"Hello mọi người..." Sáng sớm, An Minh Hạ với gương mặt tươi tỉnh vui vẻ đi vào studio. Mọi người đang ngồi bàn ăn sáng, người nào ăn xong thì ra chỉnh lại phông nền chụp. Tiểu Anh mỉm cười ngồi lùi sang một bên "Ăn sáng chưa? Vào ăn với tụi mình luôn!" cô đặt túi xuống, cười hì hì "Mình ăn sáng rồi, mẫu hậu bắt ăn xong mới cho đi, chứ không là mình đến đây ăn chùa với mọi người rồi!"
- Minh Hạ, cái status của em hôm qua chắc không liên quan gì đến cánh đàn ông trong studio đâu nhỉ? - Một anh hỏi
- Status gì vậy? - Anh khác ngạc nhiên
- Thì cô nhóc này than phiền đàn ông bây giờ chỉ có mã mà không có tâm đó!
Tiêu Vũ nghe vậy, tay đang cầm đũa chợt dừng lại.
- Minh Hạ, không phải em đang nói bọn anh đó chứ!? - Một anh rưng rưng nước mắt.
- Haha, đương nhiên là không phải rồi! Các anh ở đây đều là number one hết! Còn mấy tên ngoài kia là number N nha - Cô bật cười.
- Được được... - Mấy anh con trai vui vẻ bá vai nhau, còn mấy cô gái thì thở dài ngao ngán.
Bỗng có tiếng bước chân nặng nề vang lên, ngay lập tức đống vỏ hộp đồ ăn trên bàn được thu dọn, vị trí của ai người đấy trở về làm. Bầu không khí dễ chịu vui vẻ ban nãy thay vào đó là một bầu không khí im lặng, cực kì nghiêm túc bao trùm.
Ông chủ studio nhìn một vòng, hừ lạnh một tiếng rồi đi tới cửa phòng làm việc của mình. Nghe tiếng cửa đóng mà ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Một cô kêu than "Trời ơi, ông chủ cũng thật là...ngày nào gặp chuyện không vui là y như rằng!" An Minh Hạ tò mò "Có chuyện gì hả chị?"
- Thì tối qua mới cãi nhau với vợ xong, chị nghe từ mấy ông phòng mình kia kìa! Đúng không? - Cô gái hất mặt về phía mấy anh.
- Đúng! Chả là hôm qua bọn anh đi về cùng ông chủ, được chị vợ mời nước, nói chuyện vui một hồi rồi ra về, xong thằng này nó quên cái ví, cả bọn liền quay lại...đúng lúc nghe được tiếng cãi nhau rầm trời! - Một anh vừa nói vừa chỉ anh bên cạnh.
- Có hóng được nội dung thế nào không? - Một cô hỏi
- Nghe loáng thoáng đâu chuyện tiền nong...lâu đến nỗi phải hơn tiếng sau mới lấy được cái ví... - Anh nhún vai.
Mọi người đồng loại thở dài, hôm nay bị cho tăng ca là cái chắc.
********************
Trong căn phòng tắm rộng lớn, hơi nước bốc lên làm mờ mịt cả tấm gương. Thấp thoáng trong làn hơi mờ ảo, một thân hình cao lớn đang ngồi trong bồn tắm. Mái tóc ngắn màu đen tuyền ướt sũng nước được vuốt ra đằng sau, để lộ vầng trán căng bóng. Từng giọt nước từ tóc rơi tí tách, lướt trên gương mặt hoàn mĩ kia rồi đến chiếc cằm cương nghị.
Hữu Cảnh ngâm nửa người trong bồn tắm. Hai cánh tay anh để trên thành bồn, dựa lưng vào tường. Nước dâng chỉ đến ngực anh nhưng cũng đủ để thấy được cơ bụng và lồng ngực rắn chắc màu đồng lấp ló trong nước.
Bỗng lông mi anh khẽ rung rồi từ từ mở ra. Đôi mắt đen sâu thẳm có chút mơ màng. Hữu Cảnh nhìn qua một lượt phòng tắm, rồi ánh mắt anh di chuyển đến bàn tay trái của mình. Trong đầu chợt vụt qua hình ảnh An Minh Hạ nắm lấy tay anh.
Nghĩ lại mà Hữu Cảnh vẫn thấy thắc mắc. Cô ta đụng vào người anh nhưng dường như anh không hè cảm thấy chút gì gọi là bài xích cả. Khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy nắm lấy cổ tay anh, anh chỉ thấy có một dòng điện xẹt qua người. Điều đó đã khiến anh thật sự cảm thấy giật mình.
Hữu Cảnh giơ bàn tay trái lên, xòe ra rồi nắm lại. Thật kì lạ! Không biết tại sao trong lòng anh lại sinh ra một chút hứng thú với An Minh Hạ. Người phụ nữ cả gan dám đụng vào người anh rồi còn ngày qua ngày xuất hiện trước mặt anh. Không những chụp hình anh mà còn cầm cả sợi dây chuyền đắt giá kia.
Khóe môi Hữu Cảnh nhếch nhẹ lên một đường cong đẹp mắt. Anh cầm lấy chiếc điện thoại để trên bàn bên cạnh. Lướt trên màn hình rồi nhấn gọi cho một người.
"Bang chủ!" - tiếng gọi đầy cung kính của một tên thuộc hạ
"Điều tra An Minh Hạ!" - đợt trước vì tìm thấy An Minh Hạ nên anh bảo không cần tìm nữa nên còn chưa có được thông tin của cô.
"Rõ" - Tên thuộc hạ ngạc nhiên, ngẩn người hồi lâu rồi cũng tuân lệnh đáp. Bang chủ vì sao đều giao cho hắn tìm thông tin của cô gái kia vậy? Lần trước cũng thế và lần này cũng thế! Thật khó hiểu!
Tắt máy, Hữu Cảnh chống tay đứng dậy, từng giọt nước chảy theo cơ thể màu đồng đầy quyến rũ của anh rồi luyến tiếc rơi xuống. Hữu Cảnh khoác áo choàng tắm vào, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Anh rót cho mình một ly rượu vang đỏ, vừa lắc nhẹ chiếc ly có chứa chất lỏng sóng sánh màu đỏ vừa đi về phía cửa kính sát đất.
Ngoài trời đã tối mịt, nhưng vẫn có ánh trăng rọi chiếu xuống. Tĩnh mịch, vắng vẻ là những từ để miêu tả cảnh vật xung quanh dinh thự này. Cũng giống như con người của Hữu Cảnh, và cũng chính vì vậy, anh mới có thể trở thành kẻ đứng đầu trong thế giới ngầm này. Bởi muốn làm kẻ đứng đầu thì bạn phải chịu sự cô độc. Có thể là nhiều năm nhưng cũng có thể là mãi mãi.
"An Minh Hạ, chúng ta chuẩn bị gặp nhau rồi..." giọng nói lạnh lùng mang theo chút tà mị vang lên trong căn phòng lớn.