“Cô ta học cả phép thuật lẫn đấu khí chứ? Sao có thể được!”
Giản Lục nghe thấy tiếng hô thất thanh thì quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt của Hoàng tử Tinh linh xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo trở nên cực kỳ không ổn, xen lẫn trong đó là sự kinh ngạc, tựa hồ không muốn tin vào những gì vừa nhìn thấy.
Song vì lúc này ai nấy đều bị thu hút vào sàn đấu, nơi Elvira để lộ việc mình học cả phép thuận và đấu khí vậy nên không ai thấy chuyện Priestley mất kiểm soát có gì kỳ lạ, còn coi như rất bình thường. Dù sao thì chuyện chỉ có trong truyền thuyết đã xảy ra ngay trước mắt, nhiêu đó đủ để khiến người ta phát điên, có khó tin đến mức nào, thì đấu khí đỏ quanh người Elvira vẫn cứ khẳng định rằng cô là người biết cả phép thuật và đấu khí.
Giản Lục cảm thấy nét mặt của Priestley vô cùng bất thường.
Dựa trên sự hiểu biết của cậu với vị Hoàng tử Tinh linh này, thì dù học phép thuật lẫn đấu khí có là chuyện khiến người ta ngạc nhiên khủng khiếp, hắn có thể sẽ ngạc nhiên một chút, nhưng không đến mức kinh ngạc xen lẫn biểu cảm phức tạp khó diễn tả thế này.
“Priestley, sao thế?”
Priestley nhìn chằm chằm vào sàn đấu và Elvira, nghe tiếng Giản Lục mới hoàn hồn, điều chỉnh vẻ mặt, hờ hững đáp: “Không có gì.” Nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào đấu trường, chỉ mình hắn biết lúc này tâm trạng dao động kịch liệt đến mức nào.
Giữa lúc họ nói chuyện, Giản Lục phát hiện tuy bọn học sinh Remulas trên khán đài cũng rất ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng kiểm soát lại điệu bộ kinh ngạc, đây là một phản xạ tốt, cho thấy khả năng tự chủ và sự giáo dục tốt, bình tĩnh sớm hơn mọi khán giả khác. Họ im lặng ngồi đó, rồi nhân lúc không ai chú ý, lấy ra một cuộn giấy đưa tin to bằng bàn tay, khỏi cần nghĩ cũng biết là định báo tin cho gia tộc hoặc các thế lực khác.
Đến cả trong tay Amelia cũng xuất hiện một cuộn giấy đưa tin để thông báo chuyện vừa chứng kiến cho Thần điện Ánh Sáng. Giản Lục cũng cầm một cuộn giấy đưa tin giống vậy, đây là đồ Thần điện Ánh Sáng phát cho để tiện liên lạc, cậu biết chuyện thế này cần báo tin về, nên cũng lôi cuộn giấy đưa tin ra để làm bộ làm tịch.
Học viên trong Remulas đều là con cháu của các thế lực hoặc quý tộc của đại lục Olaven, chọn lấy một người thôi, thân phận cũng cực kỳ đáng gờm. Nhưng từ khi vào Remulas, ai nấy tự động giấu đi thân phận thực sự của mình, không ai đem ra làm đề tài bàn luận, thậm chí tốt nghiệp xong gặp nhau bên ngoài, có khi lại phát hiện ra bạn học cũ là người của thế lực thù địch.
Song chỉ cần quay về Remulas, tất cả lại là học viên chung trường, chung sống hòa thuận trong khuôn viên trường, không mang bất cứ chuyện gì bên ngoài vào trường.
Remulas như một vườn địa đàng trong mơ.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ truyền đạt những gì mình biết cho gia tộc hoặc người lớn trong nhà.
Dù sao thì học cả phép thuật và đấu khí là chuyện đủ để tác động đến quan niệm của cả đại lục Olaven, những người này hành động nhanh vậy cũng không lạ. Giản Lục có thể đoán trước, rằng sau hôm nay, cái tên Elvira sẽ vang dội khắp đại lục Olaven, thậm chí bị thế lực khắp các nơi chú ý tới.
Đến lúc đó, phải xem đế quốc Laluna và gia tộc O’Gorman có bằng lòng bảo vệ cô hay không.
Tuy Giản Lục biết có để lộ chuyện học cả phép thuật và đấu khí cũng không thể dồn Elvira vào ngõ cụt, song có thể gây cho cô thêm chút rắc rối cũng tốt.
