằng xuất hiện, quả thật đã tạo thành áp lực với những xí nghiệp trong Hải Đường, nhưng dạo này hắn vẫn không đụng được công trình lớn, dù có thì cũng rất ít, hơn phân nửa đều bị chính phủ dành lấy.
Mộc Tiền Trình không có nhiều mối quan hệ, đều là người bạn học giới thiệu, cộng thêm hắn là người giỏi ăn nói và nịnh hót, cho nên một đường cũng thuận bườm xuôi gió. Bất thình lình đột nhiên gặp trở ngại, Mộc Tiền Trình thật đúng là không nghĩ ra.
Tuy rằng bây giờ xũng được coi như giàu có, so sánh với tình trạng trước kia của nhà họ Mộc quả thực là giống như trên trời và dưới đất, đã tốt hơn nhà khác rất nhiều. Nhưng, Mộc Tiền Trình nhiều kiến thức, chí hướng cũng lớn, hắn vẫn nghĩ muốn di dân xuất ngoại, nước ngoài thật tốt, nghe nói trăng lúc nào cũng trong hơn Trung Quốc.
Nhưng dựa theo tình trạng hiện tại, kế hoạch di dân xác định chắc chắn sẽ bị ngâm nước nóng.
Vì thế, lúc đầu Mộc Tiền Trình a dua nịnh nọt, đưa đi ăn uống tặng quà mua nhà cho tình nhân, cong cong lượn lượn làm nhiều lần như vậy, chảy thiệt nhiều máu (tiền), mới nghe nói bộ mặt thành phố sẽ thay đổi.
Nghe nói lúc ấy thị trưởng đã phát biểu, vì bảo đảm chất lượng công trình, cùng với bảo vệ tập đoàn Hoa Đằng khi khai phá ở Hải Đường, xí nghiệp bản địa phải hợp lại với nhau. Công trình lớn, thì đưa cho tổ xí nghiệp tầm trung. Lúc ấy cục thương vụ, cục xây dựng nhà ở và cục quốc thổ tài nguyên chờ ngành liên quan còn đặc biệt làm một danh sách xí nghiệp, sau đó chính phủ tự mình loại bỏ một số công ty bị khiếu nại. Trong đó, bao gồm công ty kiến trúc Hồng Nghiệp mới thành lập của nhà họ Mộc.
Công nhân ở công trường muốn có cơm ăn, việc này không làm được nữa thì thì việc kia, sớm muộn cũng giải tán hết, huống chi bây giờ Hải Đăng phát triển quá lớn, người khác nhiều việc làm không xuể, còn mình lại phải ngừng việc.
Mộc Tiền Trình người này thật ra cũng vô cùng có can đảm, hắn tự cảm thấy mình kinh doanh chỉ là để kiếm tiền, muốn kiếm tiền thì không thể quá thành thật. Nhưng mà cũng không thế bị khiếu nại nhiều như vậy, những công ty khác bị liệt vào danh sách đen là vì không đủ thực lực hoặc là gieo gió gặt bảo. Công ty của mình, tuy rằng không phải đặc biệt lớn, nhưng quy mô cũng không nhỏ, dù thế nào cũng không thể bị liệt vào danh sách đen.
May mắn nhà họ Mộc không chỉ làm cái này, mà còn dùng cửa hàng nhà mình kinh doanh quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, buôn bán ở Hải Đăng thì vẫn có thể làm tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào, này… Muốn cởi chuông cần có người buột chuông, chỉ sợ phải móc nối quan hệ với thị trưởng.
Vì thế lại là một lần mất nhiều máu, rốt cuộc Mộc Tiền Trình cũng có một cơ hội, nghe nói cuối tuần này thị trưởng ở nhà nghỉ ngơi, hắn vừa lúc đi theo bạn qua thăm hỏi.
Trước tiên phải chuẩn bị quà tặng tốt, quý báu nhưng không tục tằng, Mộc Tiền Trình đi theo người bạn mới quen tới chỗ Tống Nghĩa Đức. Người bạn này là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, chuyên môn làm xanh hóa, gần đây có nhận vài hạng mục lớn về xây dựng công viên, thị trưởng yêu cầu làm nhiều cảnh quan màu sắc, người bạn này đáng quen, thường xuyên qua lại với Tống Nghĩa Đức vì có nhiều chậu cảnh tinh mỹ, thật ra hôm nay phải đi đưa chậu cảnh.
Nghe tiếng chuông cửa vang, Hà Lệ Phong mở cửa, nhìn thấy là chú chậu cảnh, gật đầu, lại thấy phía sau, đôi mắt híp lại, đây không phải là Mộc Tiền Trình người đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mộc Tuyết sao? Tại sao lại đến đây?
Mộc Tiền Trình thấy người đàn ông to lớn đi ra mở cửa này không có hảo cảm với mình, trên trán đổ mồ hôi, hắn cười mỉa lấy một gói thuốc ra, “Người anh em có muốn hút thuốc không?”
Hà Lệ Phong khoát tay,“Chú cổ, vị này là?”
