Hạ Xưa

Chương 22



Trong phòng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong sân có một chú cún trông như mới được một, hai tháng tuổi, nhỏ bé, rất đáng yêu. Màu vàng, chân rất dài nên trông khá cao. Còn trồng hai cây mộc tê, lúc này, những cây mộc tê đã rũ lá thưa thành hai thành ba, trông tương đối thưa thớt. Dưới gốc cây mộc tê lớn có một bộ bàn ghế đá, toàn bộ là hình tròn, lá rụng, chịu tác động của trọng lực mà rơi trên bàn, trên ghế đá, bị gió thổi bay, lại rơi xuống đất, trên mặt đất cũng bắt đầu tích tụ không ít lá cây, phiến lá bị thổi bay, biến mất trong đống lá cây, không thể phân biệt.

Ở góc sân có một cái giếng, trên nền đá bên giếng có chiếc thùng gỗ sơn dầu mới, thùng gỗ có thắt dây gai, thuận tiện cho chủ nhân dễ dàng xách nước. Bên cạnh thùng gỗ là một cái rãnh nhỏ mà nông được xây bằng đá, có lẽ là giúp thoát nước, cạnh rãnh còn có một cái giá nhỏ, để các loại dụng cụ đựng nước như chậu gỗ thùng gỗ, không mới, thậm chí cái giá gỗ cũng đã hơi cũ.

A Tứ trực tiếp mang hành lý vào phòng trong, đại tiểu thư đi dạo cùng với Tô Châu. Tô Châu bước qua thềm gỗ cao, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được cách bài trí bên trong. Nơi này rất khác biệt với cung điện của đại tiểu thư trong tưởng tượng của Tô Châu, tất cả đều rất giản dị. Chính giữa đại sảnh có một chiếc bàn vuông, khá dày, dưới bàn gỗ là bốn chiếc ghế băng, vững chắc phối hợp với bàn. Trên bàn có một bộ ấm chén trà phổ thông, vân đá, màu lam, chén trà miệng rộng đáy nông. Bức tường đối diện với cửa có tủ, không biết để đựng cái gì, tủ gỗ lớn, sơn then họa tiết mây, trên dưới hai ngăn. Ngăn trên to, ngăn dưới nhỏ.

Cửa vào tay trái có một lối đi, không sâu, ước chừng khoảng 1 mét, cuối lối đi là một cách cửa mở, A Tứ từ bên trong cửa bước ra, có lẽ là phòng ngủ ở bên cạnh. Có điều phòng ngủ này vốn là nhĩ phòng* phía ngoài, nhưng nguyên chủ của ngôi nhà đã đào một đường xuyên qua bức tường của nhĩ phòng để làm cửa, trở thành lối đi nối liền phòng ngủ và đại sảnh.

*Nhĩ phòng: Chỉ gian nhà nhỏ xây ở hai bên nhà chính theo thiết kế kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, chiều cao và diện tích nhỏ hơn nhà chính, giống như hai tai của nhà chính nên gọi là nhĩ (cái tai) phòng.

Trên bức tường ngăn cách bên tay phải với nhĩ phòng có treo một bức tranh, sĩ nữ đồ*, có lẽ đến từ một nhân vật lớn nào đó, phía trên còn có thêm dấu lạc khoản*.

*Sĩ nữ đồ (Hay còn gọi là sĩ nữ họa): Tranh vẽ về cuộc sống của phụ nữ trung lưu và thượng lưu trong xã hội phong kiến Trung Quốc

*Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên trên các bức vẽ

Nhìn dọc theo phía sau mặt tường này, có một cánh cửa nhỏ, không cần nghĩ cũng biết nó thông ra sân sau. Ánh mắt Tô Châu lóe lên, ra khỏi đại sảnh, rẽ vào nhĩ phòng phải.

