Đông Phương Tước được thông báo tình trạng của cô, nhưng hắn lại không đến. Đinh Tiểu Lộ người nóng hừng hực, trong cơn mê cô nhìn thấy Cao Tuấn, Âu Viễn Dương cùng những người khác bị ném vào chuồng sư tử. Từng người một bị lũ súc vật nhào vào cắn xé, họ thét lên tuyệt vọng, mặt mày chỉ có huyết sắc nhìn như ma quỷ. Họ oán trách nhìn cô, trong mắt là sự hận thù.
" Đinh Tiểu Lộ, tại vì cô mà chúng tôi mới chết, cô nhất định phải trả thù cho chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ theo ám cô đến hết đời." Họ nhìn cô gầm lên từng chữ.
" Đừng mà, đừng giết họ"
" Làm ơn, ai đó đến cứu họ, đừng chết mà." Đinh Tiểu Lộ nói trong đau khổ.
Cô sợ hãi bật dậy, trên trán mồ hôi nhễ nhại, thân thể run lên từng đợt rét lạnh, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên.
" Lộ Lộ ngoan, có mẹ ở đây đừng sợ gì hết." Là giọng nói của mẹ cô Bạch Nguyệt Sam.
Đinh Tiểu Lộ giật bắn người, cô chậm chạp quay sang nhìn, đúng là mẹ của cô bằng xương bằng thịt, bà vẫn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, như lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ.
Bạch Nguyệt Sam khẽ nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc cô, bà mỉm cười.
" Lộ Lộ, con lại bị sốt đến mê mang sao? Những thứ đó không có thật, đừng sợ hãi." Âm thanh dịu dàng của Bạch Nguyệt Sam cất lên lần nữa.
Đinh Tiểu Lộ hốc mắt tràn ra một tầng sương mù, cô bất ngờ ôm lấy Bạch Nguyệt Sam.
" Mẹ, thật tốt quá, người không có bỏ con lại một mình, Tiểu Lộ rất nhớ người, con thật sự rất sợ mẹ ơi." Đinh Tiểu Lộ ủy khuất nói.
" Lộ Lộ, ba con đã dạy con như thế nào? Dù có khó khăn thế nào, cũng không được từ bỏ, càng không thể yếu đuối. Con nhất định phải mạnh mẽ, có nhớ không?" Bạch Nguyệt Sam nói cho cô nghe.
" Mẹ, Tiểu Lộ không thể làm được, hắn rất đáng sợ!" Đinh Tiểu Lộ nói tiếp, lại chui rúc vào người Bạch Nguyệt Sam tìm kiếm sự che chở.
" Lộ Lộ, trên thế giới này không có ai đáng sợ đến nỗi khiến ta không dám đối mặt, có chăng là ta quá hèn nhát, không dám đối diện với sự sợ hãi trong lòng. Cuộc đời này vốn dĩ rất chông gai, nếu con cứ nhu nhược như thế, thì con sẽ không thể bước đi xa trên con đường của mình." Bạch Nguyệt Sam lại tiếp tục giảng giải cho cô.
" Con phải dựa vào chính bản thân mình, không được từ bỏ, có hiểu không?"
"........"
" Mẹ, Lộ Lộ hiểu rồi!" Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng.
Đinh Tiểu Lộ hít sâu, ánh mắt kiên định. Bây giờ cô không thể yếu đuối, hèn nhát như thế này. Cô phải mạnh mẽ hơn, trả thù cho những người cô yêu thương.
" Lộ Lộ, mẹ không thể ở lại lâu hơn, mẹ mong con có thể vững vàng bước về phía trước." Bạch Nguyệt Sam dần trở nên trong suốt, bà mỉm cười phúc hậu nhìn cô, rồi dần tan biến.
" Mẹ, người đừng đi!"
" Mẹ ơi!"
Đinh Tiểu Lộ hoảng hốt khi Bạch Nguyệt Sam biến mất, cô mở mắt ra, thì ra từ đầu đến giờ chỉ là mơ thôi. Mẹ cô nói đúng, mỗi khi cô sốt cao, đều mơ thấy những thứ không có thật, và bà là một trong số đó.
Chu Vân Đình thấy cô tỉnh lại, cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đi đến bên cạnh.
" Thật may cô đã tỉnh lại, cô đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi. Có đói không? Muốn ăn gì thì nói tôi." Chu Vân Đình bỗng nhiên ân cần đến lạ.
" Tôi muốn ăn cháo, làm phiền cô rồi." Đinh Tiểu Lộ giọng mệt nhọc nói.
" Chờ một chút, tôi kêu người nấu cho cô." Chu Vân Đình nói xong, liền đi ra ngoài.
Đinh Tiểu Lộ đưa đôi mắt vô hồn, nhìn lên trần nhà trắng xóa, cô muốn mau chóng khỏe lại. Phải như vậy, thì cô mới có thể tìm cách giết chết Đông Phương Tước, và rời khỏi đây. Cô không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa, tay cô nắm chặt thành quyền.
Một cơn đau truyền đến đại não, cô nhìn cánh tay của mình lại được băng bó nhiều hơn, vết thương chồng vết thương. Này là do mảnh vỡ hôm qua đi, Đinh Tiểu Lộ hơi hơi nhíu mày.
Hai tuần trôi qua, Đông Phương Tước không lại đến tìm cô, hắn cứ như bốc hơi khỏi đây vậy. Đinh Tiểu Lộ cũng mừng thầm, tốt nhất là không nên nhìn thấy tên khốn đó, mỗi ngày đều được chăm sóc tốt. Vết thương trên người cô đã không còn đau nữa, vết thương trên mặt hồi phục khá tốt.
Không biết Chu Vân Đình đã bôi cho cô thuốc gì? Nhưng nó thật hiệu nghiệm, sau này chắc cũng không có gì đáng ngại. Chịu khó trang điểm một chút, sẽ không thấy gì.
Mỗi buổi tối trước khi ngủ, Đinh Tiểu Lộ sẽ dành chút thời gian, cô muốn cầu nguyện cho những người vì cô mà chết. Hôm nay cũng vậy, cô ngồi ngoài ban công nhắm mắt cầu nguyện.
Tiếng mở cửa vang lên, một thân ảnh quen thuộc tiến vào, hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cô. Đinh Tiểu Lộ nhận ra sự hiện diện của hắn, nhưng cô cũng phớt lờ đi. Nửa tiếng sau, Đinh Tiểu Lộ mở mắt ra, cô nhẹ nhàng đứng lên đi vào phòng.
" Đến xem tôi đã chết hay chưa sao? Thật buồn là tôi sống dai lắm, nếu không có việc gì thì ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi." Cô ngồi lên giường, mắt không nhìn đến hắn nhàn nhạt nói.
Đông Phương Tước vẫn đứng yên bất động, ánh mắt mang vẻ bí hiểm nhìn chằm chằm vào cô.