Sương mù trong mộ Thần Andorhal che phủ quanh năm, không cách nào xua tan được, khiến người vào đây không thể khám phá sự thật ẩn dưới màn sương. Điều này cũng gây nên nhiều khó khăn cho những người tới thám hiểm mộ Thần Andorhal.
Giản Lục và Hynes cũng đang thăm dò mộ Thần Andorhal, đã nửa năm từ ngày họ rời khỏi đá ảo ảnh. Nửa năm là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, song đã giúp họ hiểu biết đại khái về bố cục của mộ Thần Andohal, không còn mờ mịt nữa.
Sau khi xử lí Vong linh tấn công mình, hai người tìm chỗ nghỉ chân.
Sau khi sức mạnh đạt tới cấp Thánh, tuy vẫn là thân phàm xác tục, song nhu cầu ăn uống đã trở nên rất nhỏ, ngược lại, Pháp sư thông thái Giản Lục vẫn cần ăn uống như bình thường để đáp ứng nhu cầu của cơ thể.
Cậu lấy hai hộp cơm ra từ ô chứa đồ của hệ thống, đưa cho Hynes một hộp.
Hynes nhìn hộp cơm trong tay, không khỏi ngó sang thanh niên đang từ tốn ăn cơm với nét mặt bình thản bên cạnh mình, vuốt cằm, hỏi: “Đây là cơm hộp mẹ chuẩn bị đúng không?” Y ở nhà họ Giản mấy tháng liền, nằm lòng mấy món mẹ Giản làm, thoáng nhìn qua màu sắc đã nhận ra ngay.
“Ừ.” Vẻ mặt Giản Lục rất dịu dàng, biết cậu sắp phải đi, mẹ cậu đau lòng lắm, nhưng tình thương của mẹ rất bao la, kiên cường chuẩn bị cho cậu thật nhiều đồ ăn, đồ dùng, coi đó như một cách giải tỏa nhớ mong.
Bây giờ quay lại thế giới phép thuật, gia đình không còn là chốn về của cậu, mà là một kỷ niệm đẹp thời gian không thể xóa nhòa.
Hynes ngồi cạnh cậu, giơ đũa gắp miếng thịt trong bát cậu, liền thấy cậu điềm tĩnh chọn thịt trong bát gắp cho mình như khi còn nhỏ, dường như dù thế giới có biến chuyển ra sao, người này vẫn chẳng mảy may thay đổi. Y không biết sau này cậu có khác đi không, nhưng cứ nghĩ tới tính cách nhẫn nại, ngoan cường của cậu là lại hưng phấn, muốn đè cậu dưới thân, tiến vào cơ thể cậu, khiến người này mọi lúc đều thuộc về mình.
Nghĩ vậy, Hynes không kìm được áp lại hôn lên môi cậu. Giản Lục cũng hé miệng một cách tự nhiên, cùng y trao cho nhau một nụ hôn dài thân mật.
“Giản…” Tay Hynes ôm đầu thanh niên, dán sát bên môi cậu, dịu dàng nói: “Dù không có… ép anh, thật ra anh cũng không tán thành phương pháp hủy diệt thế giới để thành Thần của Elvira O’Gorman, đúng không?”
Giản Lục nghiêng đầu, mặc cho đôi môi của y trượt tới bên má mình, chỉ liếc nhìn y, không nói lời nào.
Không nói gì nghĩa là đồng thuận. Hynes không ngạc nhiên, dù vẫn nói thứ không biết tên kia bám lên người Giản Lục ép cậu bước trên con đường này, nhưng thực ra bản thân Giản Lục cũng không muốn dùng phương pháp hủy diệt thế giới để phá giải phép giam cầm của các vị Thần, để thành Thần, không phải do cậu thương xót chúng sinh, mà đó là nguyên tắc làm việc được tạo thành trong hơn hai mươi năm ở địa cầu, khi chưa bị dồn tới đường cùng, cậu không muốn gây nên nhiều sát nghiệp, bởi gánh nặng tâm lí hay nhân quả khi mang nhiều tội lỗi đều khiến chặng đường sau này khó đi hơn.
