Cúp điện thoại, trong lòng Mộc Tuyết bất an, nghĩ nghĩ vẫn gọi điện nói chuyện này với Lưu Sảng, đầu tiên Lưu Sảng nhảy dựng lên ở đầu dây bên kia, phun đủ lời thăm hỏi thô tục với 18 đời tổ tông nhà họ Ngô, sau đó giống như bị anh trai cậu rống một tiếng, cuối cùng nói là đến lúc đó sẽ cùng đi náp loạn nhà họ Ngô, mới cúp điện thoại.
Suy nghĩ mãi, Mộc Tuyết cũng gọi điện thoại cho Tống Ngôn Mục.
“Tiểu Tuyết? Ừ……”
Âm thanh đầu bên kia điện thoại có chút dày, dường như đang làm chuyện gì đó rất thoải mái.
Mộc Tuyết nháy mắt muốn cúp điện thoại.
“Anh Hà mát xa cho anh, không phải là em đang nghĩ tới chuyện không lành mạnh chứ? Nhớ quá nên suy nghĩ liên mien à?” Trong di động truyền ra tiếng trêu chọc, còn có tiếng cười trầm thấp.
“Em có thể nói anh là đồ trứng thối không?” Mộc Tuyết tự nói với bản thân phải bình tĩnh.
“Vậy lần sao khi em gặp cha anh, nhớ rõ phải gọi là trứng thối.”
Bó tay, Mộc Tuyết phải nói chuyện chính, nói chuyện của Ngô Sâm Nhược cho Tống Ngôn Mục nghe.
“Vậy hả? Thật ra thì Sâm Nhược ra nước ngoài một thời gian ngắn cũng tốt, ở nhà họ Ngô chướng khí mù mịt. Nhưng mà tiểu Tuyết, em phải nhớ kỹ, em là bạn gái anh, năng lực của em nếu như không có sự đồng ý của anh, tốt nhất đừng dùng loạn, nếu không sẽ chuốt họa vào thân.”
“Em có thể gọi anh là con heo tự cao tự đại không?” Mộc Tuyết lại tự nói với mình rằng phải bình tĩnh, cho dù gặp núi băng Thái Sơn cũng không thể động đậy, tuyệt đối không thể động.
“Vậy lần sau khi gặp mẹ anh, nhớ rõ phải gọi là dì heo nha.”
“Tốt lắm không cải với anh, đến lúc đó anh đi không?” Mộc Tuyết đã sắp nổi trận lôi đình.
Tống Ngôn Mục rốt cục không đùa Mộc Tuyết, đứng đắn nói: “Đi chứ, đương nhiên đi, dù sao lễ mừng năm mới anh cũng không có làm gì, đi giúp vui, thuận tiện nhìn xem năng lực của em có thể sử dụng đến đâu.”
Rốt cục đã xong đoạn đối thoại gian nan, Mộc Tuyết chậm rì rì về phòng, mắt cô nhìn lên tấm màn, nghĩ rằng Mộc Dong cô thật là ngu xuẩn, ngay cả nghe lén cũng không xong.
Suy nghĩ ngưng tụ, Mộc Tuyết vào không gian.
Trong không gian, Mộc Sương nổi lơ lửng, như là đang ngủ. Mộc Tuyết vươn tay sờ mặt cô ấy, Mộc Sương mới mở mắt ra.
[ Cậu nhìn xem.]
Mộc Sương chỉ vào cây Lam Diệp của Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa bị dọa tới rớt cằm.
Vốn là cái cây chỉ to cở miệng chén, nháy mắt lớn thành một cái cây cao to ngập trời, đoánc chừng sáu người ôm không giáp, lá cây đầy trời, lay động, màu lam sâu kín kinh tâm động phách.
“Đây, đây là có chuyện gì?” Mộc Tuyết đi hai vòng quanh cây Lam Diệp, wow, lá cây này, làm cơm ăn chắc cũng phải mấy năm! Không lo chuyện dị năng!
