Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 121



Chuyện ở đây đã xong, Giản Lục và Hynes từ biệt Lavender, rời khỏi thành Grace.

Cuối cùng cũng tiễn được hai ông thần đi, Lavender thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hắn vừa thở phào hôm trước, hôm sau đã đổ bệnh, khắp người xuất hiện những vết lằn đỏ, tuy không đau không ngứa, song rất gai mắt, ảnh hưởng xấu tới hình tượng, hắn đã thử nhiều cách, không chỉ phép thuật ánh sáng vô hiệu, thầy thuốc và Dược sư cũng không chữa khỏi, đối với một Cha xứ của Thần điện Ánh Sáng cần phải ra mặt mỗi ngày, đúng là không còn gì tuyệt vọng hơn.

Sau khi hay tin thành chủ Peters của thành Grace cũng mắc phải căn bệnh tương tự, Lavender ngờ rằng đây là sự trả thù của Pháp sư vong linh đã chạy thoát, lập tức giận tím mặt, chĩa mũi dùi vào Pháp sư vong linh, còn công bố nhiệm vụ tróc nã hắn cho Hiệp hội lính đánh thuê.

Xưa nay Pháp sư vong linh nổi tiếng xấu xa, thành chủ Grace và Thần điện Ánh Sáng bị nguyền rủa, cùng nhau phát lệnh truy nã làm cho vài Pháp sư vong linh ẩn mình trong bóng tối bị vạ lây, bất đắc dĩ, hành động càng thêm bí mật, không dám ngang nhiên như trước.

Khi biết chuyện, Giản Lục và Hynes đã đến thành Catecas cách đó cả vạn dặm, câu chuyện từ những lính đánh thuê đi ngang qua lọt vào tai, cậu quay sang nhìn Thánh kỵ sĩ đang bưng trà rót nước bên cạnh mình.

Hynes thản nhiên đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, toàn thân toát lên vẻ chính trực rạng ngời.

Giản Lục lặng lẽ ngoảnh mặt đi.

Sau khi vào thành, việc đầu tiên là tìm quán trọ nghỉ ngơi.

Nhận nhiệm vụ, song Giản Lục không hề vội vã, không cắm đầu cắm cổ, dốc hết sức lực ngấm ngầm điều tra mà ngược lại, trông có vẻ rất nhàn hạ.

Bên cạnh Giản Lục đã tính toán kỹ càng, Hynes lại càng không nóng vội, trước giờ y chẳng có cái gọi là lòng trung thành với Thần điện Ánh Sáng, nói cho đúng, đó chỉ là nơi y lớn lên thôi, nếu trong Thần điện Ánh Sáng không có Giản Lục, y gần như không có cảm giác gì, hoặc có lẽ có thể làm một tảng đá kê chân, không dính dáng đến tình cảm. Về nhiệm vụ lần này của Thần điện Ánh Sáng, y không có ý kiến gì, có thể ở bên Giản Lục thì sao cũng được.

Do đó Hynes rất ủng hộ tác phong chậm chạp như đi du ngoạn của Giản Lục.

Trong niềm vui sướng ấy, con rồng yêu tiền như mạng mua hẳn một chiếc xe ma thú xa hoa được thương hội Griffin bán đấu giá, không thua kém gì chiếc Joyce ngồi trong hành trình tiến về phía bắc, bên trong được dùng thuật cơi nới không gian, như một căn phòng di động, ăn ngủ ngoài trời cũng rất tiện.

Có lẽ trong suy nghĩ của mình, Hynes đã coi chuyến đi này thành tuần trăng mật của hai người, nhiệm vụ của Thần điện Ánh Sáng chỉ là gia vị cho cuộc sống.

Nhìn cảnh y bận rộn chuẩn bị, Giản Lục quay đầu làm như không biết, lôi tài liệu Thần điện Ánh Sáng đưa cho cậu ra đọc.

Mấy năm gần đây, Thần điện Ánh Sáng điều tra được không ít thông tin về Giáo hội Yexi, cắt ra một phần đưa cho cậu, trong đó có vài địa điểm chỉ định cậu tới tra rõ thực hư, khi nhìn kỹ, mấy chỗ này gần như trải khắp đại lục Olaven, vài nơi cực kỳ bình thường, hoàn toàn không có gì đặc biệt, khó ai ngờ rằng Giáo hội Yexi lại xây căn cứ ở đó.

