Vì ăn quá nhiều nên Đinh Tiểu Lộ cảm thấy khó chịu, mặt cô bắt đầu tái xanh. Cô ôm bụng khó chịu không thôi, dạ dày cô bắt đầu sôi trào từng đợt, cô muốn nôn hết ra.
Đông Phương Tước híp mắt lại, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn quan sát sắc mặt của Đinh Tiểu Lộ, nhất cử nhất động của cô hắn đều thấy rõ.
" Bắt đầu thấy khó chịu chứ gì, cô đúng là đồ cứng đầu, đồ đầu đá." Hắn mở miệng mà không nói được cái gì tốt đẹp.
" Không cần anh lo!" Đinh Tiểu Lộ trừng mắt nhìn hắn.
Dạ dày cô lại tiếp tục cuộn trào, Đinh Tiểu Lộ không cầm cự được nữa, cô bỏ chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Đông Phương Tước cũng theo cô đi vào, Đinh Tiểu Lộ đã ôm bụng ngồi xổm xuống đất, cô đau đến nổi muốn chết đi được. Đông Phương Tước không nói nữa, hắn ngồi xuống nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.
" Mau bỏ tôi xuống!" Đinh Tiểu Lộ nén cơn đau, quát vào mặt Đông Phương Tước.
" Cô nghĩ mình có thể đi được sao?" Đông Phương Tước mặt bình tĩnh nói.
Đinh Tiểu Lộ chỉ còn biết im lặng, để Đông Phương Tước bế về phòng. Hắn cẩn thận lấy thuốc cho cô uống, sau đó để cô nằm xuống nghỉ ngơi.
" Đồ ăn cũng đã nôn ra hết rồi, tôi sẽ lấy chút cháo cho cô ăn, ngoan ngoãn nằm yên ở đây." Đông Phương Tước nhìn cô nói, giọng hắn rất là dịu dàng.
Một lúc sau, Đông Phương Tước đã bê một bát cháo nóng hổi lên cho cô, Đinh Tiểu Lộ đưa tay muốn cầm chén cháo.
" Cứ ở yên đó, tôi đút cho cô ăn." Đông Phương Tước ngăn cô lại.
" Tôi có tay, tự ăn được." Đinh Tiểu Lộ không đồng ý.
" Cô muốn tự mình ăn uống vô tội vạ, rồi đau dạ dày đến mức không dậy nổi."
Vừa nói, Đông Phương Tước đưa cháo lên miệng thổi nguội, rồi mới đút cho cô. Đinh Tiểu Lộ không muốn, nhưng cô chỉ còn cách nghe lời hắn.
Lý Kiệt đứng bên ngoài sắc mặt hắn đã rất khó coi rồi, Boss lạnh lùng, bá đạo của hắn vậy mà đang bón cháo cho phụ nữ. Càng đáng giận hơn người đó còn là Đinh Tiểu Lộ
.................
Tại nước A xa xôi, trong phòng làm việc, một người đàn ông tuổi đã cao với mái tóc muối tiêu đang ngồi xem một số tài liệu.
" Cốc Cốc Cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
" Vào đi!" Người đàn ông lên tiếng
" Thưa ngài, việc ngài giao cho tôi điều tra đã có kết quả." Một người đàn ông trẻ ăn mặc tây trang lịch sự đi vào nói.
" Đã tìm ra con bé rồi sao? Nó đang ở đâu?" Ông ta buông tập tài liệu xuống, ngước mặt lên hỏi.
Người đàn ông kia trầm mặc, anh ta không dám mở lời.
" Charlie, tôi đang hỏi anh!" Ông ấy đã mất kiên nhẫn, gằn giọng nói.
" Thưa ngài, tiểu thư Scarlet đã mất cách đây hơn mười năm rồi." Charles thở dài trả lời.
Charles là trợ thủ đắc lực của ông ta, thân phận của ông ấy chính là tổng thống nước A. Tổng thống Stephen.
" Không thể nào? Sao con bé có thể chết được." Giọng Stephen đã bắt đầu run run.
" Ngày đó ta không nên ép nó, nếu không nó cũng không rời bỏ nơi này, rời khỏi ta. Ta đã tìm kiếm con bé lâu như vậy, chỉ mong có thể gặp lại nó. Tại sao? Tại sao vậy?" Ông ta gào lên đau đớn.
" Xin ngài hãy bớt đau thương, tiểu thư Scarlet cũng không muốn thấy ngài như vậy." Charlet lên tiếng an ủi ông ta.
" Không, nó nhất định rất hận ta, bởi vì ta đã khiến mẹ nó phải chết. Lại còn ép nó phải lấy người mà nó không yêu, ta chính là bức nó đến đường cùng." Tổng thống Stephen mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
Bao năm qua, ông ta muốn tìm kiếm con gái mình để xin lỗi, và bù đắp lỗi lầm. Nhưng giờ , ông ấy không còn cơ hội nữa rồi, Scarlet đã ra đi mãi mãi.
" Tại sao con bé lại chết?" Stephen hỏi.
" Là kẻ thù đã giết chết tiểu thư Scarlet và chồng của cô." Charles trả lời ông.
" Là kẻ nào dám hại chết con gái ta? Ta muốn chúng phải sống không bằng chết, ngày ngày đều mong mình được giải thoát khỏi thế giới này." Stephen tức giận nắm chặt tay rống lên.
" Thưa ngài, theo điều tra thì tiểu thư Scarlet có hạ sinh một bé gái, lúc hai người họ chết, bé gái chỉ mới năm tuổi đã được người cứu đi." Charles nói thêm.
" Ta có cháu ngoại gái sao? Mau tìm con bé cho ta, mang nó lành lặn trở về đây." Mặt ông ấy đã giãn ra một chút, Stephen vui mừng vì ít nhất ông vẫn còn một cháu gái nhi, an ủi tuổi già.
Charles đưa một tấm hình trước mặt tổng thống Stephen, rồi mới chậm rãi nói.
" Thưa ngài, cách đây không lâu, người của chúng ta đã chụp được tấm ảnh này. Cô gái ở trong bức ảnh thật sự rất giống tiểu thư Scalet, đó thể là bé gái năm xưa."
" Chỉ có điều bây giờ cô ấy đang bị Lucifer giam lỏng, muốn cứu cô ấy ra cũng khá là khó khăn." Charles dừng một chút rồi nói tiếp.
" Lucifer sao? Bắt cậu ta giao con bé ra, nếu không ta sẽ san bằng dinh thự của hắn." tổng thống Stephen mạnh mẽ nói.
" Tôi đã hiểu thưa ngài, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ, và đem cháu gái của ngài về." Charles cúi đầu kính cẩn chào, rồi quay người đi ra ngoài.