Tắt điện thoại, Đông Phương Tước cả người toát ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt hắn như dã thú nguy hiểm. Lý Kiệt bên cạnh cũng phải giật mình, cũng lâu rồi hắn chưa có thấy Đông Phương Tước phẫn nộ như vậy.
" Liên lạc với ba tôi ngay bây giờ!" Đông Phương Tước nhìn Lý Kiệt ra lệnh.
" Rõ, thưa Boss!" Lý Kiệt đáp rồi nhanh chóng tìm cách liên lạc với Triệu Phong Hành.
Không mất quá nhiều thời gian, cuồi cùng cũng liên lạc được với Triệu Phong Hành.
" Có chuyện gì mà con muốn gặp ta vậy?" Triệu Phong Hành bên kia màn hình hỏi hắn.
" Ba, có thể giúp con một chuyện được không?" Đông Phương Tước đáp.
" Con vừa gọi ta là ba sao? Ta không nghe lầm chứ?" Triệu Phong Hành mừng rỡ hỏi lại.
" Ba không nghe lầm! Con cần ba điều tra một người!" Đông Phương Tước trả lời.
" Hiếm khi con trai nhờ vả, ta nhất định sẽ làm hết khả năng của mình!" Triệu Phong Hành gật đầu đáp ứng.
Bàn bạc với Triệu Phong Hành xong, Đông Phương Tước lại ra lệnh cho Lý Kiệt. Hắn muốn tập hợp người ở căn cứ, để đi cứu Đinh Tiểu Lộ. Từ thông tin Charlie cho biết thêm, thì Đông Phương Tước chắc rằng Cao Tuấn đang có ý đồ kinh tởm với Đinh Tiểu Lộ.
Đông Phương Tước trở về biệt thự, hắn mở két sắt ra, bên trong là một khẩu súng. Đây chính là khẩu súng lần đầu tiên hắn cầm để giết người, hắn cũng rất thích khẩu súng này.
" Boss, anh muốn sử dụng nó?" Lý Kiệt đứng bên cạnh hỏi, từ lâu rồi Đông Phương Tước không động vào khẩu súng này.
" Bất cứ ai có ý đồ hãm hại Tiểu Lộ, tôi đều sẽ không tha cho hắn! Toái Vương ở ẩn hơi lâu rồi, lần này phải để nó phát huy uy lực của mình!" Đông Phương Tước tay vuốt ve khẩu súng trả lời.
" Lý Kiệt, định vị chiếc vòng tay của Đinh Tiểu Lộ. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra cô ấy!" Đông Phương Tước lại bá đạo ra lệnh.
Trên du thuyền lớn, Đinh Tiểu Lộ cũng từ từ tỉnh lại, bị Knife đánh khá mạnh, nên đầu của cô có chút đau đớn.
" Đây là nơi nào! Mình sao lại bị xích lại như thế này!" Đinh Tiểu Lộ mắt nhìn xung quanh lên tiếng, cô không biết là mình đang ở giữa biển khơi. Cô nằm trên giường, tay chân bị xích lại bằng một sợi dây xích sắt, Đinh Tiểu Lộ không thể nào cử động được.
Đinh Tiểu Lộ nhắm mắt, cô cảm nhận âm thanh bên ngoài. Có tiếng sóng biển rì rào, cũng tiếng chim Hải Âu kêu la.
" Mình đang ở trên tàu sao? Ba! Đúng rồi, là ba nuôi, ông ấy đã bắt mình đi" Đinh Tiểu Lộ sửng sốt nói.
Cửa phòng mở ra, Cao Tuấn từ bên ngoài đi vào, ông ta lịch lãm ngồi trên ghế sô pha. Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Lộ, có mang chút gì đó thâm tình.
" Ba nuôi, ba là muốn làm gì? Mau thả con ra!" Đinh Tiểu Lộ kêu lên.
" Tiểu Lộ, có nhớ ta đã nói gì với con không? Khi hoàn thành nhiệm vụ giết Triệu Phong Hành, ta sẽ đưa con rời khỏi đây! Chúng ta sẽ đến một nơi xa, cùng vui vẻ sống bên nhau." Cao Tuấn lên tiếng hỏi, đôi mắt ông ta nghiêm nghị.
" Nhưng nhiệm vụ đã không hoàn thành, con cũng không muốn đi cùng ba nữa!" Đinh Tiểu Lộ trả lời ông ta.
" Bây giờ thì con không có quyền quyết định ở đây đâu. Tiểu Lộ, con bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ta mà thôi!" Cao Tuấn nở nụ cười tà ác nói.
" Rốt cuộc thì ba muốn cái gì?" Đinh Tiểu Lộ vẫn không hiểu ý đồ của ông ta.
" Tiểu Lộ, chuyện ta muốn từ từ con sẽ biết thôi! Con là của ta, không kẻ nào có thể cướp con khỏi ta được. Kể cả Đông Phương Tước!" Cao Tuấn đứng lên, ông ta đến gần Đinh Tiểu Lộ gằn giọng nói.
Đinh Tiểu Lộ có thể nhìn thấy ánh mắt ông ta rất khác, nó không hề giống như lúc trước. Đinh Tiểu Lộ bây giờ mới cảm nhận được sự nguy hiểm của ông ta, nhưng cô vẫn không hiểu ông ta bắt cô là vì mục đích gì? Ông ta dường như không còn bình thường nữa.
" Tiểu Lộ, lúc ta còn trẻ, ta cũng như những chàng trai ở nước A. Vui vẻ hòa đồng, tất nhiên cũng lương thiện, cho đến khi ta gặp cô ấy, người con gái khiến cuộc đời ta thay đổi." Cao Tuấn đưa tay mở rèm cửa, rồi ông ta đưa mắt nhìn xa xăm nói.
" Cô ấy rất đẹp, đẹp về cả vẻ bề ngoài và tâm hồn. Đôi mắt cô ấy màu nâu trong sáng thuần khiết, chiếc mũi cao ráo cùng đôi môi đỏ mọng. Ta cũng không hiểu từ lúc nào, ta bắt đầu để ý đến cô ấy nhiều hơn, và ta không thích những tên đàn ông khác nhìn cô ấy bằng đôi mắt thèm thuồng." Cao Tuấn thở dài, ông ta dừng lại một chút.
Trên giường, Đinh Tiểu Lộ vẫn luôn lắng nghe những lời ông ta nói. Một vài phút im lặng, Cao Tuấn lại tiếp tục câu chuyện của mình.
" Cho đến một ngày, ta nhận ra thứ tình cảm ích kỷ đó chính là tình yêu, vậy là ta quyết định bày tỏ tình cảm với cô ấy. Nhưng ông trời đúng là trêu ngươi ta, cô ấy không hề có chút tình yêu nào với ta cả. Mặc cho ta điên cuồng theo đuổi, cô ấy vẫn không có chút động lòng." Cao Tuấn giọng toát ra sự bất lực.
Ông ta lại di chuyển đến một cái tủ kính trong suốt, bên trong là một chiếc váy cưới lộng lẫy. Chỉ nhìn thôi đã khiến nhiều cô gái ao ước, chiếc váy cưới này là hàng thiết kế riêng, Cao Tuấn dành nó cho Scarlet, người con gái ông ta yêu.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_