Trong lúc đám người vội vàng báo tin cho gia tộc hoặc thế lực chống lưng, cả trong sân lẫn ngoài sân đều có sự thay đổi.
Sau khi Elvira bị Hynes ép phải dùng đấu khí, mọi con mắt tại đây đều đổ dồn đến nhìn chằm chằm cô, sợ chỉ nhíu mày một chút thôi cũng sẽ bỏ lỡ điều gì, nhiều người còn ngầm đoán kết quả của trận đấu này.
Hễ là Giải giao lưu Phép–Võ do bốn cường quốc tổ chức, chắc chắn không thể thiếu việc bài bạc cá độ, không ít người lén lút đặt cược, đôi lúc có cả chợ đen tham gia, cứ kiếm được tiền thì dù ít cũng chẳng ai chê.
Số người đặt cho Elvira và Hynes vốn xêm xêm nhau, tuy Elvira là nữ Pháp sư, nhưng biểu hiện trong mấy ngày vừa rồi của cô được rất nhiều người coi trọng, cảm thấy năng lực của cô không thua gì nam giới, nên không ít người cược cô thắng. Song biểu hiện của Hynes cũng không hề kém cạnh, y lại là nam, thể lực là trời sinh, nên số người cược cho y cũng khá nhiều.
Nhưng hôm nay, sau khi Elvira để lộ chuyện học được cả phép thuật lẫn đấu khí, số người đặt niềm tin vào cô lập tức vượt qua Hynes với tốc độ chóng mặt, nhiều người vội vã đổi thành cược Elvira thắng, nhà cái cũng điều chỉnh tỉ lệ giữa hai người.
Giản Lục đưa tin ngắn gọn xong, nhìn hai người cầm kiếm trong thế giằng co trên sàn đấu, ánh mắt tối lại rồi như nghĩ tới chuyện gì, lật tay lấy ra một tấm thẻ màu đen, quả nhiên thấy trên đó đã thay đổi.
Giản Lục có biết cuộc đánh cược về Giải đấu giao lưu lần này trong chợ đen thành Lana, cậu đã đặt Hynes thắng không chút do dự, dù thật ra trong lòng cậu cũng không chắc chắn lắm, nhưng anh em nhà mình mà, có thua sạch cũng phải cược y thắng. Dùng tấm thẻ này có thể theo dõi tỉ lệ giữa hai người.
Tỉ lệ đặt cho Hynes đã thành một ăn mười, thậm chí vẫn còn đang thay đổi.
Thấy tỉ lệ phía Hynes thay đổi không ngừng, sao Giản Lục còn không biết những người đó không tin Hynes có thể thắng, tâm trạng hơi chùn xuống, tiếp tục đặt thêm một trăm nghìn vàng cược Hynes thắng.
Dù sao anh đây cũng nhiều tiền mà!
Trong lúc Giản Lục hối hả vung tiền cược cho Hynes, trên sàn đấu, cách nhau nửa sàn, Elvira và Hynes gườm mắt nhau, trên mặt cô có mấy vệt máu, áo phép bị mồ hôi thấm ướt đẫm dính sát vào người lộ ra đường cong cơ thể, thấy rõ thân hình yểu điệu nóng bỏng không sót một thứ gì.
Hynes không khá hơn cô là bao, tuy chưa thấy trên người y có vết thương, nhưng bấy giờ mồ hôi cũng đầm đìa, giày dưới chân hỏng nhẹ. Đôi giày này là sản phẩm của thuật luyện kim, phía trên vẽ bùa chú phép thuật giúp kháng phép rất tốt, vậy mà chiêu Sen Đỏ Ngục Lửa lúc trước vẫn làm nó bị hỏng, thậm chí cả chân y cũng bị thương.
Nhưng chỉ bị bỏng mà thôi, không cản trở hành động của y. Tế bào toàn thân y đang gào thét muốn chiến đấu, chẳng coi vết thương bê bết máu dưới chân ra gì, đôi mắt gườm gườm nhìn đối thủ hừng hực khao khát chiến đấu, không quan tâm đến những gì xảy ra bên ngoài.
Không để đối thủ có thời gian hồi sức, Hynes vung kiếm phép chỉ vào đối thủ từ xa, đạp một cái, cơ thể lao về phía Elvira như một con chim ưng, đấu khí vàng chói lòa hơn cả ánh mặt trời.
