Đông Phương Tước nghe được liền hiểu ý của Lý Kiệt, hơn ai hết hắn biết Lý Kiệt là kẻ tàn bạo như thế nào, vì người đã dạy dỗ Lý Kiệt chính là hắn a.
" Tôi đã cho phép cậu làm vậy sao?" Ngữ khí của Đông Phương Tước ngày càng lạnh.
" Boss, không phải anh luôn nói, kẻ không nghe lời phải dạy dỗ sao?" Lý Kiệt không phục hỏi lại.
" Nhưng cô ta là người của tôi, muốn dạy dỗ thì tôi sẽ tự mình làm. Nói đi, bao lâu rồi?" Đông Phương Tước cao giọng nói.
" Ba ngày, thưa Boss!" Lý Kiệt không chần chừ nói.
" Tội tự ý hành động, đến phòng trừng phạt nhận hình phạt đi."
Đông Phương Tước nói rồi, giở chăn đi xuống giường, Hứa quản gia lo lắng nên cũng đi theo hắn. Vết thương vẫn chưa lành, hắn bước chân chậm chạp đi từng bước, cực nhọc xuống tầng hầm.
Ở đây, Đinh Tiểu Lộ ba ngày chống chọi, sức cô cũng cạn kiệt, đôi mắt nhắm lại. Cô nhìn thấy mình đang ở nhà cũ, nơi lúc nhỏ cô từng sống, ba mẹ đang vẫy tay, đứng đó nhìn cô. Đinh Tiểu Lộ vui mừng chạy đến, trên con đường mọc đầy hoa dại, cô muốn nhanh đến bên họ.
" Ba mẹ, Lộ Lộ đến gặp hai người đây." Trong giấc mơ cô mỉm cười nhìn họ, thều thào vài tiếng rồi ngất đi.
Đông Phương Tước cũng đi đến nơi, một mùi xú uế làm hắn muốn nôn tại chỗ, hắn đến gần chuồng sói, nhìn vào bên trong. Đinh Tiểu Lộ đang nằm im trên vũng máu đã khô, bên cạnh hai con sói đã chết từ khi nào. Nội tâm hắn bấn loạn, Hứa quản gia dùng chìa khóa mở cửa ra, Đông Phương Tước đã vội vàng đi nhanh vào, mặc cho vết thương của hắn đang rỉ máu, vì vận động mạnh.
Hắn nhìn nữ nhân đang nằm bất động dưới đất, toàn thân đều là vết thương, có dấu răng và vết cấu xé của hai con vật. Vết thương đã muốn nhiễm trùng, trông tím tái đến đáng sợ. Cô đã làm thế nào, mà có thể dùng dao giết chết được hai con dã thú khát máu đó? Phép màu nào, khiến cô có thể sống sót trở ra?
" Đinh Tiểu Lộ, mau tỉnh lại! Tôi không cho phép, cô không được chết" Đông Phương Tước ngồi xổm xuống ôm lấy cô, hắn có thể cảm nhận được, mặc dù yếu ớt nhưng cô vẫn còn thở.
Hắn mặc kệ vết thương trên người, ôm cô chạy ra khỏi nơi đó, Hứa quản gia cũng sợ hãi theo sau. Đinh Tiểu Lộ cả người loang lổ vết máu, được đưa vào phòng bệnh, Chu Vân Đình cũng lập tức đến đó. Vừa nhìn thấy Đinh Tiểu Lộ, cô ta choáng váng muốn ngất ngay tại chỗ, cô ta không thể tin được là Lý Kiệt lại tàn nhẫn như thế.
Lấy lại bình tĩnh, cô ta nhanh chóng xử lý vết thương trên người Đinh Tiểu Lộ, có những chỗ vết thương bị rách sâu bắt buộc phải khâu lại. Mà khiến Chu Vân Đình hốt hoảng chính là vết thương ngay mang tai của Đinh Tiểu Lộ, một vết rách sâu dài, phải may đến mười bốn mũi kim. Là phụ nữ, cô ta biết khuôn mặt quan trọng như thế nào, như vậy thì chắc chắn sẽ để lại sẹo rồi.
Xử lý xong, Chu Vân Đình ra ngoài dặn dò Hứa quản gia, cô ta cũng lén liếc qua Đông Phương Tước, cô chưa bao giờ thấy hắn lo lắng cho ai như vậy.
Đông Phương Tước đi vào phòng, nhìn Đinh Tiểu Lộ quấn băng trắng xóa kín cả người, hắn cảm thấy xót xa rồi cực điểm. Không biết vì sao, bây giờ hắn lại không muốn nhìn thấy cô bị thương, nằm yên tĩnh như vậy.
