Sau khi Đường Kiệt rời đi, Tô Châu và đại tiểu thư tức khắc đi tìm Lương Tiểu Nguyệt đã xuất viện.
"Tiểu Nguyệt, con xem ai tới kìa?" Tiền phu nhân nhẹ giọng nói với Lương Tiểu Nguyệt đang ngồi ngây ngốc.
Lương Tiểu Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Tô Châu và đại tiểu thư đứng cạnh nhau cách đó không xa, chạm mắt với Tô Châu, sắc mặt cô ta liền trở nên sống động.
Nước mắt trong mắt cô ta không cần chuẩn bị mà lập tức tuôn trào. Cô ta nhớ Tô Châu, mặc dù trong khoảng thời gian này bị bệnh nhưng cô ta vẫn luôn nghĩ về Tô Châu.
Trong lòng Tô Châu cũng bị những giọt lệ của cô ta làm cho xót xa, có những cảm xúc không dễ dàng bị xóa bỏ, dù cho thời gian có dài đi chăng nữa, dù cho thay đổi như thế nào đi chăng nữa. Tình chị em nương tựa lẫn nhau thuở ban sơ, và cả cảm giác khao khát sâu sắc, lúc này đã hóa thành nước mắt, giống như những hạt trân châu vỡ, lã chã rơi.
Tô Châu nhanh chân đi đến trước mặt cô ta rồi ngồi xổm xuống, ấn đường nheo lại, mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: "Tiểu Nguyệt..." Đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch trong suốt, cảm xúc đau lòng và đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách khiến cô không thể kiềm chế được bản thân, không thốt ra được lời nào, chỉ có thể gọi đi gọi lại cô ta một tiếng Tiểu Nguyệt.
Lương Tiểu Nguyệt không nhịn được mà ôm lấy cô, giống như một đứa trẻ mà gào khóc, nhiều lần kêu: "A Tô... A Tô..."
Đứng từ xa nhìn hai người ôm nhau khóc, đại tiểu thư có chút choáng váng. Nàng mím môi, sắc mặt căng thẳng, ánh sáng trong mắt dao động yếu ớt.
Nàng quay đầu đi, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với Tiền phu nhân: "Tiền phu nhân, tôi nghĩ bọn họ cần chút thời gian để giải tỏa cảm xúc, bà có thể đưa tôi đi dạo một chút không?"
Tiền phu nhân thấy hai người sẽ không sớm ngừng khóc bèn cười nói: "Đúng lúc tôi muốn mời Đỗ tiểu thư uống trà. Mời cô theo tôi."
"Cảm ơn." Đại tiểu thư lại nhìn Tô Châu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và bất lực.
Hình sư muội đương nhiên biết Viên Viên nhập viện, nhưng khi nó chạy đến bệnh viện thì đã có người trả viện phí cho Viên Viên, đồng thời ký vào giấy đồng ý.
Nó đứng ở hành lang bệnh viện, việc nó khoan thai đến muộn có chút thừa thãi và đạo đức giả.
Nó mệt mỏi dựa vào tường, nhìn Nguyên Oánh và Văn Khải Quân cực nhọc ngày đêm chăm sóc Viên Viên trong phòng bệnh. Nó cúi đầu, ánh sáng không thể chiếu rọi vẻ mặt hối hận đau khổ của nó.
Nó ở lại một lúc rồi rời đi. Không ai biết nó tới, và cũng đương nhiên không ai chứng kiến sự bi thương trong những giọt nước mắt rơi ồ át trên mặt nó.
Sau đó, nó không hỏi cũng không nghe tin tức mới về Viên Viên, như thể thật sự tuyệt tình đến mức thờ ơ.
Đường Khiết rất tức giận trước quyết định tự ý rút lui khỏi sân khấu của nó, thậm chí còn gạt bỏ vẻ mặt dịu dàng, bộc lộ sự hung dữ và tàn ác của hắn.
Hắn bức bách Hình sư muội không đưuọc rút lui, nếu không sẽ đuổi Hình sư muội.
Một tháng sau.
