Giản Lục nhìn chằm chằm vào đồ án hình sao năm cánh trên vách núi trước mặt, xung quanh nó là những dấu vết do tháng năm để lại, những hốc đá bong tróc từng mảng tưởng như đã bị thời gian bào mòn chỉ giây lát nữa là rơi xuống.
Dù vậy Giản Lục vẫn cảm thấy sức hấp dẫn kỳ lạ đến từ ngôi sao năm cánh, như thể có thứ gì đó của vận mệnh hấp dẫn cậu… Không, không phải hấp dẫn cậu mà là hấp dẫn hệ thống đang gắn với linh hồn cậu.
Ánh mắt Giản Lục dao động, chuyển sang nhìn cuộc chiến.
Bấy giờ, dù hợp tác với nhau, Hynes và Elvira vẫn chỉ có thể ngang sức với Vong linh cấp Thần, đủ biết nó mạnh ra sao, bậc thầy cấp Thánh khác đọ sức với nó, chỉ mấy chiêu là thua ngay, càng chẳng cần nói đến thực lực hiện tại của cậu, liều lĩnh tới gần chỉ có con đường chết.
Giản Lục cẩn trọng ẩn mình, nghĩ cách đi qua nơi trận chiến đang diễn ra để tới gần đồ án sao năm cánh.
Từ khi cậu xuất hiện, người đang chiến đấu đã phát hiện, Hynes thoáng chút không vui, song y sẽ không kéo cuộc chiến tới gần cậu, còn Elvira… tâm trạng khá khó tả, nhưng sau khi cân nhắc vẫn quyết định từ bỏ ý định lợi dụng Giản Lục để chuyển hướng trận chiến.
Cô biết nếu mình chuyển sự chú ý của Vong linh cấp Thần này sang Thánh tử Ánh Sáng, chắc chắn Hynes sẽ từ bỏ tất cả để cứu Thánh tử, với cô, hành động này là một mũi tên bắn hai con chim, giúp cô có thời gian tới gần sao năm cánh, việc này cũng rất hợp với tính cách của cô.
Nhưng sau khi cân nhắc, cô bỏ qua kế hoạch này. Thứ nhất, Hynes mạnh hơn cô một bậc, cô không thể chắc chắn rằng việc mình làm có khiến Hynes nổi điên tại chỗ, bất chấp khế ước đã ký, không màng tổn hại, nhất quyết giết chết cô – Hynes vốn luôn mang ý định giết cô, chẳng qua vì hiện giờ cô còn có ích nên mới không ra tay. Thứ hai, thật tâm cô cũng không muốn kéo Thánh tử Ánh Sáng vào, cậu là chàng trai hiếm hoi được cô đánh giá cao, chàng trai cô muốn mà không có được, cô không muốn hủy hoại cậu vào lúc này.
Hai người cùng ăn ý thu hút sự chú ý của Vong linh cấp Thần nên tạm thời Giản Lục ở trong tình thế an toàn.
Cậu nhìn Vong linh cấp Thần đang đấu với Hynes, Elvira, vẻ ngoài của nó khá hơn những vị Thần cấp thấp khác, dù vẫn mang hình hài của một bộ xác khô, ít ra thoạt trông không quá xấu xí, trong mắt vẫn còn chút ít tròng đen, dường như còn ý thức, bởi vậy mới khó xử lý đến thế. Ngoài ra, từ ngoại hình, chỉ có thể đoán rằng Vong linh cấp Thần này khi còn sống là một vị Nam thần cấp cao mà thôi.
Có thể nói sức mạnh của Hynes và Elvira đứng đầu đại lục Olaven, một người là rồng Hoàng Kim mạnh mẽ, một người kế thừa Thần tính của Nữ thần Bóng Tối, giờ đây, chỉ hai người này hợp tác mới có thể cản đòn tấn công của Vong linh cấp Thần. Nó đã biến thành Vong linh, không thể sử dụng Thần lực, nhưng cơ thể lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí không sợ Thánh quang, chỉ những công kích mang theo Thần tính của Nữ thần Bóng Tối đến từ Elvira mới có thể để lại dấu vết trên người nó.
Với sự bình tĩnh, Giản Lục quan sát thấy sau nhiều lần Elvira dùng ngọn lửa màu đen tạo nên vết thương trên người Vong linh, nó bắt đầu phẫn nộ, há miệng huýt lên một đoạn ngắn.
