"Cậu ấy không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi!" Cận Tư cất ống nghe vào túi, nhìn ông quản qua và An Minh Hạ nói. An Minh Hạ ngạc nhiên "Bệnh cũ?" ông quản gia sốt sắng hỏi "Vậy có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?" Cận Tư lắc đầu nói "Triệu chứng nhẹ là đau đầu còn mạnh là hôn mê" An Minh Hạ lo lắng "Có cách nào để chữa cho anh ấy không?" nhìn cô một hồi, Cận Tư mỉm cười "Cái đó thuộc phạm trù tâm lí, chữa được hay không là do bản thân cậu ấy!" Khám xong cho Hữu Cảnh, Cận Tư ra về. An Minh Hạ đang đứng ở cầu thang, nhìn vị bác sĩ này rời đi rồi định bước lên tầng thì ông quản gia gọi lại "An tiểu thư, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện, ông quản gia từ tốn rót ra hai ly trà nóng. Nhìn hơi trà bốc lên trong không khí, ông lên tiếng "Cậu chủ đã có một quá khứ bi thương từ khi còn rất nhỏ...ban đầu người tôi phục vụ là ông chủ Cao nhưng sau đó ngài ấy nhận nuôi một cậu bé 10 tuổi, chính là cậu chủ hiện giờ. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ, cả người đầy máu, gương mặt non nớt lạnh lùng đầy thù hận, hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của tôi. Dù làm việc trong hắc đạo, tôi đã tiếp xúc được với nhiều thể loại người nhưng chỉ riêng cậu chủ là để lại cho tôi ấn tượng sâu nhất!"
- 10 tuổi sao? - An Minh Hạ kinh ngạc
- Uh, theo như tôi biết thì căn biệt thự này là do ông chủ Cao mua tặng cho mẹ cậu chủ tức Hữu Lam phu nhân, ngày đầu cậu ấy được đưa về đây lúc nào cũng tự nhốt mình trong phòng, không tiếp xúc với ai mà cũng không ai dám tiếp xúc với cậu ấy. Dần dần bề ngoài cậu chủ cũng hình thành nên một vỏ bọc chắc chắn. Không một ai có thể phá vỡ được.... - Ông quản gia nhấp ngụm trà, ngẩng đầu nhìn cô - An tiểu thư rất đặc biệt!
- Cảm ơn ông... - Cô khẽ cười - Đây chắc hẳn là lí do mà ông kể cho tôi những chuyện này!
- Đúng vậy, cả tôi và ông chủ Cao luôn muốn cậu chủ trưởng thành, luôn là người đứng đầu để không một ai có thể khiến cậu ấy tổn thương! Và cậu chủ tuyệt đối không thể có bất kì một điểm yếu nào vì điều tồi tệ nhất đối với một người là bị nắm bắt điểm yếu.
- Tôi... - Cô là điểm yếu của anh sao? Nhớ lại thì lúc nào cũng là anh bảo vệ cho cô và cô cũng đã từng chứng kiến những lần anh bị thương vì mình. Một cảm xúc rối loạn dâng lên trong lòng An Minh Hạ.
- An tiểu thư, tôi vừa không muốn phá vỡ hạnh phúc của cậu chủ vừa không muốn cậu ấy bị thương tổn, nếu cô muốn tốt cho cậu chủ cũng như muốn ở cạnh cậu ấy thì xin hãy biết tự bảo vệ mình, cố gắng sao cho phù hợp với thân phận phu nhân Hắc đạo còn nếu không thể thì xin hãy rời đi trước khi cậu chủ chìm quá sâu vào tình yêu.
- Tôi biết rồi, để có thể ở bên cạnh anh ấy, tôi sẽ làm tất cả!
- Cảm ơn cô, An tiểu thư! Tôi và ông chủ Cao sẽ đợi thành quả của cô.
- Được
- À, cô nhớ là không được kể với cậu chủ về chuyện này, lần sau cũng tránh nhắc lại quá khứ của cậu ấy!
- Ukm...