"Chúc mừng bà chủ Lương đã bình phục." Vị bác sĩ trẻ chúc mừng Lương Tiểu Nguyệt.
Tô Châu nắm tay đại tiểu thư, rời khỏi bệnh viện trước.
"Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng khỏi bệnh, như vậy tôi cũng có thể yên tâm rồi." Tô Châu chậm rãi thở phào một hơi. "Thân thể A Viên cũng đang dần hồi phục, cái này còn phải cảm ơn Nguyên Oánh, để A Viên hồi phục càng sớm càng tốt, cô ấy đã hao tâm tổn lực, vừa bưng canh đút thuốc, vừa có lòng mời A Viên về nhà sống."
Lương Tiểu Nguyệt có thể khỏi bệnh thật sự là chuyện tốt, ít nhất Tô Châu sẽ không còn lo lắng cho Lương Tiểu Nguyệt mỗi ngày nữa.
Nguyên Oánh quả thực đối xử với Viên Viên rất tốt, Viên Viên ở nhà Nguyên Oánh dưỡng bệnh, đây cũng là một chỗ ở tốt. Chỉ là Hình sư muội thật sự rất vô tâm, có tình cảm với Viên Viên nhiều năm như vậy nhưng thậm chí còn không đến nhìn cô ấy.
Đại tiểu thư kéo tay Tô Châu, thở dài nói: "Chị thật đúng là người suy nghĩ nặng nề. Chị đừng lo lắng những chuyện này nữa, nghĩ về chúng ta nhiều lên, được không? Còn chẳng thèm sợ em ghen."
"Ồ." Tô Châu cười, "Đại tiểu thư của tôi, vậy tôi nên nghĩ cái gì về chúng ta đây? Một ngày 24 tiếng ở cạnh nhau, tôi còn nghĩ được cái gì nữa?"
"Nghĩ về em." Nàng nắm bàn tay trắng ngần của Tô Châu, ánh mắt dịu dàng như nước. Dừng lại bước bộ, nàng giống như một quý ông, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
Tô Châu nhìn nàng, khẽ cười: "Tôi nhớ em."
Cho dù ngay bên cạnh em, nhưng tôi vẫn sẽ rất nhớ, rất nhớ em.
Một chiếc ô tô chầm chậm chạy vào dinh thự Tiền, nhanh chóng dừng lại trước cổng dinh thự. Đường Kiệt mặc âu phục xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm bảng của dinh thự, ria mép run run.
Được khách sáo mời vào phòng của Lương Tiểu Nguyệt, Lương Tiểu Nguyệt đang ngồi ở một bên, cảnh giác nhìn hắn, tâm thế sẵn sàng chiến đấu. Hắn thấy vẻ mặt căm phẫn của Lương Tiểu Nguyệt thì dừng lại trấn an, tươi cười với cô ta.
"Tiểu Nguyệt, anh tới thăm em rồi này." Hắn nhỏ giọng nói, quay đầu nhìn quanh căn phòng, ánh mắt lang thang giữa bàn trang điểm và tủ quần áo.
"Anh đi ngay cho tôi!" Lương Tiểu Nguyệt kích động nắm tay thành quyền, hai mắt đỏ bừng. Cô ta đã tận mắt chứng kiến người đàn ông này phản bội mình, khỏa thân nằm trên giường với một người phụ nữ khác, chính hắn đã khiến cô ta phát điên!
Đường Kiệt tiến lên một bước, muốn nói chuyện, nhưng Lương Tiểu Nguyệt lại hét lên: "Cút đi cho tôi!"
Hắn không chút do dự, bước tới ôm lấy Lương Tiểu Nguyệt, cho dù Lương Tiểu Nguyệt có vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông ra. Thấy Lương Tiểu Nguyệt không cách nào giãy dụa, lại có chút điên cuồng.
"Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!" Hắn ôm Lương Tiểu Nguyệt, "Em bình tĩnh lại đã!"
Nước mắt của Lương Tiểu Nguyệt bị ngữ khí dịu dàng của hắn lôi kéo trào ra.