Cửa vừa mở ra, Tô Châu liên mỉm cười. Đại tiểu thư ở phía sau cô, thấy cô mở cửa căn phòng này ra, không vui vẻ lắm. Gian phòng này được nàng đặc biệt bài trí, vốn dĩ đây là phòng ngủ nàng định sẽ ở cùng Tô Châu.

Bước qua bậc cửa là tấm thảm len lụa lớn, toàn bộ tấm thảm trắng mềm mại đến không ngờ, bên dưới thảm là nền nhà lót gỗ, sàn khách sạn cũng không tốt bằng. Nhìn thẳng từ phía thảm lên, bên trong là chiếc giường màu tím được làm bằng loại gỗ quý không biết tên, giường được phủ một chiếc chăn gấm lụa đỏ thêu hoa hồng và hai chiếc gối hoa hồng trắng. Cạnh giường là một chiếc tủ lớn được chạm khắc, dùng để cất quần áo, so với cái ở đại sảnh, cái này rõ ràng được chế tác tinh xảo hơn. Cuối giường có một chiếc bàn lùn nhỏ, trên đó có đặt một chiếc bình sứ quý và một bó hoa hồng. Dưới giường để một bậc gỗ.

Bốn tường treo vài bức tranh, trong đó có một bức Tô Châu nhận ra, là bức họa nổi tiếng thời Đường, nghe nói đã được bán đấu giá tại hội trường đấu giá Thượng Hải hàng ngàn lượng bạc, không biết đại tiểu thư có được nó bằng cách nào. Một bức đã quý như vậy, những bức khác không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối là vật phi thường. Cách giường không xa là chiếc bàn trang điểm đắt tiền, trên bàn trang điểm khảm một tấm gương, trước gương là hộp đựng đồ, bên trong là dây chuyền, đá quý, trâm cài tóc, khuyên tai... Tất cả đều là những sản phẩm tinh xảo. Ngoài ra còn có nhiều hộp son phấn khác nhau trên bàn trang điểm, có mấy thỏi son còn khắc chữ tiếng Anh, còn có một chai nước hoa nho nhỏ, nhìn nhãn hiệu thì hẳn là nhãn hiệu nổi tiếng mà những người nổi tiếng thế giới săn đón. Còn có nhiều thứ khác nữa.

Bên cạnh bàn trang điểm là một chiếc kệ, trên kệ chất đầy sách. Hướng đối diện với kệ đặt một chiếc tủ thấp, không biết bên trong đựng cái gì.

Một căn phòng nhỏ chứa toàn những thứ quý báu, bọn trộm chỉ cần đến lấy một thứ, có lẽ 10 năm không cần trộm cắp cũng không lo cơm ăn áo mặc.

Ngoại trừ giường ra, chẳng lẽ đại tiểu thư đã chuyển toàn bộ phòng mình ở Đỗ gia đến sao? Đôi chân ngọc ngà của Tô Châu giẫm lên tấm thảm mềm mại, tay vuốt ve thư án, chiếc thư án này có chút tương tự chiếc trong thư phòng Đỗ gia, nhưng không hoàn toàn giống.

Đại tiểu thư giơ tay vén rèm châu lên, đi về phía Tô Châu, bước chân chuyển động nhẹ nhàng, từng bước tựa hoa sen, mọi thứ trong căn phòng này đều toát ra sự mê hoặc của cung điện, thiên đường.

Cởi xuống áo khoác, thuận tiện vắt lên tay, nàng đi đến bên người Tô Châu, hỏi: "Em vẫn chưa dọn dẹp phòng chị." Hàm ý chính là "Chị, tối nay có cần mượn giường để giải quyết nhu cầu sinh lý không"... È hèm, đại tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn rất hào phóng, hoàn toàn không ngại chia cho Tô Châu nửa giường đâu nha.

Nàng sợ Tô Châu nghe không ra hàm ý của mình, liền nói thành lời. Thấy vẻ kì quái trong mắt Tô Châu, nàng ngây thơ chớp chớp mắt: "Hở? Ý em là, có cần mượn giường để giải quyết nhu cầu sinh lý ngủ không?"