Giản Lục cầm tài liệu của Thần điện Ánh Sáng, từ từ nghiền ngẫm, Hynes bước vào cũng không hay biết. Khi cuộn da dê trong tay bị một bàn tay thon dài lấy mất, cậu ngẩng đầu theo phản xạ, lập tức bị đối phương cúi xuống dùng nụ hôn lấp kín môi, hơi thở mạnh mẽ của nam giới vây chặt lấy cậu.

Giản Lục ngồi ngây ra đó, mặt bị nâng lên, đôi môi mím chặt bị đối phương cạy mở. Chẳng cần cậu phản ứng, người nọ đã có thể hôn say sưa rồi, cậu mà chủ động, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Do đó Giản Lục chưa từng chủ động, cũng không hùa theo, chẳng buồn để ý tới y.

Nói là vậy, nhưng khi cậu phản ứng lại, đối phương đã đè cậu ra đất, bàn tay luồn vào áo phép, vuốt ve dọc theo đùi cậu.

Giản Lục đá văng y ra không chút thương tình.

Hynes hôn cậu thêm một lúc mới chịu đứng dậy, cơ thể tựa vào cậu như không xương, như chỉ muốn cuốn quanh người cậu.

Giản Lục cảm thấy may mà mình là nam, hàng ngày không quên tập luyện mới có thể chịu được sức nặng của con rồng béo quấn người này. Cậu nhặt cuộn da dê lúc trước lên nhìn, nói với chàng trai đang sà vào lòng mình: “Sau mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến thị trấn Tokel, tiện đường ghé vào khu rừng Tinh linh.” Đặng liếc nhìn y, chậm rãi nói tiếp: “Đã lâu không gặp Priest, nhớ hắn rồi.”

Người Hynes cứng đờ ra, vùi mặt vào lòng cậu, tay quấn quanh bụng cậu, nói một cách buồn rầu: “Lâu đâu, mới có ba tháng thôi mà!”

Như muốn chọc tức y, Giản Lục lại nói: “Ở Vùng đất bị lãng quên một năm, vừa ra đã tốt nghiệp, chưa thể ôn chuyện với hắn, hơn nữa trước kia ta đã đồng ý với hắn, khi nào rảnh sẽ tới khu rừng Tinh linh tìm gặp, lần này vừa hay đi ngang qua, nhân cơ hội vào một chuyến.”

Hynes lập tức nín thinh, chỉ hôn cằm cậu đầy ấm ức, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đẹp không tì vết của cậu, lần theo đường cong của chiếc cằm duyên dáng hôn lên đôi môi mím chặt của cậu, đôi mắt thẳm xanh dần sậm màu, để nụ hôn sâu thêm, y hôn rất mạnh bạo, hẳn rằng đang phật ý vì Giản Lục nhớ thương chàng trai khác. Khi hôn đến mức muốn ngừng mà không được, sắp sửa làm chuyện gì đen tối, bỗng bị đẩy ra.

“Ta đói rồi.”

Đôi môi thắm đỏ hé mở, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng.

Hynes dừng lại, kiềm chế ham muốn trong lòng, bấy giờ mới đứng dậy đi chuẩn bị thức ăn.

Trên đường đi, vì không thích đồ ăn bên ngoài, tất cả đều do y tự tay chuẩn bị, sau một thời gian luyện tập, trình độ nấu nướng của y được nâng cao, hai món thịt nướng và cháo thông thường được y chế biến tuyệt ngon, có hương vị đặc biệt, đến Giản Lục cũng không bằng, bởi vậy, Giản Lục bèn để y làm, mình chỉ việc chờ ăn.

Lấp đầy bụng xong, Giản Lục cất đồ đạc trên mặt bàn đi, rồi cởi áo phép, khoác lên người chiếc áo choàng lộng lẫy bằng tơ lụa của quý tộc được Hynes đưa cho.