"Anh biết có những chuyện dù có giải thích thế nào cũng vô ích. Nhưng em không thể chối bỏ tình yêu của anh dành cho em chỉ vì một lần anh phạm sai lầm được! Tiểu Nguyệt, em nghe anh nói này!"
Giống như khi hắn dụ dỗ Lương Tiểu Nguyệt hứa hẹn với cô vị trí "Hoàng hậu Việt kịch", khẽ thì thầm với cô ta: "Em biết không, anh muốn cưới em làm vợ! Anh yêu em!"
"Anh lừa tôi! Anh và họ Hình đã..."
"Không phải như em nghĩ đâu." Hắn vỗ nhẹ lưng Lương Tiểu Nguyệt, "Lẽ nào em không tin tưởng tấm chân tình của anh dành cho em hay sao? Anh không hề lừa dối em mà!"
"Nói dối! Nói dối!" Lương Tiểu Nguyệt lại vùng vẫy.
"Anh nói anh muốn cưới tôi, anh nói người anh yêu nhất là tôi!"
"Em còn nhớ em đã nói với anh em muốn làm 'hoàng hậu Việt kịch', anh liền đưa em lên làm 'hoàng hậu', em muốn nhà đẹp xe sang, anh cho em hết thảy, nếu chuyện đó không xảy ra, em phát điên thì có lẽ chúng ta đã trở thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của linh mục rồi!" Đường Kiệt tỏ vẻ lo lắng, như thể đó là sự thật.
Lương Tiểu Nguyệt nhớ lại Đường Kiệt quả thực đối xử không tệ với cô ta, cũng chưa bao giờ thất hứa với cô ta ngoại trừ chuyện kết hôn. Ở Thượng Hải, có người giàu nào là không một dạ hai lòng đâu, hắn chưa hẳn là chân thành với Hình sư muội, không chừng Hình sư muội vì muốn có được địa vị nên mới quyến rũ Đường Kiệt.
Một khi đã có suy nghĩ này, những sai lầm sẽ trở thành được phép tha thứ. Lương Tiểu Nguyệt không thể thay đổi sự thật này, nhưng cô ta sợ nếu Đường Kiệt phải lòng Hình sư muội, cô ta sẽ không thể đạt được thứ mình mong muốn từ Đường Kiệt, thậm chí còn có khả năng mất đi Đường Kiệt, vậy thì lợi bất cập hại rồi, dù sao bản thân cũng đã là người của Đường Kiệt, có tức tối đến mấy cũng không thể làm gì được.
Lúc này cô ta nghĩ đến Tô Châu đã tới gặp cô mấy ngày trước, trong lòng không khỏi chua xót. Nhìn Đường Kiệt không phải chồng mình trước mặt, một cảm giác tê dại và sợ hãi chợt ập đến trong cô ta.
Nếu như, có một ngày Đường Kiệt chán cô ta rồi...
"Nếu em đã khỏi bệnh rồi thì em quay lại rạp hát nhé? Anh mong em có thể lần nữa giành lại vinh quang của mình." Thấy Lương Hiểu Nguyệt có phần bị thuyết phục, Đường Kiệt sốt ruột đưa ra yêu cầu.
"Cái gì?" Lương Tiểu Nguyệt bần thần, cô ta bỏ lỡ sự thiếu kiên nhẫn hiện lên trong mắt Đường Kiệt.
Tin tức Lương Tiểu Nguyệt khỏi bệnh và trở lại rạp hát lan truyền nhanh chóng vào sáng sớm hôm sau, trở thành chủ đề trò chuyện mới sau trong lúc rỗi rãi. Đặc biệt là Hình sư muội cũng theo đó trở lại sân khấu kịch, tin tức này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến toàn bộ dòng nước ngầm của Thượng Hải tuôn trào sôi sục.
Ai cũng biết, ban đầu Lương Tiểu Nguyệt lên sân khấu cùng với Tô Châu, Tô Châu đi rồi, cô ta rất ít hát kịch. Sau đó, tin tức cô ta bị điên truyền ra khiến vô số người hâm mộ sân khấu phải thở dài tiếc nuối.
