30 giây thật sự là không đủ thời gian để gỡ bom trên người Knife, Đông Phương Tước ánh mắt dần lạnh lẽo.
" Hahahaha, ngươi....không làm được đâu. Ngươi biết sức công phá của loại bom này...có đúng không hả? Trên con tàu này, người của ta cũng vừa mới đặt rất nhiều bom, rải rác khắp mọi nơi, nếu như ta phát nổ ở đây,...thì các ngươi cũng sẽ vùi thây xuống đáy biển." Knife kiềm nén nổi đau, ông ta cười nói. Hai tay thủ đoạn nắm chặt Đông Phương Tước.
" Ngươi đừng mơ tưởng!" Hắn nói.
Đông Phương Tước không còn thời gian nữa, điều duy nhất hắn có thể làm là kéo Knife ra xa khỏi nơi này. Với tư cách của một thủ lĩnh, hắn phải có trách nhiệm với đồng đội của mình.
Chẳng có lấy một động tác dư thừa, Đông Phương Tước nắm lấy Knife, hắn ôm ông ta cả hai cùng nhau nhảy ùm xuống biển trước khi hết thời gian. Với áp lực nước, sức công phá của quả bom sẽ giảm xuống, hắn chỉ còn cách này mà thôi.
" Uỳnh Ầm Ầm!" Một tiếng nổ như sấm rền vang lên, một bức tường nước trắng xóa bắn lên cao, như muốn nhấn chìm chiếc du thuyền của Cao Tuấn.
" Đông Phương Tước, Đông Phương Tước!" Đinh Tiểu Lộ ở trên tàu cùng Diệp Vấn Thiên, cô sợ hãi hét lên.
" Diệp Vấn Thiên, mặc kệ ta đi! Ngươi mau đi cứu Đông Phương Tước, đi nhanh lên!" Đinh Tiểu Lộ nắm lấy tay áo của Diệp Vấn Thiên, gào đến khản cả cổ.
Lúc này cô mới nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của hắn, Diệp Vấn Thiên hắn đang khóc, lần đầu tiên cô thấy hắn khóc. Hôm nay có quá nhiều nổi đau, khiến hắn không thể nào chịu nổi.
" Không thể nào? Sẽ không, Đông Phương Tước sẽ ổn thôi!" Đinh Tiểu Lộ hốc mắt đỏ hoe, cô nhẹ giọng nói. Ánh mắt lại nhìn đến nơi vừa xảy ra vụ nổ, bất giác nước mắt lại rơi xuống. Dù không muốn tin, nhưng tình hình của Đông Phương Tước thật không ổn chút nào.
" Diệp Vấn Thiên, ngươi buông ta ra đi! Ta phải đi tìm Đông Phương Tước, ngươi đừng nghĩ có thể ngăn cản được ta." Đinh Tiểu Lộ vùng vẫy, cô đẩy mạnh Diệp Vấn Thiên ra.
Con tàu của hai người cũng đã chạy khá xa, bất ngờ chiếc du thuyền của Cao Tuấn lại phát nổ, ngọn lửa như muốn thiêu cháy tất cả. Trong màn đêm tối mịt, ngọn lửa soi sáng cả vùng biển lớn.
" Ầm Ầm!" Từng âm thanh thét gào khiến tim Đinh Tiểu Lộ như hẫng đi một nhịp.
" Đông Phương Tước, anh nhất định không thể xảy ra chuyện, nhất định phải trở về bên em!" Đinh Tiểu Lộ hai chân khụy xuống đất, cô khóc nấc lên. Mà đứng nơi đó Diệp Vấn Thiên cũng lặng lẽ rơi nước mắt, lần này Boss của hắn lành ít dữ nhiều.
" Diệp Vấn Thiên!" Jimmy bên cạnh lên tiếng, nếu như Đông Phương Tước thật sự xảy ra chuyện, thì Triệu Phong Hành cũng sẽ rất đau lòng. Hơn hết hắn ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm cho vụ này.