Hynes vẫn mặc trang phục Kỵ sĩ, nhưng không phải trang phục Kỵ sĩ thuần trắng đến khắc khổ của Thần điện Ánh Sáng mà là trang phục màu xám rất đỗi bình thường. Dù màu sắc này không nổi bật, song Hynes có dáng người hoàn hảo, chỉ trang phục Kỵ sĩ màu xám giản dị thôi y vẫn nổi bật giữa đám đông, trở thành tâm điểm.

Hynes nhìn chằm chằm vào thanh niên, mỗi lần thấy cậu thản nhiên cởi quần áo trước mặt mình, y vô cùng phấn khích, và còn phấn khích hơn nữa khi được tự tay xé toạc quần áo của cậu, phơi bày cơ thể hoàn mỹ lúc nào cũng khiến y thèm nhỏ dãi.

Giản Lục chỉnh vạt áo, thoáng nhìn qua cái tên đang đỏ ửng mắt, cố kìm chế, nói: “Đi thôi.”

Dứt lời, bèn nhấc chân bước ra khỏi phòng tắm và rời khỏi quán trọ.

Hynes bám theo từng bước, khiến người ta tưởng như công tử quý tộc dẫn thị vệ ra ngoài, tổ hợp này không bao giờ gây chú ý.

Hai người dạo bâng quơ trên đường phố thành Catecas, thuận tiện mua một ít đồ dùng sinh hoạt, Hynes theo sau Giản Lục, ân cần trả tiền, không chút do dự.

Tới một cửa hàng dược liệu, Giản Lục mua một nắm hạt tròn màu xanh, đây là nhựa của một loài cây phép thuật, khá đắt đỏ, một viên nhỏ có giá trăm đồng vàng. Một nắm của Giản Lục ít nhất cũng mấy vạn đồng vàng, Hynes vẫn giành việc trả tiền, song lúc trả, với bộ mặt chính trực, y yêu cầu chủ quán tặng thêm rất nhiều thứ làm quà khuyến mãi.

Chủ quán gói ghém dược liệu phép thuật thật cẩn thận, Hynes cầm lấy rồi quay đầu cười mỉm với Giản Lục.

Sau khi ra khỏi cửa hàng dược liệu phép thuật, đi một lát, Giản Lục bỗng nói: “Ta muốn mua rất nhiều thứ, nếu cậu tiếc thì thôi, đừng cố ép bản thân.” Kho tàng của rồng chỉ thêm không bớt, khả năng tích cóp tiền vào hàng bậc nhất, hành động phung phí của Hynes có thể khiến y đau lòng muốn chết, sau vài lần thử thách, Giản Lục khá khâm phục y.

Đi ngược với bản năng để làm được như vậy là có lòng lắm rồi.

Hynes tiến lên một bước, nhân lúc không ai chú ý, hôn lên khóe môi cậu, vui vẻ nói: “Không sao, em thích mua đồ cho anh.” Mua đồ cho người yêu mà còn keo kiệt thì không đáng mặt đàn ông.

Dòng máu rồng đã thức tỉnh, nhưng dẫu sao cũng được Nhân loại nuôi lớn, vẫn giữ nhiều thói quen của Nhân loại, thậm chí còn hiểu rõ đàn ông thì phải nuôi gia đình.

Nghe vậy Giản Lục chỉ nhướng mày, không nói gì, nhưng nếu để cậu biết suy nghĩ của Hynes, e rằng sẽ phải tung một câu thần chú ra. Nuôi gia đình gì chứ, không lẽ tên nhóc này coi cậu như phụ nữ?

Hai người đi dạo trên phố một lát, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu – dấu hiệu của chợ đen.

Có tài liệu Thần điện Ánh Sáng cung cấp, nhưng những địa điểm trên đó vô cùng xa lạ với Giản Lục, vì lí do an toàn, Giản Lục quyết định tới chợ đen mua chút thông tin, tiện đó tìm hiểu tầng đáy của chợ đen, đó là mục tiêu cậu theo đuổi mấy năm nay, hành động rất cẩn thận.

Sau khi bước vào một quán rượu tồi tàn và trả một khoản phí hỏi đường, có người dẫn họ vào cơ sở ngầm của chợ đen.

Cơ sở ngầm của chợ đen lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, cơ sở ngầm tại thành Catecas là một đấu trường, khi đi qua, Giản Lục liếc thấy hai phe đang chiến đấu là Tinh linh và Thú nhân, ánh mắt cậu hơi tối lại, rồi nhìn sang chỗ khác như không thấy gì.