Cảnh Hình sư muội nói lời tạm biệt với Viên Viên ngày hôm đó rõ ràng là Tống huynh, kỳ thực tiết mục Biệt muội đã khiến rất nhiều người hâm mộ cảm động, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể nghe lại kịch của Hình sư muội nữa, đây quả thực là xoay chuyển tình thế khi nó nói sẽ phối hợp với Lương Tiểu Nguyệt.
Khi nghe tin này, Tô Châu cau chặt mày. Lương Tiểu Nguyệt phát điên, dù không có chứng cứ xác thực nhưng ít nhiều cũng biết có liên quan đến Hình sư muội, điều này có thể xác định khi Hình sư muội và Đường Kiệt được bắt gặp đi cùng nhau sau đó, nhưng hiện tại Đường Kiệt lại để Lương Tiểu Nguyệt và Hình sư muội đứng chung sân khấu, lúc này hai người họ làm sao có thể chịu đựng được?
Đại tiểu thư biết lòng cô đang lo lắng gì, nhưng nàng cũng không có cách ngăn cản Đường Kiệt làm chuyện này. Viên Viên hiện tại đang sống trong nhà của Nguyên Oánh, Tô Châu đã rút lui khỏi sân khấu, đồng thời từ chối quay lại, có hai người Lương Tiểu Nguyệt và Hình sư muội chống đỡ đoàn kịch đã khó rồi, bảo Đường Kiệt đừng ra tay với bọn họ là không thể.
"Chị thật sự không muốn trở về à?" Đại tiểu thư phủ áo khoác lên người Tô Châu, ngồi xuống cạnh cô.
Tô Châu nhìn nàng, tia sáng trong mắt lập lòe rồi tắt. Cô lắc lắc đầu, không có động tác nào khác.
Đại tiểu thư mỉm cười, đưa tay ra túm lấy lòng bàn tay Tô Châu, bàn tay ấm áp ma sát làm gia tăng nhiệt độ. Nàng giang cánh tay kia ra, ôm Tô Châu vào lòng, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, độ cong trên miệng vẫn không thay đổi.
"Hay là, chúng ta đi tìm Viên Viên đi." Đại tiểu thư nghĩ lúc này Viên Viên hẳn là đang ở trong nhà Nguyên Oánh, chắc hẳn đã nghe được tin tức này, Đường Kiệt có thể tìm tới Tô Châu, đương nhiên cũng sẽ đi tìm Viên Viên.
Viên Viên gật gật đầu. Ở một phương diện nào đó, Tô Châu quả thực rất nghe lời đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cười cười, hôn nhẹ lên môi cô.
Nàng rất thích Tô Châu ngoan ngoãn như vậy.
Nguyên trạch.
"Hôm nay đã tốt hơn chưa?" Nguyên Oánh và Văn Khải Quân một trước một sau tiến vào.
Sau ca phẫu thuật, Nguyên Oánh đưa Viên Viên trở về Nguyên trạch, Đường Kiệt lại bất ngờ không đến làm phiên cô ấy.
Viên Viên nửa nằm trên giường, trong tay cầm một cuốn sách, mái tóc dài xõa trên vai, che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng những kí tự nhỏ nhắn thanh tú trong sách. Đôi mắt cô ấy cẩn thận quét qua những dòng chữ đen trắng trên giấy, nghe thấy bước chân người đến bèn ngẩng đầu. Lại nghe những lời này, cô ấy khẽ cười, cả người trông có chút khách sáo.
"Đa tạ Nguyên tiên sinh đã quan tâm." Giọng nói của cô ấy đã không còn dịu dàng như trước khi lâm bệnh nữa, không biết là vì thờ ơ sau khi mắc bệnh, hay vẫn chưa hồi phục sức khỏe, "Ở đây làm phiền đã lâu, tôi cũng hồi phục rồi."
"Ừ. Vậy thì tốt, cô có thể yên tâm ở lại đây." Nguyên Oánh ngồi xuống bên cô ấy, Văn Khải Quân thì đứng bên cạnh.