Đấu khí cũng rực cháy trên kiếm phép thuật của Elvira, cô vung kiếm xông lên.
Sau tiếng ầm, kiếm phép trong tay Elvira gãy đôi, cơ thể bắn ngược về phía sau.
Cô nhào lộn giữa không trung, toàn thân như một nhành liễu mềm dẻo tiếp đất uyển chuyển nhẹ nhàng, triệu hồi một thanh kiếm khác cản lại nhát kiếm của Hynes, chỗ khe ngón cái và ngón trỏ bị va đập mạnh đến tê rần, đôi mắt lộ rõ vẻ khó tin.
Y khỏe như thể không còn là con người!
Elvira không chỉ chú trọng học mỗi phép thuật, lơ là việc rèn luyện cơ thể, cô đầu tư không ít vào kỹ năng chiến đấu, vì bản thân cũng là Chiến sĩ, nên thể lực của cô dẻo dai hơn Pháp sư bình thường nhiều, sức khỏe cũng vượt xa các Pháp sư khác, thậm chí nhiều có Chiến sĩ không sánh bằng.
Nhưng người này lại đánh bay kiếm của cô một cách dễ dàng, có thể chém gãy kiếm phép chứa đấu khí, quả thật không phải người.
Khe ngón tay tê rần, nhưng Elvira không dám buông kiếm phép, cô có linh cảm rằng nếu kiếm phép trong tay mất đi, kết cục dành cho cô sẽ cực kỳ bi thảm, xưa nay cô vẫn luôn tin vào linh cảm của mình.
Sau khi lại thêm một thanh kiếm bị Hynes chém gãy, Elvira có thể khẳng định kiếm phép bình thường chắc chắn không ngăn được hai chiêu của Hynes. Bấy giờ khe ngón tay của của cô đã nát bấy, máu tươi đầm đìa, cô vứt kiếm phép dính máu xuống, tiếp tục triệu hồi một thanh kiếm phép nữa từ nhẫn không gian.
Khi thanh kiếm phép nọ được gọi ra, không khí bị bao phủ trong một luồng khí lạnh lẽo như thể đến từ cõi âm. Đó là một thanh kiếm bề ngoài thoạt trông không có gì khác thường, chỉ có đá phép nạm trên chuôi kiếm hơi khác lạ chút thôi, ấy vậy mà mũi kiếm lại tỏa ra khí lạnh chứa điềm chẳng lành, đến gần một chút đã nổi cả da gà.
Thân mình Hynes hơi khựng lại, nét mặt trở nên căng thẳng.
Rõ ràng thanh kiếm phép quá nặng này không phù hợp cho nữ giới sử dụng, nhưng Elvira cầm trong tay không chút khó nhọc. Sức tay của cô vốn đã lớn hơn những nữ Chiến sĩ bình thường nhiều, dù phải sử dụng một thanh kiếm phép không phù hợp với thân hình cũng chẳng hề cản trở việc cô vung kiếm.
Lần này đến lượt Elvira chủ động tấn công.
Khi hai thanh kiếm phép đụng độ nhau, không những hai loại đấu khí va chạm mạnh, mà hai lưỡi kiếm cũng phát ra tiếng ma sát chói tai do chịu sự va đập của năng lượng, cơ thể hai người lại bị đánh bật ra lần nữa, lùi lại mười mấy mét, khó khăn lắm mới bình ổn lại, một người miễn cưỡng đứng thẳng, người còn lại khuỵu một gối xuống đất.
Người miễn cưỡng đứng thẳng là Hynes.
Mồ hôi trên mặt y tuôn như suối, chiến đấu không ngừng khiến sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ ra một tia máu. Yết hầu hết lên lại xuống nuốt hết chỗ máu muốn phun ra vào bụng, không muốn để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt người khác.
Elvira còn chật vật hơn y.
Một đầu gối của cô đập mạnh xuống đất, vỡ xương, đau đớn cực lỳ, phun ra một ngụm máu. Cô dùng tay lau máu trên miệng, chống kiếm phép đứng lên.
Tuy Elvira nhờ có kiếm phép nên khiến cho Hynes bị thương, nhưng cô cũng rất khó chịu.