Thêm vào chữ "ngủ", thà rằng đại tiểu thư ngậm miệng lại còn hơn. Tô Châu có chút thẹn quá hóa giận mà quay người đi, không nói chuyện với đại tiểu thư.

"..." Mình lại nói gì sai à?

Để cứu vãn hình tượng vốn đã biến mất gần như chẳng còn gì... Nói đúng ra thì hình tượng khuê các thế gia vọng tộc hiền lành đoan trang từ trước đến nay chưa từng có, đại tiểu thư nói: "Em cũng không muốn chị vất vả nhiều, chị ở phòng này đi."

"Không cần, tôi vẫn nên tự mình dọn dẹp rồi ở bên cạnh thì hơn." Tô Châu xoay người muốn đi, thậm chí còn không muốn nhìn đồ đạc trong phòng.

Thái độ lãnh đạm này của cô, lại một lần nữa từ chối, trong thâm tâm đại tiểu thư khá bực tức, nàng bèn ra hiệu bằng mắt, bảo A Tứ đóng cửa. Giữ lấy cánh tây Tô Châu, nàng cúi đầu, bất an thấp thỏm nói: "Chị, có phải chị trách em hôm qua đối xử với chị như... như hôm qua không?"

Tô Châu thấy cửa bị đóng lại, tay bị giữ chặt, ngược lại không giãy giụa, chỉ là có chút không quen. Thấy đại tiểu thư như vậy, cô cắn môi dưới, trong ngượng ngùng có tức giận, cô đã nghĩ về chuyện này suốt cả đêm qua, một đêm khốn khổ, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng giả vờ như không có gì xảy ra. Tư thế hùng hổ dọa người của đại tiểu thư lúc này, cô cho rằng là không thích hợp, nếu thấy thích hợp thì sẽ biến thành gượng gạo không tốt mà cũng chẳng xấu.

"Đại tiểu thư vẫn còn trẻ, chưa hiểu được tình yêu nên khó tránh khỏi..." Ánh mắt cô xa xăm bất định, không dám nhìn thẳng vào đại tiểu thư.

"Chưa hiểu được tình yêu?" Đại tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tô Châu hồi lâu.

Nàng bỗng nở một nụ cười, vô cùng xinh đẹp, tựa như muốn mê hoặc quân vương và cám dỗ thiên hạ dâng lên tất cả những gì họ có. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, đôi môi đỏ mặc ý cong lên, khiến người ta không cách nào duy trì tỉnh táo và lý trí, trong nháy mắt bị nàng câu mất hồn phách.

Yêu nữ.

Trong lòng Tô Châu nghĩ như vậy, cũng thốt điều tương tự ra khỏi miệng.

Đại tiểu thư khựng lại, khẽ cười, tiếng cười truyền khắp căn phòng, rất nhẹ nhàng và duyên dáng. Nàng đưa tay nâng chiếc cằm mịn màng của Tô Châu lên, đối diện với đôi đồng tử hoảng loạn kia của Tô Châu, bàn tay đang nắm lấy cánh kia di chuyển tới vòng eo thon thả của Tô Châu, ôm cô thật chặt, bụng dưới của hai người tức khắc sáp vào nhau.

Tô Châu muốn lùi lại không lùi được, thay vào đó lại khiến thân thể hai người cọ sát đến bốc hỏa. Một luồng nước ấm nhanh chóng chảy xuống bụng như ngọn lửa nhom nhem, huyết dịch lập tức sôi lên.

Nhiệt huyết của đại tiểu thư sôi sục, nhìn vào mắt Tô Châu, đầu mũi ngửi thấy hương thơm của cô, bất giác chìm đắm vào vẻ đẹp của cô. Tim một lần nữa lại bắt đầu đập thình thịch như đêm qua, huyệt thái dương cũng đập đến lợi hại.

Hai người họ im lặng một lúc.