"Cô đang đọc gì thế?" Văn Khải Quân vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
Viên Viên cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, đóng bìa lại, lộ ra dòng chữ màu đen trên đó. Cô ấy nhàn nhạt nói: "Đây là thứ Tô Châu đưa cho tôi. Đại tiểu thư rất tài giỏi. Đây là "Chuyện tình Lương Chúc" được cô ấy chuyển thể lại sau khi xem nữ tử văn hí của chúng tôi."
"Ra là vậy. Có thể cho tôi mượn xem một chút được không?" Văn Khải Quân dường như rất có hứng thú với việc này.
Viên Viên do dự một lát.
"Thôi đi, Khải Quân không hiểu chuyện, vô lễ rồi." Nguyên Oánh lên tiếng giải vây cho Viên Viên.
"Xin lỗi Viên tiểu thư, kẻ hèn này dạo gần đây cũng đang viết lại kịch bản cho nữ tử văn hí, tôi nghe nói đại tiểu thư Đỗ gia có quan điểm rõ ràng về chuyện này, tôi chỉ mong được xin đọc để học hỏi kinh nghiệm mà thôi. Tôi mạo phạm rồi."
Viên Viên nhìn Nguyên Oánh rồi lại nhìn Văn Khải Quân, nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh đang viết kịch bản gì? Có thể nói cho tôi về kịch bản của anh không?" Viên Viên cực kì xem trọng Việt kịch.
Văn Khải Quân đương nhiên là đồng ý. Suy cho cùng, Viên Viên nổi tiếng tất nhiên là vì cô ấy lợi hại, nếu có thể mời cô ấy tham gia chỉnh sửa và xây dựng kịch bản thì có thể hiểu rõ những thứ không hiểu rồi.
Cậu ta giải thích kĩ càng cho cô ấy làm thế nào để cải biên, đầu tiên là đi vào phấn hí táo bạo, lại thêm một lượng lớn cảnh tình cảm của Lương Chúc. Văn Khải Quân ở đây nói liến thoắng không ngừng, không hề giống với thói quen im lặng thường ngày, ngược lại có rất nhiều quan điểm thuyết phục được Viên Viên. Viên Viên rất coi trọng chuyện này, lắng nghe vô cùng cẩn thận, sợ bỏ sót chi tiết nào đó.
Hai người đàm luận bao lâu thì Nguyên Oánh ngồi ở một bên nhìn bọn họ bấy lâu. Trên mặt cô không có vẻ gì là thiếu nhẫn nại, đôi khi thậm chí còn nói ra điều Văn Khải Quân không nghĩ tới.
Cuối cùng Viên Viên vẫn quyết định giao kịch bản cho Văn Khải Quân. Kịch bản này đã giúp ích rất nhiều cho Văn Khải Quân, thiên phú viết văn của cậu ta kết hợp với sự thành thạo trong ngôn ngữ của đại tiểu thư, cuốn "Chuyện tình Lương Chúc" mới đã được ra đời.
"Sau này cô sẽ đi đâu? Còn muốn quay về chỗ Đường Kiệt không?" Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Văn Khải Quân càng thêm yêu thích Viên Viên, cũng để tam đến vấn đề đi hay ở của cô ấy.
Nguyên Oánh đang đọc kịch bản thì ngẩng đầu nhìn Viên Viên, trong mắt lóe lên tia sáng. "Hay là, cô dựng một đoàn kịch của riêng mình, hát những vở kịch của cô đi."
"Đúng đó!" Nghe ý kiến này, Văn Khải Quân thoải mái cười rộ lên.
Viên Viên ngẩng mặt lên, hít sâu: "Nói dễ hơn làm!"
Lập nên một đoàn kịch, đâu phải chuyện dễ dàng? Chưa kể nhân công, tiết mục, diễn viên, địa điểm, thì đơn giản là, quan hệ giữa cô ấy và đoàn Tứ Quý vẫn còn chưa dứt!