Chú Cổ ngượng ngùng mở miệng, “Đây là một người bạn của tôi, hôm nay vừa lúc cùng nhau đến…”
Đang nói, Tống Nghĩa Đức ở bên trong mở miệng,“Lệ phong, giúp ông Cổ hạ chậu cảnh xuống.”
Sờ sờ cái mũi, Hà Lệ Phong không mở miệng hỏi, đợi lát nữa xem kịch vui.
Bởi vì chú Cổ không dẫn người tới giúp, vì thế Hà Lệ Phong và Khâu Phàm đi ra sau xe hạ đồ xuống. Mộc Tiền Trình đi theo chú Cổ vào phòng khách.
Tống Nghĩa Đức ăn mặc thoải mái, áo vàng nhạt và quần dài, có vẻ là người rất trẻ tuổi, một chút cũng không giống người đàn ông đi giày da mặc tây trang nghiêm túc như trong TV. Trong phòng khách có rất nhiều đồ gỗ chạm khắc và chậu cảnh, nhìn ra được đều là cao cấp.
Chú Cổ khách khí nhận sự tiếp đón của Tống Nghĩa Đức, sau đó giới thiệu Mộc Tiền Trình,“Đây là bạn tôi – Mộc Tiền Trình, gọi tiểu Mộc là được, vừa mới gặp, giúp tôi chuyển chậu cảnh tới đây.”
Mộc Tiền Trình vội vàng gật đầu.
Không mở miệng nói chuyện, trên mặt Tống Nghĩa Đức cũng không có biểu cảm gì, tư liệu của Mộc Tuyết hắn rất rõ, dù sao cũng là người bên cạnh cháu của hắn. Lúc ấy hắn giúp cháu mình làm mấy chuyện nhỏ, kết quả, người ta cũng coi như có bản lĩnh, còn tìm tới cửa đây này.
Đáng tiếc hôm nay thật không đúng lúc, Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều ở đây.
Đang nghĩ tới, Mộc Tuyết nhảy nhót chạy từ trên lầu xuống, cười hì hì nhìn chậu cảnh. Bởi vì trong không gian sẽ xuất hiện thực vật, bây giờ cô đối với các loại thực vật cũng siêu cấp cảm thấy hứng thú.
Mộc Tiền Trình trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái mình, không, con gái cũ từ trên lầu chạy xuống, sau đó bưng một chậu hoa lan nhỏ màu tím lên hoan hô, “ “Thật là màu tím, chú năm, tặng cho con được không? Cái này rất xứng với Lan Tử!”
Nâng trán, Tống Nghĩa Đức phất tay, “Cho con cho con, không phải đã sớm đồng ý rồi sao.”
Tống Ngôn Mục cũng xuống lầu, kéo tay Mộc Tuyết qua,“Được rồi, chú năm vì muốn theo đuổi thím năm một lần nữa nên mới chuẩn bị chậu cảnh, em cũng đừng giành với chú ấy nữa.”
Mộc Tuyết ôm chậu hoa lan nhỏ kia không buông tay,“Em biết, sinh nhật Lan Tử sắp tới rồi, dùng cái này làm quà sinh nhật rất thích hợp.”
“Tiểu, tiểu Tuyết?”Giọng nói của Mộc Tiền Trình có chút run rẩy, là tiểu Tuyết sao? Không phải là người giống tiểu Tuyết như đúc? Lúc này hắn mới ý thức được, trong trí nhớ con gái trước chưa bao giờ tỏ ra trẻ con như vậy, cũng không có cười khẽ đáng yêu như vậy.
Mộc Tuyết giật mình, sau đó nguyên bản nụ cười thoải mái tự nhiên trở nên âm trầm, cô ha ha cười một tiếng,“Xin chào.”
Cho dù là con gái trước, cũng là con gái, Mộc Tiền Trình khó chịu, đây là thái độ gì vậy,“Tiểu Tuyết, sao con lại ở đây?” Sau khi hỏi xong thì nghĩ đến thái độ nuông chiều của Tống Nghĩa Đức với Mộc Tuyết, hắn vốn muốn chất vấn lại bổng nhiên dịu xuống,“Cha không ngờ lại gặp con ở chỗ này.”
Xoa xoa cái trán, Mộc Tuyết quay đầu,“Chú Mộc, chú tìm tôi, hay là đến tìm chú Tống?” Thiết, ông là cha ai, khi đoạn tuyệt quan hệ cha con còn vô vùng cứng rắn đấy, còn kém không một người làm quan cả họ được nhờ, bây giờ nghĩ đến nhận con gái? Đầu óc bị vô nước à?
Một người tự xưng là cha, một người lại gọi hắn là chú Mộc, cái này hàm nghĩa sâu xa nha. Chú Cổ đã đến nhà Tống Nghĩa Đức mấy lần, gặp Mộc Tuyết hai lần, biết đây là bạn gái nhỏ bảo bối của Tống Ngôn Mục – cháu của Tống Nghĩa Đức. Nghĩ một cái, chú Cổ bổ não nghĩ ra đây là ân oán của cha con, hắn nhất thời cảm giác mình đã đụng vào một phiền toái lớn.