Vong linh không thể phát ra âm thanh, ấy vậy mà Vong linh cấp Thần này có thể.
Chỉ giây lát, sương mù trong không gian quay cuồng, linh cảm chẳng lành ập tới khiến ai nấy đề cao cảnh giác, nhất là Giản Lục, cậu bật người dậy trốn sau lưng thú Kim Nguyên.
Khi những Vong linh tuần tra qua lại quanh đó tụ tập lại, họ đã hiểu ý đồ của Vong linh cấp Thần.
Ngay sau đó, ba người hành động một cách ăn ý.
Không chút chần chờ, Giản Lục nhanh chóng nhảy lên lưng con rối thú Kim Nguyên, con rối nhảy lên cao, hướng về phía vách núi có hình sao năm cánh, gặp những Vong linh chặn đường, Giản Lục cầm quyền trượng Milotus trong tay, vung lên, Thánh quang sáng rực hóa thành những lưỡi sao sắc nhọn hất bay những Vong linh tới gần.
Hynes và Elvira phối hợp giáng cho Vong linh cấp Thần một đòn thật mạnh, đấu khí vàng và năng lượng phép thuật mang Thần tính Bóng Tối kết hợp với nhau đánh bay Vong linh nọ, thâm chí một cánh tay của nó bị hỗn hợp năng lượng hòa tan. Nhân lúc Vong linh cấp Thần bị thương, hai người lao nhanh như gió về phía vách núi.
Bấy giờ Giản Lục đã tới trước vách núi, vung quyền trượng Milotus, ánh sáng phép thuật rực rỡ va vào vách núi, không những không làm gì được nó, mà ngược lại, năng lượng phép thuật bị hút cạn, sao năm cánh màu sắc loang lổ như được bổ sung năng lượng, phát ra ánh sáng đỏ, chìm xuống vách núi, cùng với đó là sự xuất hiện của một hố đen hút Giản Lục vào.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, nhanh như Hynes và Elvira, đã theo sát mà vẫn không kịp trở tay, Hynes thấy vậy đuổi theo không chút do dự, nhảy vào theo lực hút của hố đen. Elvira theo sau, cuối cùng là Vong linh cấp Thần.
Sau khi họ biến mất, hố đen cũng mau chóng biến mất theo, trả vách núi lại như cũ, đồ án hình sao năm cánh trên đó sau một tiếng nổ mạnh đã nát vụn không còn dấu tích.
Vong linh được triệu hồi có lẽ đã mất mục tiêu, tiếp tục tản ra xung quanh đi lại tuần tra.
***
Sau khi sức ép của cổng dịch chuyển không gian làm cho điên đảo, Giản Lục ngã vào không gian tối thui, bụng dạ quay cuồng, suýt nữa thì nôn.
Đây là lần dịch chuyển không gian tệ nhất mà cậu từng trải qua trong cả hai đời, lực ép và sự thay đổi của không gian đúng là sự thử thách với sức chịu đựng của Nhân loại. Nếu không nhờ cơ thể từng được quả Long Hồn cải tạo, mạnh mẽ hơn nhiều so với các Pháp sư thông thái, có lẽ cậu đã tiêu đời vì không chịu nổi sức ép trong quá trình dịch chuyển.
Giản Lục chỉ nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy ngay, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ngặt nỗi trong không gian tối tăm này, xòe bàn tay không nhìn thấy năm ngón, không có lấy một tia ánh sáng, khiến cậu gần như cho rằng mình mù mất rồi. Búng tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một tia Thánh quang, chiếu sáng một khoảng không gian xung quanh, chỗ khác vẫn tối mịt như cũ.
Giản Lục chợt nhớ ra, mở bản đồ hệ thống, rất ngạc nhiên khi phát hiện bản đồ được kết nối lại khi vào đây, nhưng nó chỉ hiện ra một con đường quanh co khúc khuỷu dẫn về phía trước.
[Đây là đâu?]
Hệ thống không trả lời.
Giản Lục không giận, cậu nắm chặt quyền trượng, men theo hướng bản đồ chỉ dẫn, bước vào bóng tối.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như tự ngàn năm nay vẫn thế, không ánh sáng, không gió thổi, không khí trời, không âm thanh…. Hoàn toàn không có gì cả, nhưng một người phàm như cậu lại có thể di chuyển ở đây, hô hấp bình thường.