Mùi hương quyến rũ, mĩ nhân ở trong vòng tay, dĩ nhiên phải làm chút gì đó cho phù hợp với bầu không khí. Đại tiểu thư từ từ cúi đầu, tầm mắt dần dần tối đi, thấy hai đôi môi sắp áp vào nhau, Tô Châu lại ngoảnh đầu đi, vẻ mặt lưỡng lự.

Đại tiểu thư dừng lại, vẫn hôn xuống. Một nụ hôm, hai nụ hôn, từ gò má đến khóe miệng, màu son lưu lại dấu vết trên làn da nóng bỏng, từng chút từng chút di chuyển đến môi, nàng ngậm môi Tô Châu, khẽ khàng mút lấy.

Tô Châu không đáp lại, cũng không phản đối, nhắm mắt lại tùy ý nàng hôn. Nhưng tay lại níu chặt áo nàng, níu chặt, lại buông ra, rồi lại níu chặt. 

Đại tiểu thư không tiến thêm bước nữa, nàng chỉ áp lên môi Tô Châu, dùng môi phác họa hình dáng viền môi mỏng manh của người trong lòng. Hô hấp chỉ ngắn trong giây phút bắt đầu, hiện tại đã dần lắng xuống.

Nàng hôn rất nghiêm túc, nuốt từng chút son trên môi Tô Châu xuống bụng. Chiếc lưỡi thơm tho nhẹ nhàng quét, liếm láp vết thương đêm qua của Tô Châu, giống như con vật tự mình chữa lành sau khi bị thương.

Một lúc sau, đến khi đôi môi nóng bừng vì ma sát, nàng mới buông cô ra, áp trán lên trán Tô Châu, cười thầm. Cười cười, hai tay ôm chặt Tô Châu.

"Vốn dĩ em muốn nói, em rất áy náy vì chuyện hôm qua, muốn bù đắp cho chị thật thỏa đáng, không cần biết chị muốn gì, em đều sẽ đáp ứng. Thế nhưng, em cảm thấy nếu như chị không thích em, mà lại có thể chung sống với chị như thế này, em đã hài lòng thỏa dạ rồi."

Tô Châu thoát ra khỏi cái ôm của nàng, mặt đỏ hây hây, quay đầu đi, đánh trống lảng nói: "Cô đi đi, mấy ngày tới tôi sẽ ở đây, nhưng tôi không muốn gặp cô."

"Ồ——" Đại tiểu thư kéo dài âm cuối, có chút tinh quái, gật gật đầu, mím môi cười, "Như vậy nha. Cũng được thôi, chị không muốn gặp em, vậy đừng không muốn nữa, không muốn là việc của chị, muốn là việc của em, chúng ta không can thiệp lẫn nhau, như vậy là tốt rồi. Nhỉ?" Nàng chắp tay sau lưng, đi vòng ra phía sau Tô Châu, nghiêng người về trước thì thầm vào tai Tô Châu, "Thế này đi, không phải chị vẫn tâm niệm làm 'chị em' với em hay sao? Vậy thì em thuận theo nguyện vọng của chị là được rồi, chị làm việc của chị, em làm việc của em, chúng ta cần làm gì thì làm cái đó. Em thành toàn cho chị, chị cũng thành toàn cho em, thế nào?"

"Tôi..." Tô Châu nghiêng đầu, muốn từ chối, lại hết cách từ chối.

Cuối cùng, cô chỉ cụp mắt, cố gắng dùng ngữ khí thờ ơ nói: "Tùy cô."

Đại tiểu thư nhịn cười, hắng giọng: "E hèm. Vậy, hôm nay em đi đây, nhớ em hay không là việc của chị——" Nàng chậm rãi bước ra khỏi cửa, Tô Châu lúc đó vẫn còn ngẩn ngơ, quay đầu cười haha, "Em sẽ nhớ chị, chị à."

Tô Châu khó xử nhìn đi chỗ khác.