Mọi sự quan tâm của Hynes đều dành cho người bên cạnh, thích ngấm ngầm dò đoán cảm xúc của người khác, sao y lại không biết suy nghĩ của cậu, trong lòng đang cân nhắc tìm cách lợi dụng chuyện này để kiếm phần thưởng từ người thương. Dù đã rất thân mật, đã được hứa hẹn, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ với loài rồng tham lam.
Lòng tham không thể kìm hãm là bản tính không thể thay đổi của rồng, là một con rồng Hoàng Kim, y chỉ ngày một tham lam, chứ không bao giờ thỏa mãn, chỉ khác là đối tượng khiến y nảy sinh lòng tham đổi từ kho báu sang người thôi.
Sau khi đã no bụng, hai người nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục tiến bước.
Đi, nghỉ luân phiên, đôi lúc họ gặp được những người vào mộ Thần Andorhal, nhưng phần lớn thời gian đều chỉ gặp những Vong linh bất tử không chịu tan biến, tiến vào sâu trong Andorhal, đôi khi họ cũng gặp phải một vài Vong linh rất mạnh, sau mấy lần giao chiến, Hynes có thể khẳng định những Vong linh này là phó Thần.
Vào cuộc chiến giữa các vị Thần, Thần đích thân tới đại lục Olaven, song vì sức mạnh của Thần quá khổng lồ, nhẹ thì cũng phá nát đại lục Olaven, vậy nên Thần không thường ra tay mà chọn phó Thần, ban cho phó Thần sức mạnh siêu quần rồi để phó Thần thay mình chiến đấu.
Sau khi Thần nằm xuống, thân thể sẽ biến mất khỏi đất trời, chỉ để lại một quả cầu Thần cách, đây là đặc điểm của Thần. Còn người phàm khi chết đi xương cốt lại không dễ tan biến, nhất là những người mang theo sức mạnh, xương cốt càng giữ được lâu hơn, thậm chí tại vị diện Vong linh còn có thể nhờ vào năng lượng đặc biệt của bị diện để luyện thành ngọn lửa linh hồn, dần trở nên mạnh mẽ, thành Vua của Vong linh, sống theo một nghĩa khác.
“Khu này mỗi lúc một nhiều phó Thần, có khả năng là trung tâm chiến trường trong cuộc chiến giữa các vị Thần.” Giản Lục nói ra suy đoán của mình.
Hynes vung kiếm đánh nát một bộ xương ma thú hơi ánh vàng, đấu khí vàng cuốn đi tới đâu, nơi đó không còn vết tích gì, có thể thấy đấu khí của rồng Hoàng Kim đã mạnh lên theo sức mạnh của cơ thể y, mang chứa năng lượng thiêu đốt khác thường. Nghe Giản Lục nói vậy, y đáp qua loa: “Chắc vậy.”
Trung tâm chiến trường nhiều nhất là gì? Đương nhiên nhiều nhất là các loại Thần khí và Thần cách Thần để lại, cùng với đó là rất nhiều phó Thần chưa biến mất mà biến thành Vong linh. Với năng lực hiện giờ, Giản Lục không thể đi lại ở nơi này, nhưng có Hynes thì không thành vấn đề.
Giản Lục khá hứng thú với Thần cách, Thần khí được lưu lại nơi đây, nhưng vì đã trôi qua rất lâu, đa số những Thần khí bị đánh rơi đã thành phế thải, dù còn chút tác dụng thì cũng hỏng rất nặng, trình độ của Luyện kim sư trên đại lục Olaven không thể nào sửa được.
Dẫu vậy mỗi lần bắt gặp Thần khí nào thú vị Giản Lục đều cầm lên nghiên cứu một hồi, có phần trầm trồ.
“Lấy đống rác này làm gì?” Hynes rất khinh thường đống Thần khí không có chút tác dụng nào.
“Nghiên cứu.”
“Nghiên cứu hả?” Hynes hơi nheo mắt.
Giản Lục trả lời xong là im bặt, nhưng hai người lớn lên bên nhau, ăn ý đến độ tuyệt đối, Hynes lại giỏi phân tích tâm lí, đặt Giản Lục ở vị trí cực kỳ quan trọng nên chỉ giây lát đã biết cậu định làm gì, bèn không hỏi thêm nữa.
Hôm nay họ tiến vào một thung lũng.