Giản Lục có linh cảm chắc chắn phía trước có thứ cậu – hay phải nói là hệ thống muốn cậu tìm.
Đi trong đêm tối không biết bao lâu, không còn cảm nhận gì về thời gian, song cậu vẫn kiên định tiến bước, đi về phía trước một cách máy móc, không có lấy một giây ngơi nghỉ, mệt mỏi thì lấy thuốc phép bổ sung năng lượng, nhịp bước không chút thay đổi, không chút chậm trễ.
Giản Lục thấy mình như tê liệt, bóng đêm vô tận, thời gian dằng dặc khiến cậu mất cảm giác. Nhưng điều này không ngăn cản bước chân tiến về phía trước của cậu, cậu đã quen với việc nhẫn nãi, tính toán kỹ càng rồi mới hành động, không gian buồn tẻ này không mài mòn được ý chí của cậu mà chỉ khiến cậu càng thêm kiên định.
Thế rồi trong bóng đêm bỗng lóe lên đốm sáng màu xanh lục, ánh sáng mờ nhạt ấy như ngọn đèn giữa đêm tối, chỉ đường dẫn lối cho cậu.
Nhưng Giản Lục không thấy vui mừng chút nào, bước chân của cậu vẫn đều đều như một, nét mặt bình tĩnh, cứ thế bước tới trước thứ được ánh sáng xanh lấp lánh bao bọc, vầng sáng xanh như một chiếc lồng bảo vệ, không thể thấy rõ bên trong có gì. Cậu nhìn một lát rồi đưa tay qua màn sáng xanh, ngón tay chạm vào một thứ cứng và lạnh.
Giản Lục đặt tay lên đó một lúc rồi kéo mạnh thứ đó ra, sau đó lập tức quay bước chạy đi.
Từ khi cậu lấy được vật kia, không gian phía sau bắt đầu sụp đổ, như thể năng lượng duy trì không gian đặc biệt này bị lấy mất, nó bắt đầu đổ vỡ, phát ra những tiếng như tấm vải bị xé toạc.
Dù tình hình nguy cấp, nhưng vào lúc này Giản Lục không dám lấy con rối thú Kim Nguyên ra. Từ lúc bị hút vào hố đen ở ngôi sao năm cánh, cậu đã phát hiện đó là một cổng dịch chuyển không gian, khi bị dịch chuyển tới không gian chưa biết tên này, cậu cảm thấy trong bóng đêm có thứ gì đang theo dõi mình, nên cậu không dám đi sai một bước, thậm chí có cảm giác mơ hồ rằng không thể nhờ vào sự trợ giúp nào, chỉ có thể tự mình thoát khỏi không gian này.
Bất thình lình, cậu hét lên một tiếng, nuốt ngụm máu trào lên miệng xuống.
Trong lúc không gian sụp đổ, có mảnh vỡ sượt qua khiến cậu bị thương, sau lưng, mảnh vỡ không gian cắt rách áo phép một cách dễ dàng, thậm chí đâm vào da thịt khiến cậu đau đến mức kêu lên thành tiếng, chẳng mấy chốc phần lưng đã bê bết máu, mùi máu tỏa ra trong không gian.
Giản Lục không dám chậm lại, trước cái chết đang đe dọa, cậu nuốt vội một ngụm thuốc phép bổ sung năng lượng rồi chạy nhanh về phía trước.
Bỗng, hình như vấp phải thứ gì đó, cậu lảo đảo rồi ngã xuống.
Vừa ra khỏi không gian đặc biệt đang sụp đổ, Giản Lục đã được ôm vào một vòng tay mạnh mẽ.
Cậu không giãy giụa, thậm chí còn chủ động tiếp cận, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người nọ, đầu óc sau khoảng thời gian chìm trong đêm tối đã tỉnh táo lại, kéo cậu về với thực tại.
“Giản!”
Hynes ôm chặt người bê bết máu vào lòng, trái tim thắt lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên vặn vẹo.
Cứ nhớ lại lúc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người này, nhìn cậu bị một hành lang không gian khác hút vào là đôi mắt y lại nhuốm một màu đỏ điên cuồng, ngũ quan cũng trở nên dữ tợn, nó gợi lên ký ức không mấy tốt đẹp của y – trong đá ảo ảnh, Giản Lục bỏ rơi y không chút do dự, chọn về địa cầu.