[ Không chỉ có cái này, còn có, hoa sen của cậu.]
Nghe Mộc Sương nói như vậy, Mộc Tuyết mới nhớ tới mỗi lần cô vào không gian cũng không có chú ý tới hoa sen, vì thế bẹp bẹp chạy tới, vị trí hoa sen dường như cách hai cây càng ngày càng xa, Mộc Tuyết cảm thấy mình phải chạy ít nhất ba phút mới tới, sau đó cô lại khiếp sợ.
Một hồ nước sâu và rộng.
Đường kính trên 100 mét, cũng không đen, nước trong suốt có thể nhìn thấy tảng đá trắng noãn ở dưới. So với chín kênh rạch màu xanh da trời con đẹp hơn, chợt liếc mắt nhìn thấy một thiển tử trong suốt màu xanh, hồ nước gợn sóng ẩn ẩn lại có ánh sáng lưu chuyển, ánh sáng màu vàng lúc ẩn lúc hiện trong hồ nước.
Còn lá sen của Mộc Tuyết, không còn sinh trưởng ở trong nước bùn, mà là sinh trưởng ở trung tâm hồ nước, bộ rễ trắng noãn ở phía dưới tảng đá. Thân hoa sen đen nhánh tỏa sáng, nhẹ nhà lay động trong hồ nước.
“Này này này này này, đây là làm sao vậy?” Mộc Tuyết cứng họng.
Mộc Sương bay xuống, hôn một cái lên mặt Mộc Tuyết: “Đây là Tống Ngôn Mục.”
Nghỉ đông đã đến, tết âm lịch cũng không còn xa. Mộc Dong và Hà Thành Canh sau khi nghĩ đều về quê, Mộc Tiền Trình trong khoảng thời gian này căn bản là không về, vì thế trong nhà chỉ còn lại Mộc Tuyết và mẹ Hà.
Tới gần lễ mừng năm mới, chậu cảnh và hoa màu đỏ bán đặc biệt tốt, mẹ Hà dường như là chân không chạm đất, rất bận bịu. Nhân viên cửa hàng thì xin về nhà mừng năm mới, mẹ Hà đành phải để bọn họ về, kêu Mộc Tuyết đến giúp. Mộc Tuyết rất thích nên đồng ý luôn, mỗi ngày làm cùng với mẹ Hà vui tới nỗi không biết trời đất. Tống Ngôn Mục không biết từ nơi nào nghe nói chuyện Mộc Tuyết bán hoa, dường như là mỗi ngày đều đến một lần, mỗi lần đều bắt anh Khâu và anh Hà mua hai bồn hoa, khiến cho mẹ Hà sâu sắc phát hiện không thích hợp.
“Tiểu Tuyết à, cũng sắp tới sinh nhật 15 tuổi của con rồi.” Mẹ Hà nhìn trái phải trong cửa hàng: “Con muốn quà sinh nhật gì?”
Mộc Tuyết vừa mới đuổi Tống Ngôn Mục đi, kết quả Ngô Sâm Nhược lại tới nữa, cái này rất tốt, Tống Ngôn Mục tốt xấu cũng là đến mua hoa, Ngô Sâm Nhược là tới trưng bài sắc mặt. Mỗi lần cậu đến đây đều ngồi ở ghế chỗ gần mấy chậu hoa, liều mạng nhìn chằm chằm bồn thủy tiên kia, Mộc Tuyết cảm thấy thủy tiên cũng sắp khóc tới nơi rồi.
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Mộc Tuyết lười giải thích với mẹ Hà, vừa tiếp đón khách vừa chú ý Ngô Sâm Nhược, sợ cậu đột nhiên nổi giận đập phá cái gì đó, một thân khí thế hung ác nham hiểm kia có them che giấu đâu. Nhưng mà may mắn mỗi lần đều không quá nữa tiếng, Lưu Sảng đúng giờ báo cáo, ngang bướng cố chấp nhưng lại nhiệt tình sáng sủa, hoàn toàn trở thành một nữa nhân viên của tiệm.
