Trên máy bay tư nhân, trong khoang ghế rộng rãi, một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn mĩ, dáng người cao lớn đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Đứng trước anh ta là một người áo đen, hắn đang cung kính đưa tập tài liệu rồi nói "Bang chủ, đây là danh sách những người ở gần khu vực nổ bom vào tối hôm đó ạ!"
- Nhiều tên như vậy sao? Đã giết hết chưa? - Hữu Cảnh mở đôi mắt sắc lẹm của mình ra, anh cầm lấy tập tài liệu lật lật, lạnh nhạt nói.
- Dạ...chỉ còn vài người thôi...nhưng...
Thấy tên thuộc hạ ấp úng mãi không nói, Hữu Cảnh nhíu mày nghi hoặc.
- Bang chủ! Thất lễ cho thuộc hạ, trong danh sách này có cả An Minh Hạ nữa ạ! - Hắn cúi gập người xuống, sợ hãi nói.
- Cô ta ở đó sao? - Như tự hỏi bản thân mình, Hữu Cảnh từ từ nhớ lại đêm đầu tiên anh gặp An Minh Hạ, cô đang đứng ở chiếc cầu đối diện chụp ảnh. Mà khoảng cách giữa chiếc cầu và nơi đặt bom không xa lắm! Nhất là đúng thời điểm mấy tên thuộc hạ của anh đi canh gác, nếu có sự xuất hiện của cô thì sao có thể để hổng mất cô được?
- Vâng... - Tên thuộc hạ gật đầu - Vậy theo bang chủ...có cần giết cô ta không ạ?
- Việc này mà ngươi cần phải hỏi sao?
- Thuộc hạ đã biết...
- Khoan đã!
- Dạ?
- Đi bắt cô ta đến Lãnh Ngục!
- Rõ - Lần đầu tiên thấy Hữu bang chủ không giết con mồi ngay mà phải đi vây bắt, đúng là càng ngày hắn không thể hiểu được suy nghĩ của ngài ấy.
Khi tên thuộc hạ vừa rời khỏi khoang nằm, Hữu Cảnh liền đưa tay vò vò mái tóc mềm của mình. Anh nhìn cảnh đêm bên ngoài mà thở dài. Lúc nghe thấy việc cô sẽ bị giết, bản thân anh không khỏi sựng lại vài giây. Dù biết cô gái này để lại trong mình ấn tượng không nhỏ, lại còn không khiến anh ghê sợ khi chạm vào. Nhưng... anh không giết cô? Không phải là không thể mà là không muốn...
"An Minh Hạ, rốt cuộc chúng ta vẫn phải dây dưa với nhau"
****************
An Minh Hạ đang say giấc trên giường thì bị tiếng chuông báo thức kêu réo dậy. Cô bực bội giơ tay ra khỏi chăn, bấm tắt chuông đi rồi lại ngủ tiếp. Nhưng vừa nhắm mắt được một vài giây thì có tiếng gõ cửa vang lên "Hạ nhi! Con có định dậy đi làm không vậy hả?"
- Mẹ à, cho con ngủ thêm tí nữa đi, hôm nay con mệt lắm! - Cô nói với ra.
- Không được, nghỉ ngày nào là trừ lương ngày đấy! Đã đi làm thì phải có trách nhiệm chứ! Con cũng đã lớn rồi, không còn phải là trẻ con như trước nữa, đi học khác với đi làm nha! - Mẹ Hạ mở cửa bước vào, chống nạnh nói.
- Aish... - Cô ngồi bật dậy, nhăn nhó nhìn chiếc đồng hồ rồi dùng dằng bước vào phòng vệ sinh.
Tại studio
"Nhiệm vụ sắp tới của chúng ta là cần quay phim và chụp ảnh cho một bữa tiệc từ thiện của một nhà lãnh đạo trong giới quý tộc" Ông chủ vừa dứt lời, mọi người đã nhao nhao lên, ai nấy cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
- Ông chủ, chằng phải studio của chúng ta rất bình thường hay sao? Nếu không nói quá thì là nhỏ đi, đã vậy tiếng tăm lại ít, sao có thể được bọn quý tộc để trong mắt được.
- Tôi có ông bạn trong giới quý tộc, lại khá thân với khách hàng nên nhờ vả được gì thì nhờ thôi! - Ông chủ nhún vai rồi hừ lạnh - Mà ý cậu là như thế nào? Studio của tôi làm sao?
- Haha dạ không có gì đâu ạ...
- Ông chủ! Có phải chúng ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều người nổi tiếng không?
- Uh
- Ôi nghĩ đến mà thích!
- Hôm đấy cần mặc cho ra dáng quý tộc không nhỉ?
- Mình chỉ đến chụp ảnh thôi, có tham dự gì đâu mà cần mặc đẹp!
- Phải đấy!
An Minh Hạ bàn tán vui vẻ với mọi người, cô quay sang Tiêu Vũ cười nói "Tiêu học trưởng, công nhận khi ấy em nghe anh, không chuyển ngành học, hihi...nghĩ lại bây giờ thấy may mắn thật! Anh đúng là cứu tinh của đời em đấy!"
- Cũng một phần vì em có tài năng thật sự, anh chỉ nghĩ là...nếu ngành nhiếp ảnh mất đi một người có khả năng thiên phú như em thì quả thực rất tiếc.
- Cảm ơn anh! - Được người mình thích khen mình, cảm giác phải nói là vô cùng tuyệt vời!
- Ukm... - Tiêu Vũ dịu dàng đưa tay xoa xoa mái tóc cô.
- Ối chà chà, hai người làm gì mà bí mật thế! Cứ thì thầm với nhau suốt, người nói người cười, người xoa tóc người thích... - Tiểu Anh không biết đứng sau từ bao giờ, cô chen vào giữa hai người, môi nở nụ cười tà tứ.
- Tiểu Anh! - Đương nhiên cô gái da mặt mỏng của chúng ta đã đỏ bừng mặt rồi.
- Haha - Tiểu Anh và Tiêu Vũ cùng bật cười.
****************
Phải nói là bữa tiệc từ thiện giới quý tộc quả nhiên khác với bữa tiệc từ thiện bình thường. Cứ nghĩ rằng nó được tổ chức chủ yếu để đấu giá rồi lấy số tiền đó đi quyên góp thôi nhưng thực chất là một chiêu trò để pr bản thân và thỏa mãn thói quen tiêu tiền của đám quý tộc.
Tất nhiên ai cũng biết điều này nhưng chẳng ai dám mà bộc lộ sự chán ghét đó ra cả. Nơi tổ chức là một khách sạn 5 sao đắt tiền, việc bao toàn bộ khách sạn chỉ để tổ chức một bữa tiệc đã chứng tỏ độ chịu chi của người chủ trì.
Nhìn hàng xe sang trọng cứ nối đuôi nhau lần lượt tiến vào mà ai cũng phải tặc lưỡi một cái. Đoàn An Minh Hạ được dẫn đi vào từ cửa sau, để chuẩn bị đồ đạc mà quay phim với chụp hình.