Thanh kiếm này vốn không phải đồ vật của thế giới này, mà là đồ của Thần giới, cô tìm được trong một ngôi mộ Thần, trên kiếm có năng lượng bóng tối rất hợp ý cô, thích hợp để cô tỏa sáng. Nhưng năng lực của cô chưa tới nơi tới chốn, giờ chỉ là Chiến sĩ đồng cấp chín nên không thể phát huy hết sức mạnh của thanh kiếm, phải chờ đến lúc thành Thánh, còn nếu cố dùng chỉ tự hại mình thôi.
Cô nhận thấy kiếm phép bình thường không thể ngăn lại sức mạnh của Hynes, bị dồn vào đường cùng nên mới phải sử dụng thanh kiếm phép này, nhờ năng lượng bóng tối mà kiếm có thể nhanh chóng làm đối thủ bị thương nặng, song người sử dụng chưa đủ mạnh cũng bị thương không nhẹ.
Hynes nuốt ngụm máu đã trào lên xuống họng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cương nghị, không có ý định lùi bước, vung kiếm về phía đối phương một lần nữa.
Elvira thấy y cầm kiếm lao đến không hề sợ hãi, chẳng ngạc nhiên chút nào với quyết định của y. Nếu là người khác thì đã sớm lùi bước vì thanh kiếm phép kỳ lạ này, không dám đánh trực diện với cô, nhưng tên này thì còn lâu.
Vì y là một kẻ điên chân chính!
Có kẻ điên nào lại lùi bước vì sợ hãi chứ?
Trước đây cô cực kỳ tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng bây giờ, khi gặp được một gã còn điên hơn cả cô, đúng là khổ không thể tả.
Cô vẫn tưởng rằng mình đã đủ điên trên đường học, giờ mới biết thiếu niên trước mặt còn điên cuồng hơn.
Trên sàn đấu, đấu khí đỏ và đấu khí vàng va chạm không ngừng, cực kỳ mãn nhãn, thu hút mọi ánh mắt của người xem, khiến họ nín thở chờ đợi không tài nào dời mắt nổi.
Tuy màn giằng co bằng đủ loại phép thuật cấp cao và vật phẩm phụ trợ lúc trước cũng khiến người ta được mở rộng tầm mắt, nhưng vật lộn bằng sức mạnh thế này càng dễ khơi dậy bầu nhiệt huyết trong lòng người, khiến máu nóng sục sôi, khó kiềm chế nổi.
Từng phút đồng hồ cứ thế trôi qua, bấy giờ mặt trời đã ngả về Tây, thời gian thi đấu đã là hai tiếng rưỡi.
Hai tiếng rưỡi chiến đấu kịch liệt khiến hai người đều mệt gần chết, vết thương chồng chất nhưng họ vẫn tấn công không ngừng, khi thì cậu đánh khi thì tôi đánh, không ai chịu thua ai. Dù Hynes bị kiếm của Elvira làm bị thương bao nhiêu lần cũng không thể ngăn y tiến bước.
Trang phục Kỵ sĩ màu trắng viền vàng mà Hynes mặc trở nên nhem nhuốc máu, trên người cũng xuất hiện mấy vết thương.
Elvira còn nhếch nhác hơn y, vì vướng víu nên áo phép của cô bị xé mất mảng lớn vạt áo, lộ ra trang phục Kỵ sĩ bên trong, điều này khiến rất nhiều nam giới ngồi xem cực kỳ thất vọng, bấy giờ trên người cũng chồng chất vết thương loang lổ máu, nửa khuôn mặt bị máu nhuộm đỏ, còn đâu vẻ đẹp mê đắm lòng người trước đây chứ.
Khi hai thanh kiếm va vào nhau thêm lần nữa, đột nhiên Hynes giáng một cú đấm xuống đất.
Tiếng nổ mạnh vang lên, trước cặp mắt chữ A mồm chữ O của đám đông, mặt đất bị lõm xuống thành một cái hố bán kính dài một mét, Elvira vừa hơi sơ sảy đã bị đá vụn văng ra đập trúng vào người, đau đến hít hà, tầm nhìn bị đá vụn bay tung tóe cản trở nhất thời không nhìn thấy gì, ngay lập tức bị một nguồn năng lượng đánh bật ra.
Cô ngã mạnh xuống đất, nội tạng bị dập nặng, còn chưa nhỏm dậy thì bụng đã chịu một lực lớn khiến cô phun ra một ngụm máu lẫn thịt nát, chắc hẳn nội tạng đã bị thương.