Ông quản gia nhận được câu trả lời đúng ý liền quay người rời đi. Nhìn bóng dáng ông khuất dần, An Minh Hạ nằm gục xuống ghế. Chỉ là nói chuyện thôi mà sức lực cô cứ như bị rút cạn kiệt. Cô nhắm mắt lại, thầm lo lắng về tương lai. Phu nhân hắc đạo? Cô chưa từng nghĩ tới và giờ cô phải cố gắng để xứng đáng trở thành nó. Nghe kể về tuổi thơ của anh, chứng kiến những lần anh cứu cô, từng thấy anh tự tay giết người. Nói cô không sợ là nói dối, cô rất sợ, sợ sẽ đến lúc mình sẽ phải giết người, để đôi tay mình nhuốm máu người khác. Khóe mắt cô chảy ra dòng nước mắt lan theo thái dương chảy xuống.
*******************
Tại Lãnh Ngục
Trước mắt Hữu Cảnh là Sở Hiệu và đám người của ông ta. Ai cũng đang bị trói bằng một sợi dây thừng chắc chắn, cả người bầm dập, me đầm đìa. Joe nhận chỉ thị bước lên nhìn quanh đám người rồi hỏi "Ai đã giết người của tôi!" nghe là đã biết người của Joe là mấy tên thuộc hạ đi theo bảo vệ An Minh Hạ. Đám người nhìn nhau rồi tất cả đổ dồn ánh mắt về phía tên lực sĩ. Hắn kinh ngạc, bắt đầu run rẩy không ngừng. Khi Joe nhìn thẳng vào hắn thì hắn mới vội quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục "Phó bang chủ, là...là tôi! Nhưng tôi chỉ làm theo lệnh của ông chủ Sở, chứ hoàn toàn không dám tự mình đụng tới Hữu bang. Xin phó bang chủ giơ cao đánh khẽ!"
- Mày! - Sở Hiệu trợn mắt nhìn tên thuộc hạ thân tín của mình.
- Ồ, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi là Dave, sát thủ cấp S trong giới đúng không? - Joe làm vẻ ngẫm nghĩ hỏi.
- Vâng...vâng ạ! - Tên lực sĩ
- Sau khi làm trái luật của tổ chức, ngươi bị đuổi khỏi giới sát thủ rồi bất ngờ biến mất, hóa ra là được Sở Hiệu thu nạp!
Tên lực sĩ thất kinh, chuyện hắn bị đuổi khỏi giới sát thủ rõ ràng đã được Sở Hiệu ém nhẹm đi rồi mà.
- Ngạc nhiên lắm nhỉ? Tiếc cho ngươi là Hữu bang cấp bậc còn cao hơn cả Sở bang các người.
- Muốn làm gì thì làm đi! Đừng có ở đó mà nói hươu nói vượn nữa! - Sở Hiệu tức giận nói.
- Đúng à Sở bang chủ lừng lẫy năm nào, cận kề với cái chết rồi mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy!
- Ha, cả đời ta gắn liền với hắc đạo, lũ trẻ ranh mới vào nghề như các ngươi còn lâu mới bằng!
- Người ta nói tuổi trẻ tài cao đấy Sở bang chủ - Joe híp mắt nói, hắn quay đầu nhìn Hữu Cảnh vẫn lạnh lùng ngồi xem - Bang chủ, ngài định xử thế nào?
- Đón tiếp Sở bang thì phải đặc biệt một chút... - Hữu Cảnh nhếch môi cười - Bảo Cận Tư mang thuốc đến!
- Rõ!
- Giết người bằng thuốc hình nhua không phải phong cách của mày - Sở Hiệu nhíu mày nói
- Đáng tiếc hôm nay gặp ông nên tôi đành phải thay đổi một chút, niệm tình thân quen giữa ông và cha tôi
- Hahahha, hay lắm! - Sở Hiệu bật cười lớn, cuộc đời ông ta sẽ kết thúc dưới tay của một thằng nhóc sao? Nực cười thật!