Thung lũng này nhìn từ ngoài vào không thấy gì đặc biệt, nhưng càng đi sâu vào trong địa hình càng hiểm trở, nói là hiểm địa cũng không ngoa. Giản Lục cảm thấy năng lượng phép thuật trong người dường như đang kêu réo, biết rằng nơi này có gì đó hấp dẫn cậu.
“Vậy vào thôi!” Hynes thẳng thừng, hóa thành rồng Hoàng Kim chở cậu vào thung lũng.
Bay một lúc, theo chỉ dẫn của Giản Lục, Hynes biến thành người giữa không trung, ôm Giản lục trong tay, đáp xuống trước một ngọn núi với tư thế vô cùng hoàn mỹ. Thế rồi họ thấy một cây quyền trượng cắm nghiêng nghiêng trên ngọn núi hoang vắng.
Hẳn đó là quyền trượng phép thuật, dù trông nó thô nhám, bị năm tháng ăn mòn đến không ra hình thù gì, nhưng ma văn khắc trên mình cho thấy nó không phải thứ tầm thường. Chỉ không biết là bị hư hại hay vì nguyên nhân nào khác mà để năm tháng phủ bụi.
“Nó phải không?” Hynes hỏi.
Giản Lục không dám khẳng định, đang định mở miệng, bỗng có tiếng rồng ngâm ở phía xa, ngay sau đó, một thân hình đồ sộ hiện ra giữa bầu trời, khi nó đáp xuống mới thấy rõ đó là con rối Rồng ma ba đầu từng gặp một lần, cô gái tóc đen xinh đẹp và mấy thanh niên tuấn tú hơn người đang đứng trên lưng nó.
Elvira O’Gorman nhảy khỏi lưng Rồng ma ba đầu rất uyển chuyển nhẹ nhàng, thân hình tuyệt đẹp, thấy Giản Lục và Hynes cũng ở đây thì bất ngờ ra mặt, chỉ nhìn Giản Lục lâu chút thôi mà một luồng đấu khí vàng đã lao về phía cô.
Elvira giơ quyền trượng của Nữ thần Bóng Tối lên cao, vô số ánh sao hiện ra chặn lại đấu khí vàng, song cô vẫn phải lùi về phía sau vài bước mới đứng vững được.
Nét mặt cô không vui vẻ gì, giận dữ nhìn Hynes, lạnh lùng nói: “Ngài có ý gì? Điều này không tuân theo khế ước chúng ta đã thành lập.”
Mấy thanh niên phía sau Elvira cũng nhìn hai người Hynes với vẻ giận dữ.
Hynes nở nụ cười ấm áp tỏa nắng, song giọng nói không ấm áp chút nào: “Nếu không có khế ước lúc trước, mắt ngươi đã không còn rồi!”
Y ghét cay ghét đắng đôi mắt đen đẹp như bầu trời đêm này, bởi lúc ở học viện Mepstead, Giản Lục chú ý tới cô vì đôi mắt này. Dù bây giờ đã rõ nguyên nhân, y vẫn thấy khó chịu.
Elvira hơi nhíu mày, dù giận lắm, những cũng biết mình không thể không nể mặt con rồng Hoàng Kim này, thậm chí sức mạnh của cô còn thua y một chút, hoàn toàn là nhờ vào Thần tính của Nữ thần Bóng Tối, khi đối diện với Hynes cô mới không như những bậc thầy cấp Thánh khác – không chịu nổi một đòn.
Cô biết lúc này tốt nhất là lảng tránh, chờ ngày đánh trả, đành nén giận nói: “Thưa ngài, không biết vì sao ngài luôn đối đầu với ta, rõ ràng chúng ta cùng chung lợi ích…”
Nên cô thật sự không rõ vì sao rồng Hoàng Kim hiếm khi thức tỉnh của đại lục Olaven lại không biết tiến thủ, ngược lại còn ngăn cản kế hoạch thành Thần của cô, đòi dùng cách của y, lãng phí thời gian. Nếu rồng Hoàng Kim hợp tác, không đến mười năm họ đã có thể khuấy đảo đại lục Olaven, phá giải phép giam cầm, bước vào chốn đất trời thênh thang mỹ lệ ở Thần giới.
“Mong cô O’Gorman tự trọng!” Không đợi Elvira dứt lời, Giản Lục đã nói: “Thần điện Ánh Sáng và Giáo hội Yexi chưa từng cùng chung lợi ích!”