Người xem ồ lên, quá nửa nhìn Hynes bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.
Dù sao đi nữa đó cũng là một cô gái, thế mà y nỡ dùng chân dẫm đạp, tưởng mình đang đạp ma thú à? Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì.
Nhưng nửa còn lại lại cảm thấy trên chiến trường không cần phân biệt nam nữ. Nếu lúc này rồi mà Hynes còn mang suy nghĩ thương hoa tiếc ngọc để đánh với cô mới gọi là ngu xuẩn. Hơn nữa trận đánh giữa Elvira và Hynes quá tuyệt vời, khiến họ quên mất chuyện Elvira là một cô gái.
Chẳng cô gái nào lại hung hãn như cô cả.
Bị thương nặng, trước mắt Elvira biến thành màu đen, máu me đầy mặt, không còn nhìn ra dáng vẻ vốn có. Cô gượng mở mắt nhìn thiếu niên đang dẫm lên người mình, nhìn từ trên cao xuống, dù đau đớn cực kỳ, miệng vẫn nhếch lên thành một nụ cười quái gở.
Hynes vội lùi về sau, khoảnh khắc y di chuyển, một con rồng lửa đột nhiên xuất hiện suýt nữa thì vồ lên người y, vì y rút lui nhanh, nên chỉ cuốn được lên vạt áo y, đánh văng y ra xa, ngã mạnh xuống đất.
Người xem lại ồ lên, không ngờ đã thế này rồi mà Elvira còn sức phản kháng, đúng là như con gián đánh hoài không chết, kiên cường đến mức các đấng mày râu cũng phải sởn gai ốc.
Vừa rồi, khi đánh, Elvira chỉ sử dụng kỹ năng chiến đấu, thật ra cũng là để tích cóp năng lượng phép thuật thêm một lần nữa, mãi mới góp nhặt được một ít, lập tức tấn công đối thủ không chút do dự, xoay chuyển tình thế bất lợi.
Elvira lảo đảo đứng dậy, cầm kiếm phép bổ thêm một đòn.
Hynes nghiêng người tránh công kích của Elvira, khom lưng, lại giáng một cú xuống đất tạo ra một cái hố to ba mét ngăn cản Elvira đang lao đến, thậm chí khiến cô ngã mạnh xuống đất.
Người xem thấy thế thì dở khóc dở cười, từ lúc Hynes đấm xuống đất cho Elvira một đòn đau đớn, họ đã kinh ngạc hết lời về sức khỏe của Hynes, nếu không phải ngoại hình của y hoàn toàn thuộc về Nhân loại, trên người không xuất hiện đặc điểm của các chủng tộc khác, thì đã cho rằng thực ra y không phải Nhân loại.
Nhân loại không khỏe đến mức đấy, dù có thêm công cụ tăng sức mạnh cũng khó đạt đến trình độ này.
Nhưng Hynes làm được.
Elvira đã kiệt sức, đứng lên được cũng là nhờ ý chí kiên cường không chịu khuất phục, bất cẩn ngã xuống cái hố Hynes tạo ra.
Dĩ nhiên là Hynes không bỏ qua cơ hội này, y xiên kiếm phép thuật về phía trước, ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên, Elvira hét lên một tiếng đầy đau đớn, cả người bay lên cao rồi rơi xuống mép sàn đấu, bất động.
Hynes chống kiếm phép đứng dậy, kéo lê kiếm phép đến gần cô.
Giờ phút này mọi người đều im bặt, không ai phát ra tiếng động nào nhìn sàn đấu không chớp mắt, trái tim như ngừng đập, chờ đợi một kỳ tích.
Họ muốn biết Elvira có thể đứng lên lần nữa như rất nhiều lần trước đó hay không.
Hynes đi cực chậm, y tiến lên một bước, dưới đất lại có thêm một vệt máu, y cũng bị thương rất nặng, mỗi bước đi như dẫm trên đao sắc, đau buốt đến tận óc khiến bước đi xiêu vẹo.
Y đến trước mặt Elvira, lần nữa nhìn cô từ trên cao.
Elvira nằm dưới đất, mềm như bông, đôi mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn bầu trời hoàng hôn, như thể không phát hiện đối thủ đã đến ngay cạnh.