Hynes cũng để ý thấy cảnh tượng trên đấu trường, quanh đó tiếng reo hò của người xem đinh tai nhức óc, hẳn rất thích thú với kiểu chiến đấu xuyên chủng tộc, hai chủng tộc có lợi thế riêng, liều chết vật lộn là điểm hấp dẫn của đấu trường, nó dễ dàng đánh vào thói hư tật xấu của Nhân loại.

Chỉ liếc thoáng qua, Hynes lập tức quay sang chỗ khác, không chút xao động, y nhìn Giản Lục đi phía trước, quả nhiên phát hiện ánh mắt cậu thoáng chút thay đổi, chắc vì có một người bạn là Tinh linh và một người bạn là Thú nhân nên cậu không thích nhìn thấy cảnh này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tinh linh và Thú nhân ở đây đều là nô lệ bị Nhân loại giam cầm.

Giản Lục được người dẫn đường dẫn tới một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy trong chợ đen.

Nói nó được trang hoàng lộng lẫy là bởi cả căn phòng lấy màu vàng làm chủ đạo, tường khảm đá quý phát sáng, đồ đạc tinh xảo và sang trọng lấp lánh ánh vàng như muốn làm chói mắt người nhìn.

Song rất hợp gu Hynes.

Ngồi trên chiếc ghế sofa xa xỉ là một người đàn ông nam tính đầy gợi cảm, hắn có khuôn mặt góc cạnh như tượng cổ Hy Lạp, mái tóc màu nâu vàng dài và xoăn xõa tung, tạo nên sức hút khó tả cho khuôn mặt, khoác trên mình chiếc áo lót bằng lụa của quý tộc, vạt áo bi lệch một bên, để lộ lồng ngực cường tráng, rậm rạp lông ngực gợi cảm màu vàng nhạt, uể oải ngồi nghiêng ở đó, vẻ quyến rũ khó nói thành lời.

Lúc này, một cô gái mảnh dẻ, xinh đẹp và tinh khiết như hoa sen trắng đang nằm cạnh hắn, cùng với đó là một người đang quỳ dưới chân, hai cô gái từ diện mạo, cách ăn mặc lẫn cách trang điểm đều giống hệt nhau, hiển nhiên là một cặp chị em song sinh, đang cố gắng lấy lòng người đàn ông gợi cảm nọ.

Cảnh này chắc chắn là giấc mơ của mọi thẳng nam, nào là chị em sinh đôi xinh đẹp, nào là trái ôm phải ấp, hưởng phúc của người chồng nhiều vợ, chỉ thoáng nhìn qua đã sôi máu.

Giản Lục không khỏi nhìn thêm mấy lần, vừa nghĩ, màn hình của hệ thống đã hiện ra.

Kẻ khiến người ta vừa nhìn đã thấy khác biệt thế này tất nhiên chẳng phải hạng vô danh, có khả năng còn là nhân vật quan trọng trong cốt truyện.

Andrews Tobis, một nhân vật trong truyện, một trong những người quản lý chợ đen, độ hung tàn ẩn: 9000, độ hung tàn hiện tại: 7500.

Giản Lục nín lặng, không ngờ gặp được nam chính trong hậu cung, quả là may mắn.

Cậu hơi híp mắt, lạnh lùng dời mắt.

Ngược lại, Andrews, một trong những người quản lý chợ đen khi nhìn rõ mặt Giản Lục bỗng hào hứng quan sát cậu, mắt sáng như đuốc, đến khi phát hiện từ sợi tóc trên đầu đến móng chân của cậu đều là đàn ông thứ thiệt, không có khả năng là nữ giả nam mới thất vọng dừng lại.

Nhưng chẳng được mấy chốc, ánh mắt của hắn chuyển sang chàng trai tóc vàng phía sau.

Chàng trai cực kỳ tuấn tú, đứng cạnh thanh niên tóc bạc mà không hề kém cạnh, toát lên vẻ chính trực ngay thẳng, khá giống sản phẩm của Thần điện Ánh Sáng, tuy vậy, khi y cười nhạt và liếc nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng phá vỡ khí chất y đắp nặn bên ngoài, trông vừa mâu thuẫn, vừa rất tự nhiên.

