Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Xương Cá không thấy người, đồ vật thì vẫn còn.
Có một bó dây thừng, người phía trước ném cho A Lộc, hắn bó dây thừng lên lưng.
Một cây đao chẻ củi, trên mặt còn có chỗ hổng, có vết máu, nhưng vẫn là sắt rỉ lợi hại. A Lộc không có đón lấy, đem theo đao lớn như vậy hắn sử dụng không tiện.
Hắn vẫn mang theo đoản đao tìm thấy trong rương của muội muội.
Thanh đao kia rất cũ nhưng cũng thực sắc bén, A Lộc chưa từng gặp qua thanh đap nào sắc như vậy, cho nên thường ngày rất ít khi lấy ra dùng.
Nếu A Lộc có kiến thức liền sẽ biết, đó là một thanh đao dùng để hiến tế. chính là giết hồn, đao kia hằng năm đều dùng máu để ngâm.
Quốc sư dùng Đại công chúa Thần Hữu chính là làm lễ tế câu hồn.
Sông thánh khí âm ngưng đọng sẽ đem hồn người dẫn ra, đồng thời nếu kết hợp với câu tế hồ của hắn, chính là có thể đem hồn Đại công chúa vĩnh viễn lưu lại dưới đáy sông, không thể đầu theo chuyển kiếp.
Thời điểm Quốc sư nhìn lên trời cao lựa chọn tiểu công chúa liền mở hồ biết có chuyện phát sinh. Vận của Đại công chúa bị đoạt mất. Chính vì vận mệnh Thân quốc, hắn lựa chọn im lặng.
Thậm chí vì vận thế của nhị công chúa ổn định, hắn nguyện làm đồng lõa. Hắn không hối hận. Hắn thân là Quốc sư của Thân quốc.
(Editer: ta nhổ vào, về sau có hối hận thế nào ta vẫn ghim không thể tha thứ nổi.)
Chỉ là Quốc sư sẽ không nghĩ đến sẽ có một người nhảy vào dòng sông thánh đem Đại công chúa vớt lên.
Sông thánh rât xa.
Núi xương trắng còn xa hơn.
Nơi núi xương trắng chính là được coi là nơi bị thần linh bỏ rơi.
A Lộc đem dây thừng buộc lên người, không có thấy thanh đao chẻ củi, sau đó ra sân dắt con ngựa của Xương Cá.
A Lộc nhìn thấy vết thương chồng chất trên lưng ngựa mà ngây người. Xương Cá thường ngày cũng không đối xử tôt với ngựa của hắn.
A Lộc trong sân cho ngựa ăn, sau đó đem ngựa đi tắm rửa sạch một lần.
Con ngựa này thực táo bạo. Thời điểm A Lộc rửa sạch mới phát hiện dưới vó ngựa khảm một khối sắt nhỏ, A Lộc cẩn thận gỡ xuống.
Lần này con ngựa tính tình liền trở nên tốt hơn nhiều. Nó không chỉ là cả người bị thương mà trên mặt đều dơ, trên mặt không biết là máu khô hay là bùn.
A Lộc dùng nước cố sức tẩy rửa.
Chờ đến thời điểm rửa sạch đôi mắt, A Lộc ngây ngẩn cả người.
Hắn bẻ khối máu ra, trên trong đã hư thối, trống trơn. Đây là một con ngựa độc nhẫn.
A Lộc nhẹ nhàng chạm tay lên đôi mắt nó, con ngựa hù hừ.
Lúc này kèn vang lên, tiếng cửa đập thật mạnh.
“Tiểu tử, xuất phát.” Âm thanh lớn truyền đến.
A Lộc cưỡi ngựa, rất muốn cáo biệt cùng muội muội. Bất quá thật mua bị chen vào giữa đám người.
“Lần này có đông thương nhân đi qua, chúng ta ở sơn trại kế tiếp ăn thịt vẫn là phải ăn đất, lần này liền thử một chút, đoàn người đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt! Giết!”
“Giết! giết!”
“Giết!”
A Lộc ở trong đám người, xung quanh âm thanh kêu giết rung trời, làm người hắn run rẩy. Tựa hồ cũng bị hô lên một cỗ lệ khí.
Làm hắn tưởng đang cầm đao, chém giết.
Dưới thân ngựa cũng có chút hơi thở bất an.
Một đôi người, ngựa đi ngang qua tòa núi xương cốt nhòn nhọn.
A Lộc nhìn mỗi người rời đi đều sẽ duỗi tay sờ xương cốt nơi đó một phen.
Hắn cũng duỗi tay sờ soạn một phen.
Không biết có phải do người phía trước đều sờ qua hay không, hắn cảm thấy xương cốt đều là nhiệt ấm.
Lúc này đây đoàn người đi ra ngoài, thanh thế to lớn, A Lộc nhìn thấy có không ít thiếu niên giống như mình trong đám người.
Xuống núi theo thường lệ đều đi qua núi xương mới nói chuyện.
Xương trên đường, phía trước phía sau đều nói chuyện phiếm đùa giỡn, nối duôi nhanh giống như một con rồng dài.
Đi theo Lão Ba chăn ngựa, có tình cảm với ngựa, A Lộc quyết định cấp cho con ngựa dưới thân một một cái tên. A Lộc quyết định đặt tên cho nó là “Thứ”.