Hynes nhìn cô một lúc lâu, một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú, nhẹ nhàng nói: “Ta thắng.”
Mí mắt Elvira giật giật, ánh mắt tan rã cuối cùng cũng hồi tỉnh lại, nhìn y.
Hynes nhấc chân, đá cô ra khỏi sàn không chút nương tình.
“A!”
Khán giả hò hét như điên.
Khi Elvira bay ra ngoài, tất cả những người có mặt đều đứng lên, tiếng reo hò như sấm rung chuyển cả trời cao.
Trận đấu này quá tuyệt vời, nó diễn ra trong ba giờ, gần như kẻ tám lạng người nửa cân, sau cùng vẫn phân ra thắng bại.
Trong tiếng hò hét chói tai, tiếng trọng tài vang lên qua phép phóng đại âm thanh: “Người thắng: Hynes Stuttgart của Học viện Phép–Võ Remulas!”
Cùng với tiếng hoan hô là những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đôi tay Hynes buông thõng, ngẩng đầu nhìn lên khán đài, đôi mắt bị ánh hoàng hôn làm cho nhức nhối nhưng vẫn không chịu chớp.
“Hynes!”
Hynes ngơ ngác quay đầu thì thấy trên con đường phía trước có một thanh niên tóc bạc bước nhanh tới, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nở rộ trên khuôn mặt lạnh lùng.
“Giản, em thắng!” Y đi đến trước mặt thanh niên, hai mắt nhìn cậu chăm chú.
Ban đầu Giản Lục nhìn y với gương mặt vô cảm rồi sau đó cười thật tươi, nụ cười ấy như hơi thở mùa xuân lan tỏa ngay sau ngày tuyết tan, phả thẳng vào mặt khiến tai y đỏ bừng.
“Hynes, cậu quá tuyệt vời!”
Giản Lục nói, không kìm nổi cho y một cái ôm.
Hynes cười đầy thỏa mãn.
Học viên Remulas đi cùng Giản Lục cũng ùa đến đẩy Giản Lục ra, gào thét tung Hynes lên trời, gọi tên Hynes thật to, cả bọn đều hưng phấn tột độ.
“Làm gì đấy? Làm gì đấy!” Priestley sắp bị đám bạn học rồ dại chọc cho tức chết: “Lũ ngu, để Hynes chữa thương trước rồi chúc mừng không được à? Con thú ngu ngốc…”
Taylor nghe tiếng gọi bèn hóa thành một con sư tử, khi Hynes bị ném lên cao, hắn nhảy lên đỡ được Hynes đang rơi xuống, chở y đến trước mặt Hoàng tử Tinh linh.
“Con thú ngu đần! Đưa y cho Jane ấy!” Hoàng tử Tinh linh bực bội đạp một cú, đưa cho hắn làm quái gì? Hắn đâu phải Pháp sư ánh sáng, cũng chẳng biết chữa bệnh.
Sư tử da dày thịt béo, một đạp vừa rồi chỉ như gãi ngứa, bấy giờ bèn vẫy đuôi đưa người đến chỗ Giản Lục, tiện thể vả bay đám học viên phấn khởi quá độ của Remulas để họ ra chỗ khác bình tĩnh lại.
Giản Lục đỡ Hynes xuống, cùng Amelia chữa trị những vết thương ngoài da cho y.
Dược sư của Học viện Phép–Võ Mepstead đến, thấy vậy thì kinh ngạc ra mặt, không tham dự mà chỉ lấy ra mấy liều thuốc phép cho Hynes uống.
Trận đấu đã kết thúc, nhưng hai thí sinh đều bị thương quá nặng nên phải chữa trị trước, những chuyện khác tính sau.
Qua nửa giờ, vết thương ngoài da của Hynes gần lành, còn nội thương và những vết thương không nhìn thấy thì không thể khỏi ngay. Dù sao chỉ cần có thể đứng lên, tham gia lễ trao giải là được, chuyện dưỡng bệnh có thể từ từ.
Hai người quay lại sàn đấu.
Sàn đấu vẫn chỗ lồi chỗ lõm, song hai cái hố bị Hynes bạo lực tạo thành đã được lấp lại tạm thời, mười thí sinh top đầu đều đứng trên sàn, ai nấy đều nhìn một nam một nữ phía trước bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cơn phấn khích qua đi, quay trở về với thực tại.