Đây là một gã khó chơi.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Hynes bứt ra trước.

Dẫu phát hiện dường như Giản Lục khá để tâm tới gã đàn ông đàng điếm kia, nhưng nhận thấy hắn không mạnh bằng mình, muốn là có thể tiện tay giết chết, Hynes chẳng thèm quan tâm.

Trong phòng, ngoài gã đàn ông tóc nâu vàng gợi cảm, trên chiếc ghế sofa khác còn có một người đàn ông diện mạo bình thường, người hầu dẫn họ vào giới thiệu người đàn ông bình thường mới là quản lý khu chợ đen thành Catecas, nhưng không nói gì về Andrew ngồi cạnh đó.

Tại chợ đen, quan trọng nhất là sự nhanh nhạy, đương nhiên người hầu kia không dám lắm lời. Đam Mỹ Sắc

Giản Lục đã biết danh tính của đối phương nhờ hệ thống, dù không biết, cũng chẳng thừa hơi để ý tới hắn, nên lập tức hào phóng đưa cho người đàn ông bình thường một tấm thẻ, nói: “Trong ba ngày, mong bên ngài có thể chuẩn bị xong tài liệu.”

Người đàn ông kiểm tra con số trong thẻ, rồi nở nụ cười rất nhiệt tình: “Xin ngài yên tâm, trong vòng ba ngày chắc chắn ngài sẽ nhận được tài liệu mình cần.” Nói rồi cầm lấy cuộn da dê đối phương đưa, liếc nhìn thông tin, tuy khá kinh ngạc, nhưng nghĩ với sức người sức của của chợ đen thì không đáng ngại.

Nhận được câu trả lời như mong đợi, Giản Lục dẫn Hynes đi về, vẻ khoa trương như cậu ấm quý tộc nào được gia tộc cho ra ngoài trải nghiệm.

Sau khi hai người đi rồi, Andrews bỗng đẩy cô gái đang liếm ngực hắn như mèo ra, xua tay bảo các cô lui xuống, rồi lấy khăn xoa tay, giọng nói dịu dàng gợi cảm cất lên: “Hai người vừa nãy trông có vẻ không đơn giản, không biết do gia tộc nào bồi dưỡng.”

“Thưa ngài, có cần điều tra họ không?” Người quản lý thành Catecas hỏi.

Andrews nghĩ nhảnh rồi lắc đầu: “Tạm thời không cần.” Hắn chống cằm, cười: “Ta có linh cảm bọn ta sẽ gặp lại.”

Người quản lý thành Catecas nhún vai, không coi linh cảm của hắn ra gì, ai không biết Andrews chỉ chơi phụ nữ, còn tưởng hắn để ý tới thanh niên quý tộc tuấn tú hơn người vừa nãy, đúng là đối phương quá đẹp, đến phụ nữ cũng hiếm có ai được như vậy.

Khi về tới quán trọ, đêm đã khuya.

Hynes mượn cớ chà lưng cho Giản Lục để chen vào tắm chung với Giản Lục, kết quả mời nhìn vào lý luận của người trưởng thành. 

Đêm nay Hynes hăng hái lạ thường – dù bình thường y cũng hăng như một con thú dữ động dục, nhưng Giản Lục vẫn cảm thấy đêm nay khang khác, y chọc như làm khổ người khác, chọc như thể cậu là một miếng điểm tâm ngọt, chọc đến mức cậu sắp đánh mất lí trí.

Sau khi bắn hai lần, người Giản Lục đã mềm oặt, tên nào đó vẫn sung sức, thứ cắm trong người cậu vẫn tươi tỉnh, sức sống mạnh mẽ.

Giản Lục nhíu mày, định đẩy y ra, nào ngờ bị Hynes đè lên tường, đẩy cậu lên, để cậu ngồi luôn lên người y.

“Giản…” Hynes ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của người thanh niên trong lòng, hơi thở nóng rực phả lên cổ cậu làm nổi đầy da gà, giọng nói trầm ấm như rượu ủ mấy nghìn năm: “Anh quen tên kia à?”

“Ai?”

“Tên ở chợ đen đêm nay, tên tóc nâu vàng ấy.” Hynes vừa chọc vào vừa kề bên tai cậu hỏi.