May mắn, Tống Ngôn Mục đi ra giải quyết vấn đề,“Chú Mộc, nếu là tìm tiểu Tuyết có chuyện, mời lên thư phòng.”
Tống Nghĩa Đức cũng gật đầu. Phiền toái của cháu, cháu tự mình giải quyết, hắn tiễn ông Cỗ, còn phải chọn chậu cảnh đẹp để đưa đi đấy.
Thấy Tống Nghĩa Đức cũng gật đầu, Mộc Tiền Trình cảm giác sâu sắc vấn đề của mình hơn phân nửa là vì con gái, vì thế buông tha cho kế hoạch ban đầu, đi theo Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết lên thư phòng.
Thư phòng, Tống Ngôn Mục ngồi vào ghế chủ vị, kéo Mộc Tuyết qua ôm, bình tĩnh mở miệng,“Chú Mộc, tôi nghĩ chú cần xác nhận một việc.”
Tuy rằng đối phương chỉ vừa mới trưởng thành, nhưng lời nói cử chỉ mang theo quý khí (khí chất cao quý) làm cho Mộc Tiền Trình không thể dùng tư cách phách lối của trưởng bối, chỉ có thể phụ họa,“Mời dạy mời dạy.”
Mộc Tuyết cũng đoán được Tống Ngôn Mục muốn nói gì, phốc xuy bật cười.
Tống Ngôn Mục vỗ vỗ thắt lưng Mộc Tuyết, ý bảo cô ổn định, mới tiếp tục mở miệng,“Chú đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mộc Tuyết, cũng đã công chứng. Tiểu Tuyết hiện tại là người nhà họ Tống, cô ấy họ Tống, không phải họ Mộc.”
Giống như sấm sét giữa trời quang, chuyện cải nhau với luật sư ở sở sự vụ Mộc Tiền Trình còn nhớ rõ, cái người luật sư có bộ mặt rắm thúi kia đã nói kia, Mộc Tuyết sửa họ, họ Tống.
Trời ạ! Thì ra lúc ấy, Mộc Tuyết cũng đã leo vào nhà họ Tống??
Tại sao mình không biết gì hết?
Mộc Tiền Trình đã hoàn toàn quên, hơn nửa năm hắn không về nhà, lúc này ghi hận thật sâu lên người Hà Hiểu Lệ. Chắc chắn Hiểu Lệ này làm mẹ nó đã biết tất cả mọi chuyện, mới sảng khoái ly hôn như vậy. Con gái từ gà mái biến thành Phượng Hoàng, bà ta lập tức một cước đá văng nhà họ Mộc, nói không chừng còn sai Mộc Tuyết nói bậy về nhà họ Mộc với nhà họ Tống, bằng không chuyện làm ăn của mình làm sao lại xuống dốc không phanh!
Mộc Tiền Trình hiển nhiên quên người sảng khoái muốn ly hôn khi là mình, mẹ Hà lúc đó còn có chút do dự và không cam lòng đấy.
Nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Mộc Tiền Trình mới xấu hổ mở miệng,“Tiểu Tuyết à, lúc trước cha chỉ nói đùa, nhất thời hồ đồ thôi. Thật r cba vẫn luôn hối hận, cũng không dám tới gặp con.”
“Anh Ngôn Mục, người ta muốn đi dạo phố ~~” Mộc Tuyết chịu đựng cảm giác ê răng, ra sức đá xoắn Mộc Tiền Trình,“Người ta không muốn nói chuyện với cái chú xấu xa này, đi thôi đi thôi ~”
Khóe mắt Tống Ngôn Mục hơi run rẩy, một tay bóp eo Mộc Tuyết,“Được được được, đi, đi dạo phố. Chú Mộc, chúng tôi đi trước, chú và chú năm tôi từ từ nói chuyện đi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn da gà trên người mình, nắm tay nhau vội vã đi ra ngoài, chào Tống Nghĩa Đức, hai người mang theo Hà Lệ Phong và Khâu Phàm đi ra ngoài, Mộc Tuyết lập tức ôm cây cột cười thật lâu.
“Em thấy vẻ mặt của ông ta như ăn trúng phân vậy ha ha ha ha…” Mộc Tuyết cười ra nước mắt, biểu cảm của Mộc Tiền Trình vừa nãy rất phấn khích, có thể so với kịch câm, một cũng không nói được cái bộ dáng vô cùng nghẹn khuất đó làm cho Mộc Tuyết thật là vui.
“A, chậu hoa lan của em…”
Lắc đầu, Tống Ngôn Mục ném Mộc Tuyết vào xe,“Anh Hà đã lấy ra rồi. Được rồi, về nhà ăn cơm đi, dì Hà đang chờ chúng ta đấy, buổi tối không phải còn muốn đi dã ngoại ở vùng hoang vu với anh Ngụy sao, đi nhanh đi nhanh đừng ôm cây cột…”