“Hynes Stuttgart!” Elvira hét lên, lúc này cô đang bị Vong linh cấp Thần quấn chân, lòng cực kỳ phẫn nộ. Vừa rồi nếu Hynes không chơi xấu dẫn tên Vong linh này tới chỗ cô, cô đã sớm cắt đuôi được nó, thậm chí vào được nơi quan trọng nhất.
Nghĩ rồi, cô nhìn vào thứ nằm trong tay Thánh tử Ánh Sáng.
Đó là một quyển sách màu xanh, trên bìa khắc những hình vẽ, ký tự phức tạp, dù không hiểu, nhưng linh cảm mách bảo rằng quyển sách màu xanh này vô cùng quan trọng, cô phải lấy được nó.
Hynes không quan tâm tới cô, nhân lúc Elvira bị Vong linh cản bước, y ôm Giản Lục lên một tượng Thần, nhảy thêm mấy bước nữa, y mau chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Elvira, khiến cô giận dữ hét lên.
Tiếng gió thổi vù vù, sau khi được y bế lên, Giản Lục rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn rõ quang cảnh nơi đây, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Không gian này rộng lớn đến khó tin, xung quanh là bóng đêm dày đặc, nhưng trong tầm nhìn, có thể thấy những bức tượng thần rất to cao tới mấy nghìn mét.
Đúng vậy, tượng Thần! Dù khuôn mặt mơ hồ, không rõ thân phận, nhưng từ khí thế của những pho tượng này, có thể xác định chúng là tượng Thần, được đắp nặn từ vật liệu của Thần giới. Nhưng cậu không rõ lắm vì sao có nhiều tượng Thần như vậy đặt ở đây – một không gian đặc biệt.
Hynes ôm cậu đứng trên vai một pho tượng Thần, phóng tầm mắt ra xa, xung quanh đều là những pho tượng cao ngang nhau, trong ánh sáng mờ mịt, dường như thế giới này chỉ còn hai người họ, cả Elvira cũng biến mất, thậm chí không nghe thấy âm thanh của cuộc chiến đấu.
Đang nghĩ ngợi, cằm bỗng chịu một lực nắm, chàng trai đang ôm cậu cúi đầu hôn mạnh xuống, cậu bị đối phương tách môi, vị máu chưa tan trong miệng cậu lan tỏa trên đầu lưỡi hai người, mùi máu càng kích thích thú tính của rồng Hoàng Kim, khiến nụ hôn của y càng thô bạo.
Một bàn tay của Giản Lục đặt lên gáy y vuốt nhẹ, xoa xung quanh một cách vô cùng kiên nhẫn.
Hynes hôn một lúc lâu, sau đó đút cho cậu một lọ thuốc phép, vuốt ve tấm lưng vẫn đang chảy máu đầm đìa của cậu, nhận thấy người trong lòng đang run rẩy, mắt y lại bắt đầu ửng đỏ.
“Anh không sao… Ưm!” Lời an ủi còn chưa dứt, cậu đã bị hành động của y chặn họng.
Hynes vén vạt áp phép lên, không có bất cứ màn dạo đầu nào, cứ thế xông vào cơ thể cậu khiến cậu toát mồ hôi lạnh, không biết vết thương đang khép miệng trên lưng đau hơn hay phía dưới đau hơn.
“Đau không?”
Chàng trai tóc vàng phả ra hơi nóng bên tai cậu, ôm ghì cậu vào lòng, sau khi tiến vào không có thêm hành động gì mà chỉ muốn để Giản Lục cảm nhận được sự có mặt của y, thứ to lớn kia hùng hồn khẳng định sự tồn tại khiến cậu cứng đờ người không dám nhúc nhích, thậm chí còn hơi xấu hổ.
Vẻ lạnh lùng bình thản của Giản Lục tan vỡ, cuối cùng không thể nào giữ được sự bình tĩnh nữa.
Tên này lại hắc hóa rồi.
Và rồi cậu nghe thấy tên hắc hóa ghé vào tay cậu hung hăng nói: “Sau này nếu anh còn dám quay lưng về phía em, em sẽ khiến anh đau hơn thế này!” Giản Lục: “…” Thật sự không cố ý đâu mà, xin đừng hắc hóa QAQ.