"Mà có thể thì biết diễn cái gì bây giờ?"
Văn Khải Quân tiếp lời cô ấy: "Hát 'Chuyện tình Lương Chúc'!" Nhấn mạnh năm chữ.
"Chúc Anh Đài có cô diễn, cô nghĩ xem có ai phù hợp diễn Mã Văn Tài, tôi sẽ đi mời." Nguyên Oánh cũng tán thành với lời của Văn Khải Quân.
Viên Viên sửng sốt, cau mày nói: "Vậy Lương Sơn Bá thì sao? Đây không phải vai ai cũng diễn được,... Sư muội của tôi chắc chắn không thể." Một tiếng sư muội, nhẹ như ruồi muỗi.
"Lương Sơn Bá? Ngoài sư muội của cô ra, còn có một người nữa, phù hợp hơn cô ta." Nhẹ nhàng mỉm cười, Nguyên Oánh đặt kịch bản xuống.
"Ai thế?"
Nguyên Oánh cúi đầu, khóe môi nhếch lên, thốt ra hai chữ.
"Tô Châu."
...
"Tôi?" Tô Châu lắc lắc đầu, "Tôi đã lâu không hát rồi." Cô dừng lại, nhìn về phía đại tiểu thư bận bộ đồ đỏ hoa hồng đang chăm chú nhìn mình, nhắm hờ mắt, "Tôi không muốn diễn kịch nữa."
Sống những ngày tháng yên bình chẳng phải vẫn luôn là nguyện vọng của cô hay sao? Bây giờ đã có đại tiểu thư, không cần phải diễn kịch, làm một người con gái bình thường trong sạch thuần khiết, vẫn tốt hơn diễn kịch cho kẻ khác.
Đại tiểu thư không nói gì, chỉ nhìn cô. Nàng đứng đó bất động, tựa như một bông hồng, bị thời gian đóng băng, yên tĩnh trổ hoa, lặng lẽ nhưng vốn dĩ đã bắt mắt như vậy. Ánh mắt nàng dán chặt vào Tô Châu, nhận thấy tầm nhìn của Tô Châu, ánh sáng vỡ vụn trong mắt nàng chập chờn, bờ môi mỏng đỏ tươi mấp máy, như khẽ thở dài. Sau đó, trước khi Tô Châu kịp hoàn hồn lại hơi cong môi, nháy mắt, rồi không có hành động nào khác.
Không ai để ý đến tiếng thở dài này, bởi bọn họ quan tâm đến lời nói kia của Tô Châu hơn, lời nói khẽ than thở bản thân mình đã đã từ bỏ sự nghiệp diễn kịch và sẽ không bao giờ thay đổi ý định.
Bọn họ tiếc nuối nhưng không gì để nói.
Đây là lựa chọn của Tô Châu, Tô Châu đã nói rằng, cô không muốn.
Mọi người trầm mặt một lát, Viên Viên đổi chủ đề trò chuyện. Điều này nằm trong dự đoán, nếu Tô Châu đồng ý, cô sẽ không còn là Tô Châu nữa, huống hồ, đại tiểu thư cũng ở đây. Cho dù nguyên là từ chính bản thân Tô Châu, hay là do sự hiện diện của đại tiểu thư đi chăng nữa, Tô Châu đều từ chối.
Nên như vậy, cô đã có một bến đỗ tuyệt vời. Hoặc có lẽ dựa trên ý nghĩa chân chính, cảm thấy niềm vui của cuộc đời mình chính là chấm dứt cuộc sống hát kịch, ai có thể dùng lý do khác để ép buộc và van xin đây?
Không ai đề cập đến vấn đề này nữa, sự tôn trọng của họ đối với Tô Châu quan trọng hơn mong muốn Tô Châu thực hiện lý tưởng của họ. Dĩ nhiên có thất vọng, nhưng cũng không bằng nỗi nhớ người chị em đã không gặp mặt trong quãng thời gian dài. Họ đều là những người bạn cùng chí hướng, dù sao đi chăng nữa cũng cần nói về chuyện xưa.