“Ưm… Hắn là… Andrews…”

Chưa nói hết lời đã phải nhận những cú va chạm như bão táp, lý trí của Giản Lục bị y chọc cho rơi vãi tứ tung, nhen nhóm tức giận, cắn y thật mạnh, tiếc thay da rồng rất dày, chỉ tổ làm cậu thấy đau răng, Hynes thương quá, nhanh tay nắm lấy cằm cậu, đưa tay vào trong miệng kiểm tra hàm răng của cậu.

Giản Lục đanh mặt, hất tay y ra, nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là Andrews Tobis, một trong những người quản lý chợ đen, nếu đây là điều cậu muốn biết.”

Hynes khựng lại, rồi ôm cậu vào lòng, dịu dàng tiếp tục xâm chiếm lý trí của cậu, nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt nhạt màu ươn ướt của cậu, hưng phấn một cách điên dại bệnh hoạn, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Tắm rửa xong, Giản Lục được bế về giường.

Đây là lần đầu tiên cậu bị bế lên giường trừ lúc bị thương, điều này khiến cậu không vui, vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng liếc nhìn chàng trai trước giường, thấy y ra vẻ ăn năn sám hối, cậu rất khinh bỉ.

Nếu thật sự thấy tội lỗi, vừa nãy đã không làm như thể muốn lấy mạng cậu.

Đúng là Hynes không thấy tội lỗi, vừa rồi chỉ mượn cớ Andrews Tobis để thỏa sức sung sướng một lần, lần đầu được tận hứng đến thế, nhất là lúc thấy cậu bị mình làm cho nhũn cả chân, đánh mất lý trí, y thỏa mãn vô cùng, ăn năn sao được? Nhưng dẫu sao cũng phải làm bộ làm tịch để cậu bớt giận.

“Giản, em không cố ý…”

Hynes sáp lại như cô vợ nhỏ, vùi đầu vào ngực cậu, ôm hông cậu rồi lẩm bẩm: “Mỗi khi thấy anh chú ý đến người khác, dù là nam hay nữ em đều không chịu nổi! Tên Andrews Tobis kia có gì hay mà khiến anh xao động đến vậy, em vừa ghen vừa khó chịu, nên…”

Giản Lục nghe người trong lòng lải nhải, thầm khinh bỉ, nhưng nghe xong, cậu thấy hơi ngạc nhiên.

“Giản, từ nay về sau đừng nhìn người khác, chỉ nhìn mình em được không?” Hynes nũng nịu nói, nép vào lòng cậu, rướn lên hôn khóe môi lạnh lùng của đối phương.

Ngoài lúc làm tình là hung hăng, những lúc khác y như đứa trẻ to xác thích nép vào lòng Giản Lục để cậu thương yêu mình, điều đó rất dễ chạm tới sự dịu dàng trong trái tim Giản Lục, không chỉ là sự dịu dàng của một chàng trai mà còn là sự dịu dàng của một người anh.

Chỉ cần cậu vui, Hynes cảm thấy lùi một bước không phải vấn đề gì to tát.

Y thích cảm giác Giản Lục hết lòng tin tưởng mình, chiều chuộng mình, tuyệt vời biết mấy

Giản Lục không bận tâm tới những lời nói thiếu khí khái đàn ông của y, nghĩ một lát rồi nói: “Hynes, chợ đen trải khắp đại lục Olaven, nguồn tin nhanh nhạy, tại đó có thể mua được nhiều bí mật của đại lục, nếu chợ đen làm việc cho chúng ta…”

Giản Lục là đàn ông, tất nhiên cũng có tham vọng của đàn ông. Từ tóm tắt của hệ thống có thể đoán ra sau này chợ đen sẽ trở thành một vũ khí sắc bén trong tay Elvira, kiểm soát bí mật của đại lục cũng là một trong những nguyên nhân giúp cô nhanh chóng lật đổ Thần điện Ánh Sáng, tác động lớn đến cục diện của đại lục Olaven.

Kẻ giúp Elvira thâu tóm chợ đen là Andrews Tobis, một trong những người quản lý chợ đen, đồng thời là một trong những nhân vật thuộc hậu cung của Elvira sau này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv