Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Ban ngày không có nóng nực như mùa hè, nhưng lại sáng ngời như ngày hè.
“Tiểu gia hoả lại nặng thêm.” Lạc nương tử ôm Tiểu Thần Hữu cho bú sữa, từ lúc ban đầu dễ dàng bế, đến bây giờ đã có chút nặng nề.
Rất có cảm giác thành tựu. Dù sao cũng là ăn sữa của mình mà lớn lên.
Nàng trước kia không có nghĩ tới chính mình sẽ muốn cho bú sữa.
Nữ tử của gia tộc lớn, thời điểm mang thai sinh con sẽ chuẩn bị mấy bà vú tốt. Huống chi nàng lại là nữ tử chuẩn bị vào cung tuyển tú.
Dựa vào địa vị gia tộc nàng thì không có khả năng lạc tuyển, chỉ là vào cung phân cấp bậc cao thấp thế nào.
Nàng càng không nghĩ tới, chính mình sẽ cho hài tử không phải mình đẻ ra bú sữa.
“Càng nhìn càng đẹp, nữ tử xinh đẹp, đều sống không dễ dàng.” Lạc nương tử đưa tay nhéo mũi tiểu gia hoả.
Tiểu Thần Hữu chuyên tâm ăn sữa, không rảnh quan tâm cái mũi bị nhéo.
Chủ yếu Lạc nương tử dùng sức không lớn, chỉ là nhẹ nhàng nhéo một cái, giống như là gãi ngứa.
Thấy Tiểu Thần Hữu không phản ứng lại với mình, Lạc nương tử không nhịn được nhéo nhéo tai nàng. Lỗ tai nàng rất dày, nhiều thịt, mềm mại.
Lạc Vô Lượng nhẹ nhàng nhéo lỗ tai, đem tóc mới mọc dài ra của tiểu gia hoả vén ra sau tai.
Động tác này tuy không đau, nhưng rất ngứa.
Tiểu Thần Hữu một tay lay tay Lạc nương tử, một tay khác móc từ trong túi ra một viên đá đưa cho Lạc nương tử.
Lạc nương tử nhìn cái tay như củ sen nhỏ nhắn đưa đồ cho mình, ngây ngẩn cả người.
Là một viên hạt châu màu xanh lam. Dưới ánh mặt trời tản ra nhu quang, nhìn liền cảm thấy ý đẹp thích ý, cảm giác thực thoải mái.
Đại đương gia đối với Lạc nương tử rất hài phóng, mỗi lần đi cướp vàng nạc châu báu, đưa tới cho nàng không ít. Bản thân nàng là nữ tử thế gia, tầm mắt rất cao cho nên tiểu gia hoả lấy hạt châu của nàng nàng cũng không để ý, chỉ mặc cho tiểu gia hoả chơi.
Chính là giờ nhìn đến hạt châu tiểu gia hoả đưa, nàng có chút khác thường.
Trên núi xương trắng, nhiều nhất chính là xương cốt.
Đầy khắp núi đồi, xương cốt lót đường, xương cốt thành núi.
Trong tay Tiểu Thần Hữu cũng là xương cốt, tuy nhiên cũng không hẳn là xương cốt, nó là xá lợi tử.
Nghe nói cao tăng Phật môn có trí tuệ hơn người, có đại đức, sau khi chết xương cốt sẽ hoá thành xá lợi tử nhiều màu.
Xác chết kết ra hạt châu chính là một chuyện thần kỳ, còn thần kỳ hơn hạt châu kia còn có màu sắc.
Người khác sẽ nghĩ hạt châu trong tay Tiểu Thần Hữu là hạt châu hình thường, nhưng Lạc Vô Lượng liếc mắt liền nhìn ra. Tổ phụ từng cho nàng xem qua thứ giống như vậy, bất quá cũng không phải đồ của tổ phụ, mà là tiến cống cho Hoàng Thượng.
Mà giờ phút này trong tay tiểu gia hoả liền có một viên, hơn nữa còn nhét vào lòng bàn tay mình.
Tiểu gia hoả chuyên tâm hút sữa, thường phát ra âm thanh “xoạch xoạch”.
Sức ăn của tiểu gia hoả rất lớn, một bên không đủ no, phải hai bên mới được.
Mà Lạc Vô Lượng vì muốn có nhiều sữa, liền chuyên tâm ăn nhiều. Trước kia nàng không thích ăn thịt mà chỉ tuỳ tiện ăn chút thức ăn chay, hiện tại nàng mặc kệ không thích, sẽ bức bản thân mình ăn một chút.
Nàng kỳ thực không phát hiện ra cơ thể mình tốt lên rất nhiều. Khí sắc so với trước kia tốt hơn, đặc biệt là thời điểm nhìn tiểu gia hoả, trên mặt nàng là nét tươi cười, đẹp khiến người nhìn trầm mê.
Tiểu gia hoả ăn no, ợ một tiếng nhỏ, Lạc nương tử toét miệng cười.
Lạc Vô Lượng vuốt ve xá lợi tử màu xanh lam, thật xinh đẹp, nắm trong tay liền có cảm giác an thần.
Thực trân quý.
Năm đó tổ phụ nàng tìm được một viên nho nhỏ, màu sắc so với cái này cũng không bằng, nhưng đã gióng chiêng gõ trống đưa vào kinh thành. Tổ phụ nghe nói vì chuyện này được Hoàng Thượng khen ngợi một phen, càng tiến lên một bước. Mà trước mắt tiểu gia hoả còn đang ăn tuỳ tiện ném lên một viên.
Lạc nương tử thưởng thức một hồi, lại vỗ vỗ tiểu gia hoả.
“Ngoan, ngươi chơi đi, ta không cần hạt châu.”
Nàng cũng không luyến tiếc. Đồ vật trân quý, cũng là đồ vật chết.
Tiểu Thần Hữu ôm nàng ăn sữa, khoảng cách càng gần, tay nhỏ lay trên người nàng. Cho nên không đợi nàng nói hết, Tiểu Thần Hữu liền đưa tay đem hạt châu xương cốt hướng miệng nàng nhét vào.
Lạc Vô Lượng vừa lúc đang nói chuyện, vừa lúc đang há miệng, nuốt vào. Trong nháy mắt, nàng liều mạng ho khan.
Tiểu tử chết tiệc này, cái gì cũng nhét vào miệng nàng. Mặt Lạc Vô Lượng đều đỏ lên.
Lại thấy tiểu gia hoả móc ra một hạt châu, giống như ăn hạt đậu, nhét vào miệng chính mình. Động tác không đủ nhanh nhẹn, nước nhãi còn dính ở tay.
Sau đó cười hì hì nói: “Ăn ngon, Lượng Lượng.”
Lạc Vô Lượng:.............
Nàng cũng không biết nói điều gì, tiểu gia hoả không chỉ cái gì cũng ăn, mà còn ăn ngon lành, còn đưa cho mình.
Đây là báo đáp nàng vì cho ăn sữa?
Lần đầu tiên nuốt sâu, lần này cìn là một vietn xương cốt?
So sánh với lần trước không thích ứng, lần này lập tức cảm thấy thân thể như bị lửa đốt. Nàng vội vàng buông tiểu gia hoả xuống mà trở về.
Tiểu Thần Hữu mờ mịt nhìn Lượng Lượng đi có chút nhanh. Không biết vì sao, cho nàng ăn ngon, nàng cư nhiên lại đi rồi.
Nàng cảm thấy trống rỗng, không phải cảm giác đói khát mà là trống rỗng. Giống như muôn ăn rất nhiều đồ vật để lấp đầy. Dù sao nàng ăn đá nhỏ liền có cảm giác chắc bụng thoả mãn, giống như ăn sữa liền có cảm giác vui vẻ.
Tiểu Thần Hữu ăn no, bò đến trên người Đại Hắc, vừa đi phơi nắng vừa ngủ.
Đại Hắc chậm rì rì đi tới, đi tới.
Lại đi tới miệng sơn động kia, liền dừng lại.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Thần Hữu tỉnh lại, mở mắt ra.
Thấy một cái cung điện hoa lệ.
Bên trong có một cây đại thụ khô héo.
Có một nữ tử ôm rối gỗ.
Có một nữ hài tử trông giống nàng cực kỳ xinh đẹp.
Nữ hài tử kia đi đến đâu là sau lưng một chuỗi dài tỳ nữ theo đến đấy.
Tiểu Thần Hữu trợn mắt, cảm thấy nữ hài tử kia quen mắt, còn có cảm giác chán ghét.
.......
Lạc Vô Lượng bị ăn một hạt châu toàn thân như thiêu đốt, nhanh chóng trở về sau đó ngất đi.
Nàng nằm mộng, một giấc mộng thật dài.
Trong một nàng thấy mình khoác áo lụa, đầu đội mũ phượng, quyền khuynh thiên hạ.
Đủ loại quan triều bái kiến.
Nàng ngồi ở ghế quấn kim long quấn quanh.
Bất thình lình mở mắt.
Màn lụa trắng, trước mặt còn có mặt của Đại đương gia.
Lạc Vô Lượng hoàn toàn tỉnh lại. Thân thể không có động đậy, vẫn là nằm, hơi gương gương mắt nhìn Đại đương gia.
“Tiểu Xuân nói cơ thể ngươi không tốt kêu ta lại đây, ác mộng ra sao?”
Lạc Vô Lượng lắc lắc đầu.
Thời điểm nàng ngủ, tỳ nữ Tiểu Đào gỡ tóc nàng một phen, tóc thật dài tản ra trên giường, trên người vẫn là y phục tiện cho uống sữa, chăn trượt xuống một ít, lộ ra hình dáng nhòn nhọn.
Đại đương gia thấy được tình cảnh này, bỗng nhiên xốc chăn lên, tuỳ tay vén tới trên người nàng, vén áo choàng của chính mình lên, nhấc chân đè lên.
Sức lực hắn rất lớn.
Động tác thực thô lỗ.
Ngày thường hắn cảm thấy cô nương lớn lên trong nhà có tiền thân thể kiều nhu, rất có cảm giác tăng khoái cảm.
Thời điểm hắn cùng Lạc Vô Lượng hoan ái, chính là hưởng thụ cảm giác làm nhục này.
Chính là hôm nay mới đi vào cảm giác bị liệt hoả nóng bỏng bao trùm.
Thân thể cảm giác thoả mãn lên cao trào, thậm chí còn thoả mãn hơn trước kia dùng roi đánh lên thân tạo ra vết thương.
Đại đương gia Lý Xấu thoả mãn đã ngủ.
Lạc nương tử, Lạc Vô Lượng giống như thường ngày, không chút cẩu thả mặc quần áo, nếu không thấy bàn tay nơi nút áo đang run rẩy ai cũng không nhìn ra nàng có cảm xúc.
Nàng đẩy cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, Tiểu Đào đang ngủ gật.