Biểu cảm của Elvira cứng đờ, quay sang nhìn Giản Lục, vẻ không dám tin. Dù cô và Giản Lục đứng ở hai phe đối đầu, thực tế họ chưa từng thực sự đối địch với nhau, thậm chí ăn ý tránh việc đối mặt trực tiếp với nhau, cô cho rằng người này không giống đám sâu mọt thối nát trong Thần điện Ánh Sáng, là ngoại lệ như vẻ ngoài cao xa tựa mây của cậu.
Giản Lục quay đi, không nhìn cô.
Hynes đột nhiên tươi tỉnh, nụ cười càng dịu dàng, đôi mắt thẳm xanh chăm chú nhìn Giản Lục như thể nhìn người yêu sâu nặng, khiến Elvira và mấy thanh niên phía sau cô ngơ ngác, cảm thấy quái lạ.
Giản Lục khong để ý tới những người có mặt, cậu tiến lại gần ngọn núi, đặt tay lên quyền trượng phép thuật.
Elvira giật thót, theo phản xạ định ngăn cản, nào ngờ một con rồng lửa hiện ra bên chân, ngăn không cho đám người tiến lên. Sắc mặt Elvira rất tệ, nhưng buộc phải nén giận, đã lâu lắm rồi cô chưa bị người khác áp chế như vậy, đáng ra nên giết chàng trai này từ khi phát hiện ra mối nguy đến từ cậu.
Giản Lục rút cây quyền trượng phép thuật lẳng lặng đứng trên núi một cách dễ dàng, ngắm nghía một lát rồi dùng Thánh quang rửa sạch những thứ bẩn thỉu, đen tối dính trên quyền trượng. Nó ở đây đã lâu, trong mộ Thần không thấy ánh mặt trời, oán khí kết thành đám, biến thành vật âm tà tăm tối vấy bẩn quyền trượng, sau khi được Thánh quang rửa sạch những vật âm tà, nó dần dần có lại vẻ đẹp tinh xảo.
Đây là một cây quyền trượng màu bạc tuyệt đẹp, mỗi hoa văn phép thuật đều đạt đến độ đẹp tuyệt vời, Giản Lục truyền năng lượng phép thuật vào, rồi bỗng ngẩn người.
“Sao vậy?” Hynes nhìn cậu.
Giản Lục nhìn quyền trượng trong tay, bình tĩnh nói: “Đây là quyền trượng Ánh Sáng.”
Nghe vậy, ai nấy đều kinh ngạc, ánh mắt của đám Elvira lập lòe, cuối cùng cũng xác định đây là thứ thu hút họ tiến vào. Nữ thần Ánh Sáng và Nữ thần Bóng Tối là hai phe đối địch, trên một đại lục, hai tín ngưỡng bên này giảm thì bên kia tăng, trước giờ không giữ được thế cân bằng, không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Elvira khinh thường những mệnh lệnh Nữ thần Bóng Tối áp đặt cho mình, luôn giữ nguyên tắc số mệnh do ta không do trời, nhưng cô cũng biết lúc này mình đã bị buộc vào phe Nữ thần Bóng Tối, không thể chung sống hòa bình với phe Ánh Sáng.
Khi phát hiện quyền trượng Ánh Sáng, cô thầm hiểu tốt nhất là có thể phá hủy nó đi, nhưng nào ngờ Giản Lục lại lấy được, còn có cả một con rồng hung ác canh giữ, cao thấp đã phân rõ, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này trong tiếc nuối.
Hynes không có ý gì với quyền trượng Ánh Sáng, dù nó đã đẹp như xưa thì cũng chỉ là một Thần khí khá mạnh mà thôi, cũng giống như quyền trượng của Nữ thần Bóng Tối trong tay Elvira, đại diện cho thân phận.
Vì thế y dùng giọng điệu ẻo lả bông đùa nói: “Có quyền trượng Ánh Sáng, vậy anh là Giáo hoàng rồi!” Ánh mắt nóng rực nhìn vào khuôn mặt tú và thân hình dong dỏng chững chạc của đối phương, trong mắt là bóng tối ham muốn đang vần vũ.
Giản Lục khựng lại, lạnh lùng nhìn y, xin đừng hắc hóa, đừng tỏ ra thiếu lành mạnh vào lúc này có được không?