So với việc ở đây chờ đợi như vậy, không phải ngươi chủ động tìm hắn sẽ tốt hơn sao?
Âm Sư đi đén từ lúc nào, lão cầm trong tay một miếng ngọc bội rẻ tiền đối diện với Mặc Sĩ.
- Ngươi làm rơi.
Mặc Sĩ Diêu xoay người, y nhìn lão thật sâu như thể muốn biết được một thứ gì khác từ lão. Bấy giờ Mạnh Trường Ca mới nhìn thấy rõ gương mặt của người kia. Quả thật từ xinh đẹp không nên dùng cho một người đàn ông nhưng nàng lại không thể tìm được một từ nào hác có thể diễn tả vẻ đẹp của hắn. Khuynh quốc khuynh thành có lẽ cũng chỉ được như vậy.
Y vươn tay tiếp nhận ngọc bội, ánh mắt đen sâu thẳm lóe lên chút ý cười, ngón tay thon dài giơ lên, vuốt khẽ bè mặt ngọc bội thô giáp.
- Đa tạ.
Âm Sư lắc lắc đầu nhìn lên miếng ngọc trên tay y, ở miệng dò hỏi:
- Nó rất quan trọng, đúng chứ?
Thấy người kia gật đầu, lão lại tiếp:
- Ngươi không nói, có lẽ kẻ kia sớm nghĩ ngươi vứt nó đi rồi.
Mặc sĩ lại nhẹ cười:
- Ta vốn lại chẳng cần y biết.
- Vậy tại sao muốn đợi?
Lần này Mặc Sĩ Diêu im lặng, y chỉ đơn giản là nắm lấy ngọc bội thật chặt đưa mắt nhìn qua lão nhân kia
- Ngươi có thể cho ta biết cách phá giải ván cờ kia chứ?
Có lẽ cũng không nghĩ lão sẽ hỏi vậy, Mặc Sĩ hơi lộ vẻ sửng sốt, sau đó y hiểu ra, cười cười bất lực:
- Một lòng muốn thắng lợi, lại lo kế trong kế mãi sẽ trong thế bị động. Tien hát chế nhân, có lẽ là ám chỉ nước cờ này.
- Ván cờ thứ ba hẳn chính là ngươi nhỉ? Hắn thật có phúc phận.
Lần này Mặc Sĩ lắc đầu, y nói:
- Người có phúc phận là ta.
Âm Sư cũng chẳng ý kiến gì, lão chỉ là ra dấu với Mạnh Trường Ca tỏ ý đi xuống núi. Dẫu có chút không cam, nhưng nàng vẫn nghe lời lão. Nàng hiểu làm cho Mặc Sĩ đổi ý cũng chỉ có cái người thần bí kia thôi. Và bản thân nàng không thể…
- Không biết lão dạy ngươi thế nào, nhưng năm xưa lão ta đã nói với ta rằng: ’’ So với việc chờ đợi cơ hội tới, chi bằng ta tự tạo cơ hội cho bản thân mình”.
Mặc Sĩ im lặng nhìn ra cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi. Bóng của cô nương và lão đầu kia bé lại, chỉ còn một vệt tối mờ mờ rồi mất hẳn. Y lại tiến vào trong thư phòng, nhìn ván cờ bằng ngọc lưu ly trên tràng kỉ đứng lặng hồi lâu.
- Nha đầu, ta cá 1000 lượng, hắn nhất định sẽ rời núi.
Nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước biến mất dạng của kẻ nào đó, Mạnh Trường Ca nghiến răng tỏ vẻ. lão đừng mong chiếm được chút tiện nghi nào nữa.