Vì thế dưới sự động viên của Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược nhạt nhẽo, Lưu Sảng quậy phá, năm mới rốt cuộc cũng đến.
Ngày 26 tháng 12, Mộc Tiền Trình ba tháng không về rốt cuộc đã trở lại, ném cho mẹ Hà một xấp tiền, kêu bà đi mua quà tết, tối 30 phải về quê.
Mẹ Hà đã sớm chuẩn bị xong quá tết, dùng tiền của bản thân mua. Nhưng và cũng không nói gì, nhận lấy tiền rồi lén đưa cho Mộc Tuyết.
“Tiểu Tuyết à, thành tích lần này của con tốt, cha rất vừa.” Mộc Tiền Trình không quên chuyện Mộc Tuyết đứng thứ 18 toàn trường, sơ nhị tổng cộng có 16 lớp, 800 người.
Rèn sắt khi còn nóng, Mộc Tuyết vui vẻ rạo rực trả lời,“Đúng vậy, cha tính cho con nhiều tiền lì xì ư?”
Mộc Tiền Trình dừng một chút, hắn chỉ chuẩn bị tiền lì xì cho những đứa cháu trong nhà, đã quên mất Mộc Tuyết. Vì thế hắn ho khan: “Muốn mua cái gì thì nói với mẹ con là được.”
Ngay khi Mộc Tiền Trình làm bộ ho khan, Mộc Tuyết nhạy bến nhìn thấy dấu hôn trên cổ Mộc Tiền Trình.
“Cha, bây giờ là mùa đông, cổ cha bị muỗi cắn à?” Mộc Tuyết liếc mắt nhìn mẹ Hà, cố ý đặt câu hỏi.
Mẹ Hà nhìn chằm chằm cổ Mộc Tiền Trình một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, con muỗi này miệng to thật.”
Mộc Tiền Trình đúng lý hợp tình trả lời: “Đây là tại cạo gió.”
Mẹ Hà và Mộc Tuyết không nói tiếp, đứng dậy đi làm công chuyện, bỏ lại Mộc Tiền Trình một người ở trên sô pha nín thở. Hắn cảm thấy xấu hổ gì, ngược lại cảm thấy đôi mẹ con này không ra gì, không để ý tôn nghiêm của hắn, dám hoài nghi hắn.
Ngày 30 tháng 12, Mộc Tiền Trình lái xe chở chậm đồ tết, còn có mẹ Hà và Mộc Tuyết, đi về quê – huyện Lận Hồng.
Huyện Lận Hồng vẫn không có thay đổi gì so với trí nhớ của Mộc Tuyết, nhà lầu thấp bé ngã tư hẹp hỏ, không giống như sau này khi bị khai phá thành thành phố nhỏ xinh đẹp. Nghĩ đến sau này khi thành thành phố có rất nhiều người chạy tới đây mua phòng, mua đất, kế hoạch trong đầu Mộc Tuyết lại bắt đầu.
Có thể kiếp này, chị đây sẽ trở thành “Phòng tỷ”, Mộc Tuyết vui tươi hớn hở suy nghĩ.
Vốn người nhà họ Mộc ở trên núi trong huyện Lận Hồng, thuần khiết ngọn núi nhân. Nhưng sau khi Mộc Tiền Trình phát tài, thì mua vài phòng trong thị trấn, tất cả thân thích ở chung một chỗ.
Thân thích của nhà họ Mộc cũng không nhiều, Mộc Quế và Mộc Cương Thiết là chị cả và anh rễ, Mộc Dong là con gái bọn họ, Mộc Đào và Lí Đại Bằng là em gái thứ và em rễ thứ ba, Lý Tiểu Tuyền con bọn họ, Mộc Lê là em út, tính lại thì người nhà họ Mộc và cô út, tổng cộng bốn phòng. Mộc Lê đã 30 tuổi vẫn chưa kết hôn, cho nên một nhà Mộc Tiền Trình sẽ ở chung với Mộc Lê.