Buổi tối Nguyên Oánh làm chủ, cùng Viên Viên cật lực níu kéo đại tiểu thư và Tô Châu ở lại dùng bữa, Văn Khải Quân phải trở về Văn gia ăn tối cùng ông cụ nên cáo từ trước. Cao lương mỹ vị được đầu bếp chuẩn bị, một chai rượu ngoại ngập tràn hương vị cổ điển, tuy chỉ có bốn người con gái, nhưng tất cả không phải người xa lạ.
Bữa tiệc được tổ chức tại đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, một chiếc bàn tròn, vài cô gái xinh đẹp ngồi thành một vòng. Sau khi Nguyên Oánh làm quen với đại tiểu thư, rất ngạc nhiên khi biết đối phương là người học cao hiểu rộng, thậm chí còn có cùng quan điểm và sở thích về một vài chuyện, vậy nên hai người có tính cách khác biệt bắt đầu thích thú tán gẫu.
Kính rượu lẫn nhau, những người ngồi đây đều là những cô gái có học thức, động tác tao nhã khi ăn uống cùng tướng mạo phong tình đã tạo thêm nhiều màu sắc cho bữa tiệc hôm nay. Nguyên Oánh đang trò chuyện với đại tiểu thư thì phát hiện Tô Châu không đụng đến một giọt rượu, đứng dậy rót rượu cho cô nhưng bị đại tiểu thư đẩy nhẹ ngăn cản.
Mặt đại tiểu thư phớt hồng nhưng ánh mắt lại sáng ngời, có thể thấy hôm nay đã trò chuyện vui vẻ với Nguyên Oánh. Nàng hơi nghiêng đầu, dáng vẻ có chút đáng yêu: "Chị ấy không uống rượu."
Nguyên Oánh cười nói: "Rượu này uống ít sẽ không say, đại tiểu thư giữ vợ như vậy, có hơi quá đáng đấy!" Cô đã quen trêu chọc như vậy, giọng điệu thoải mái, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ mơ màng.
Nghe thấy hai chữ "giữ vợ", sắc mặt Tô Châu đỏ bừng, khá tương đồng với bông hoa hồng gợi cảm ở bên cạnh, diện mạo e thẹn hiếm thấy khiến người ta nhìn đến ngây ngốc.
"Tôi cứ giữ vợ đấy," Sự bá đạo được người đời biết đến của đại tiểu thư ngay cả khi uống rượu cũng không mất đi. Nàng nghiêm mặt mà nói nhảm, "Chị ấy là vợ tôi, tôi không giữ chị ấy thì giữ ai bây giờ?"
Tô Châu đẩy nàng ra, cắn môi dưới, thẹn đỏ mặt ngẩng đầu nhìn nàng: "Em say rồi."
Đại tiểu thư bật cười, ngay cả đáy mắt cũng ngập tràn ý cười. Chiếc sườn xám đỏ cũng run run theo nàng, những cánh hoa trên đó đều chuyển động, lúc này tất cả các bông hoa đều nở rộ, cùng cười với nàng.
Thân sĩ Nguyên Oánh cũng thiện ý cười lên, Viên Viên uống chút rượu, hơi choáng váng, cũng cười rộ lên. Mọi người đều đã cười, Tô Châu cũng không nhịn được mà cười theo.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Tiếng cười càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, dường như đây thật sự là một chuyện rất buồn cười, khiến cả thế giới cùng cười với bọn họ. Lúc này hết thảy tốt xấu đều không còn quan trọng nữa, họ cảm thấy trái tim và tâm hồn mình vui vẻ, không có gì đáng giá hơn điều này.
Tô Châu chớp mắt buông bỏ được mọi đắn đo, cô đứng dậy, nhận lấy ly rượu từ tay Nguyên Oánh, nâng ly lên, ra hiệu với bọn họ: "Không vấn đề gì, chỉ một ly sake thôi mà." Cô dừng lại một chút, liếc nhìn đại tiểu thư đang cong môi, nhẹ giọng nói, "Say cùng mọi người vui hơn là tỉnh táo một mình."