Không khí trên tàu thật ảm đạm, chỉ có tiếng khóc lóc thút thít, và tiếng sóng biển lạnh lẽo.
Chờ đến khi vụ nổ đã dịu xuống, Diệp Vấn Thiên mới không chần chừ, hắn vội vã nhảy xuống biển tìm kiếm Đông Phương Tước. Nhưng cũng không dễ dàng gì mà tìm được, mặt biển bấy giờ như một đống hỗn độn. Xác người và những mảnh vỡ của con tàu vương vãi trên mặt nước.
Mất nhiều giờ đồng hồ, nhưng vẫn không hề tìm thấy dấu vết của Đông Phương Tước, Diệp Vấn Thiên càng lúc càng lo lắng. Hắn sợ Đông Phương Tước đã nổ tan xác cùng Knife rồi.
" Đông Phương Tước!" Đinh Tiểu Lộ cơ thể bị thương, Diệp Vấn Thiên không cho cô xuống nước. Cô chỉ có thể ngồi trên tàu chắp tay cầu nguyện, mong sao có thể mau chóng tìm được hắn.
Ban đêm không dễ dàng gì để tìm người, Diệp Vấn Thiên huy động trực thăng, với hi vọng có thể nhanh chóng tìm ra người. Nhưng mọi người bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, mặt trời sắp ngoi lên khỏi mặt nước biển, nhưng người vẫn chưa tìm thấy.
Bình minh ló dạng, mặt trời đã bắt đầu lên cao. Đinh Tiểu Lộ vẫn còn ngồi thẫn thờ trên tàu, đôi mắt cô sưng húp vì khóc cả đêm. Nhưng bây giờ nước mắt đã sắp cạn rồi, môi cô khô khốc, cả đêm hôm qua cô không có uống lấy một giọt nước. Jimmy đi đến, hắn đặt một chai nước bên cạnh Đinh Tiểu Lộ, rồi lặng lẽ đứng đó.
Cả đêm hôm qua hắn cũng cùng mọi người tìm kiếm, cơ thể hắn cũng rã rời rồi. Mọi người hết hi vọng, và bắt đầu bỏ cuộc. Nhưng Diệp Vấn Thiên thì không, đối với hắn mà nói, sống thì phải người chết thì nhất định phải thấy xác.
" Diệp Vấn Thiên, ngươi mau lên thuyền đi! Đã tìm kiếm cả đêm rồi, ngươi mà còn cố chấp thì sẽ gục mất!" Jimmy ở trên tàu nói lớn.
Từ đêm qua đến giờ, Diệp Vấn Thiên chưa hề nghỉ ngơi. Hắn đã mất đi Lý Kiệt, hắn không thể để mất đi Đông Phương Tước nữa. Hắn sẽ không từ bỏ, nếu chưa tìm ra được Đông Phương Tước.
" Này Diệp Vấn Thiên, ngươi đừng có cứng đầu như vậy chứ?" Jimmy vẫn thấy hắn không có dấu hiệu muốn lên, lại tiếp tục nói.
Diệp Vấn Thiên thở sắp không muốn ra hơi rồi, tay chân hắn cũng rã rời, hắn cũng muốn gục ngã lắm rồi. Bất chợt, ánh mắt hắn nhìn tới một cơ thể quen thuộc, đang trôi trên mặt nước cách đó không xa.
" Boss!" Diệp Vấn Thiên khẽ kêu lên, hắn lấy tay dụi dụi đôi mắt đỏ đậm, vì cả đêm không ngủ. Hắn cố xác nhận lại một lần nữa, chính xác là Đông Phương Tước, hắn mừng rỡ kêu lớn hơn.
" Boss!"
Diệp Vấn Thiên như quên đi mệt mỏi, hắn dùng hết sức lực bơi đến gần.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_