Dưới sự lôi kéo của Mộc Tuyết, mẹ Hà luôn luôn ăn mặc cẩn trọng cũng bắt đầu thay đổi cách ăn mặc. Giày da trâu màu đen, quần màu hồng phấn, áo lông màu tím, nhìn vào rất gọn gang chỉnh tề, vốn Mộc Tuyết còn muốn làm cho mẹ một mái tóc xoăn, đáng tiếc mẹ Hà không dám thử, Mộc Tuyết chỉ có thể từ bỏ.
Mộc Tuyết đội nón màu hồng nhạt có một chú thỏ thủy tinh, quần và áo lông màu đỏ, giày màu trắng, đi theo mẹ Hà, nếu không gọi là vênh váo tự đắc, thì chỉ có thể nói là tinh thần phấn chấn.
Vì thế ông cụ và bà cụ Mộc mắt há hốc mồm mà nhìn đứa bé gái Mộc Tuyết mà bọn họ vẫn không thích, giống như pháo hồng đi vào.
Người nhà họ Mộc tụ hợp một đoàn trong phòng khách, trên bàn đầy hạt dưa nho khô, khoai lang, làm đồ ăn vặt, trong TV truyền ra tiếng âm nhạc náo nhiệt, phối hợp với tiếng pháo hoa ngoài đường, thật giống một bức tranh gia đình đoàn tụ ấm áp.
“Ông nội, bà nội năm mới an lành.” Mộc Tuyết làm theo quy tắc nhà họ Mộc, dập đầu hành lễ với ông cụ và bà cụ Mộc.
Ông cụ Mộc và bà cụ Mộc ừ một tiếng, bọn họ không thích Mộc Tuyết. Mộc Tiền Trình là con trai độc nhất của bọn họ, kết quả Hà Hiểu Lệ lại sinh con gái, sinh con gái thì cũng thôi đi, ấy vậy mà lại không thể sinh tiếp, quả thật là xui xẻo.
Nhận được đáp trả, Mộc Tuyết đứng lên ngay, các không thích tôi, tôi đây chẵng thèm, tôi còn khinh thường các người đấy. Mộc Tuyết đi qua chỗ mẹ Hà.
Mẹ Hà chào hỏi ông cụ và bà cụ Mộc, câu trả lời nhận được cũng là không mặn không nhạt. Thân thích nhà họ Mộc đối với mẹ Hà không lạnh không nóng, mẹ Hà sớm đã quen, lúc này bà lập tức cùng con gái đi xem ti vi, hai người lâu lâu lại cười ra tiếng.
Mộc Quế, Mộc Đào, Mộc Lê ba chị em cùng một chỗ huyên thuyên, đứng mũi chịu sào là Mộc Quế khoe mình đổi được giường của nhà em trai, nằm ngủ rất thoải mái, giá trị cái giường cũng mấy ngàn! Mộc Đào và Mộc Lê vừa hâm mộ, vừa suy nghĩ mình có thể lấy cái gì của anh hai.
Về phần Mộc Tiền Trình, đã sớm đi ra ngoài trên đường tản bộ, gặp hàng xóm ai cũng nói là đại gia (người giàu có) Mộc Tiền Trình, một hai người còn nịnh hót, mời hắn chơi mạt chược. Mộc Tiền Trình vui vẻ đồng ý, gọi điện thoại cho người nhà bảo chờ hắn về ăn cơm, sau đó chơi mạt chược.
Về phần thằng bé Lý Tiểu Tuyền nhỏ nhất, mới bảy tuổi, chơi đùa rất vui vẻ với chị Mộc Dong của nó. Năm nay chị Mộc Dong nói với nó rất nhiều chuyện, nó nghe xong sau trong lòng không phục, nhưng mà may mắn chị Mộc Dong chỉ chiêu cho nó, nhìn nó làm sao giúp chị Mộc Dong hết giận, hừ.