Đi ở trên đường xương cốt, A Lộc cảm giác, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hắn thấy trên đỉnh núi, Lạc nương tử ôm muội muội nhìn chính mình, muội muội hướng tới hắn phất tay. Tuy rằng thân ảnh rất nhỏ, nhưng A Lộc nhận định đó chính là muội muội.
Nhìn thấy A Lộc quay đầu lại nhìn trên núi, đại hán tử mắng một câu: “Đừng quay đầu lại, trên đường cương khô không thể quay đầu lại.”
Một bên mắng một bên phất roi lại đây.
“Tiểu tử, biết ngươi là lần đầu ra đây, nhưng nếu vì ngươi mà liên lụy tới chúng ta, dầu tiên ta sẽ làm thịt ngươi.”
Roi kia tuy không đến người A Lộc, nhưng đem kỵ mã của A Lộc quất một roi.
Đường xương thực hẹp, ngựa chấn kinh chạy một mạch. A Lộc thiếu chút nữa cả người lẫn ngựa lăn xuống vực. Những người khác cười ha ha.
A Lộc không quay đầu lại, gắt gao nắm lấy dây cương.
Đại hán tử không nhìn đến ánh mắt hắn nữa, liền nhìn đến tiểu tử này thực gầy, sống lưng thẳng ngỗi trên lưng ngựa.
Đoạn đường xương cốt thực ra không quá dài, chỉ là đoàn người đi chậm.
Tới được chân núi rồi, phía trước A Lộc không còn bao nhiêu người. Mọi người đều đã cưỡi ngựa chạy như bay.
A Lộc đi theo phía sau mọi người, không nhanh không chậm đuổi theo.
Nguyên bản cho rằng sẽ bị tiểu tử sẽ kéo chân, không nghĩ tới hắn cưỡi ngựa cư nhiên không tồi.
Đại hán trong đáy lòng thầm kinh ngạc.
Con ngựa của Xương Cá nửa chết nửa sống, mỗi lần Xương Cá dùng hết sức đánh nó mới chịu chạy đi một chút, không nghĩ đến con ngựa này dưới thân tiểu tử chạy lại không chậm.
Đây là ngựa chọn người?
Đương nhiên đại hán tử cũng chỉ là người dẫn hắn, coi chừng hắn làm gì sai, còn chuyện quan trọng vẫn là đi đánh cướp.
Vụ lần này chính là một miếng mồi béo bở, vì thế xuất phát hơn nửa sơn trại cùng đi.
Một đám người cưỡi ngựa tới điểm mai phục, liền xuống ngựa.
Cũng không phải tất cả mọi người cùng núl một khối, A Lộc đi theo đại hán tử cùng mười người khác, dừng ở bờ suối.
A Lộc xuóing ngựa, trước kiểm tra một chút, hô “Thứ”. Ba thúc từng nói qua ở thời điểm cướp bóc hỗn loạn, ngựa tốt có thể cứu mình một mạng.
Đôi mắt bị thương buổi sáng A Lộc gỡ xuống khối máu khô, nơi đó hư thối trông thật dữ tợn. Hẳn là lúc trước khi bị thương Xương Cá không hề lo tới.
A Lộc đi tới bờ suối, dùng sức đoản đao cạo lên một khối băng, đem bôi lên mắt hư thối.
Những người khác cơ bản đều đang nói chuyện trên trời, thấy động tác của A Lộc, nhìn về phía này.
Đại hán tử mở miẹng nói: “Tiểu tử, thanh đao của ngươi không tồi, cho ta đi, ta sẽ che chở cho ngươi.”
A Lộc không hé răng, tiếp tục cạy băng, kiếm một ít thảo dược nhai nát, đắp lên con mắt hư thối, sau đó dùng dây thừng cố định lại.
Cứ như vậy liền biến thành một con ngựa một mắt.
Chuẩn bị tốt cho ngựa xong, A Lộc đứng ở trước con ngựa, lắc lắc đầu nhìn đại hán tử.
“Đao của ta không thể cho người khác được.”
Đại hán tử muốn phát hoả, bỗng nhiên nghe được một tiếng còi, mục tiêu đã xuất hiện.
Hắn không rảnh chỉnh nhãi ranh kia nữa, nhảy lên ngựa, những người khác cũng thế, A Lộc cũng nhảy theo lên lưng ngựa. Trước mắt chính là một thương đội đang trầm mặc đi về phía trước.
Một đám người trốn sau dừng cây, đây là chỗ ít hẻm trong rừng núi.
A Lộc cưỡi ở trên lưng ngựa, thị lực hắn cực tốt, những người khác còn đang nhìn quanh, hắn đã nhìn thấy người.
Quả nhiên có nhiều người, đội ngũ thật dài, đang cưỡi ngựa, bên ngoài có mặc áo giáp, nhìn uy phong lẫm liệt.
Chính là thấy rõ ràng đoàn người kia, A Lộc cứng đơ cả người. Ngồi ở phía sau chiếc xe bì chính là một phụ nữ, là mẹ hắn.
Mẹ mập mạp, ôm một tiểu hài tử béo ú, không biết nói cái gì, trên mặt cười tươi.