" Thiếu gia, vết thương của cậu chảy máu rồi, để bác sĩ Chu giúp cậu băng lại nha. Đinh tiểu thư hãy để cho tôi chăm sóc." Hứa quản gia đứng bên cạnh nhìn vết thương trên người hắn nức ra, chảy máu đau lòng lên tiếng.
Đông Phương Tước nhìn Đinh Tiểu Lộ thêm một chút, hắn không nói gì, đứng lên đi ra ngoài.
Nhờ có Hứa quản gia chăm sóc, mà hai ngày sau Đinh Tiểu Lộ cũng từ từ tỉnh lại, cả người cô ê ẩm, cô không nhấc nổi tay chân. Đinh Tiểu Lộ nhớ lại ngày hôm đó, đứng trước những con sói, cô không chùn bước, vận dụng hết kĩ năng mình học được, vung dao cứa vào cổ họng chúng. Lúc đó rất khó khăn, cô cũng bị chúng cắn xé khắp người.
Bất giác, cô đưa tay lên chạm vào gương mặt của mình, cảm nhận được đau đớn cô nhăn mày lại. Vết thương này trong lúc không chú ý, đã bị móng vuốt sắc nhọn của con sói cào trúng, gương mặt cô luôn tự hào giờ không còn hoàn hảo nữa.
" Chịu khó dùng thuốc vết sẹo sẽ mờ đi, mặc dù không thể như lúc trước nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ." Đinh Tiểu Lộ xoay qua nhìn, thì ra là Chu Vân Đình, cô ta đang đứng ở cửa.
" Cảm ơn cô!" Đinh Tiểu Lộ lên tiếng nói.
Chu Vân Đình từ cửa bước vào, rót ra một ly nước.
" Uống đi! Lát nữa tôi sẽ thay băng cho." Đưa ly nước cho Đinh Tiểu Lộ, cô nói.
Đinh Tiểu Lộ tiếp nhận ly nước, một hơi uống sạch, bụng cô cũng bắt đầu reo lên. Hôn mê hai ngày, lại không ăn uống gì làm sao mà không đói cho được.
Hứa quản gia từ bên ngoài đi vào, trên tay còn bê một bát cháo nóng hổi, mùi hương ngạt ngào, làm bụng của Đinh Tiểu Lộ thêm cồn cào.
" Đinh tiểu thư, cô mau ăn đi, chắc là đói lắm rồi." Hứa quản gia để bát cháo lên bàn, rồi gọi Đinh Tiểu Lộ.
Nhìn Đinh Tiểu Lộ còn yếu, nên Chu Vân Đình đã giúp cô bón cháo, Đinh Tiểu Lộ từ từ chậm rãi ăn hết sạch cháo.
\_\_\_\_\_\_\_\_?\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_?\_\_\_\_\_\_\_\_\_
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ.
Mọi Người Ơi! Sau Một Thời Gian Tương Tác Chéo, Thì Giờ Mình Không Chéo Nữa Nha. Hết Dịch, Công Việc Của Mình Vào Quỹ Đạo Rồi, Mình Không Có Thời Gian Để Tương Tác Như Trước Nữa. Mình Thật Sự Rất Bận.
Nhưng Mình Vẫn Sẽ Tiếp Tục Ủng Hộ Những Bạn Đến Ủng Hộ Mình, Bây Giờ Nếu Mình Rảnh Sẽ Vào Đọc Truyện Của Các Bạn Luôn Nè, Vậy Nên Mình Sẽ Không Cmt Ảo Nữa. Nên Bạn Nào Muốn, Vẫn Có Thể Ở Lại Ủng Hộ Mình Nha, Chúng Ta Cùng Cố Gắng. Tương Tác Chéo Cũng Không Ai Công Nhận Công Sức Mình Bỏ Ra Viết Truyện, Bởi Có được Mấy Người Đọc Đâu. Có Người Chéo Rồi, Cũng Không Đến Ủng Hộ Lại Mình, Nên Mình Chấm Dứt Chuỗi Ngày Đi Tương Tác Sml Nha.
Điều Quan Trọng, Mình Biết Có Rất Nhiều Bạn Đến Xem Truyện Của Mình Nè, Nhưng Các Bạn Âm Thầm Lắm, Không Cmt Cũng Không Like. Mình Thật Sự Muốn Biết Ai Đã Đọc Truyện Của Mình Lắm, Mình Cũng Rất Thích Đọc Cmt, Nếu Các Bạn Xem Thấy Hay, Hoặc Có Gì Không Đúng, Cho Mình Xin Một Cmt Nha. Chân Thành Cảm Ơn Mọi Người.