Đại tiểu thư tâm tình vui vẻ trở về Đỗ gia, lại vô tình nhìn thấy ở cổng đỗ chiếc Mercedes-Benz của Đại sứ quán Anh. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra chuyện gì, người đến chắc chắn là John.

Đúng như dự đoán, đúng là quý ông Anh Quốc John tiên sinh hạ cố* đến thăm Đỗ gia. Vừa vào cửa, đại tiểu thư liền thấy Đỗ tiên sinh và John ngồi trong phòng khách, lại không ngờ còn có người khác.

*Hạ cố: Nhìn đến, để ý đến người bề dưới hoặc coi như bề dưới mà làm việc gì

Người này không ai khác chính là Ngô tiên sinh, chính là vị chủ tịch thương hội trước đây muốn cưới Tô Châu. Tâm trạng vui vẻ của đại tiểu thư bỗng nhiên trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng dần nhạt đi.

Vì lịch sự, nàng vẫn đi qua chào hỏi Đỗ tiên sinh, và khách: "Cha, chủ tịch Ngô." Nhận được cái gật đầu của Đỗ tiên sinh, nàng mới gượng cười nói: "John, sao anh lại đến đây?"

John dường như khá vui vẻ, hắn đứng dậy, lịch thiệp nói: "Rose, cô về rồi đấy à?"

John ở lại Trung Quốc đã lâu, càng ngày càng giống người Trung. Trái lại, đại tiểu thư chỉ ừ một tiếng lấy lệ cho câu chào hỏi của hắn, rồi nói: "Nếu anh và cha tôi có việc, vậy từ từ nói chuyện, tôi mệt rồi, muốn lên lầu nghỉ ngơi."

"Như Mộng." Đỗ tiên sinh vốn im lặng lại ngăn đại tiểu thư đang muốn rời đi, cầm điếu xì gà trên bàn lên, cúi đầu ngậm xì gà trong miệng. Lão Hổ lập tức bước đến dùng diêm châm xì gà trong miệng hắn, sau đó bèn lùi lại, giống như một bức tượng, đứng phía sau Đỗ tiên sinh.

Đại tiểu thư kiên nhẫn chờ Đỗ tiên sinh lên tiếng.

"Con cũng ngồi đi. Chuyện này liên quan tới con rất nhiều, con tốt nhất nên ngồi xuống mà nghe." Xì gà tỏa ra làn khói trắng dày, từ đống tro trắng ở phía đầu lượn lờ phất phơ, từ từ tan biến.

Lòng đại tiểu thư trầm xuống. Gương mặt nàng không có biến đổi, ngồi xuống bên cạnh Đỗ tiên sinh.

"Cha, có chuyện gì mà lại liên quan đến con? Gần đây con vẫn luôn rất ngoan ngoãn, cũng không giết người phóng hỏa gì cả. Nhỡ có người đến cáo trạng, cha đừng dễ tin người." Trên mặt cười, nhưng lại ẩn ý nhìn chủ tịch Ngô.

"Haha," Chủ tịch Ngô bật cười, "Đại tiểu thư là du học sinh trường danh tiếng của Anh Quốc, lại còn là con gái của tam gia chúng ta, dĩ nhiên là đức hạnh thanh cao, người khác thích cô còn không hết, làm sao cam lòng đối địch với đại tiểu thư chứ?" Gã kéo vạt áo vest, tự hào nói, "Cho dù đại tiểu thư có làm chuyện gì sai, làm gì có kẻ nào dám đến cáo trạng với tam gia."

"Hừ, chủ tịch Ngô do đâu mà lại nói vậy, chẳng lẽ tôi thật sự đã làm điều gì khiến chủ tịch Ngô phải hành động hay sao?" Đại tiểu thư trở nên cảnh giác trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không chút sơ hở.

"Đại tiểu thư hiểu lầm rồi." Chủ tịch Ngô không để bụng đến giọng điệu của nàng, nói: "Hôm nay Ngô mỗ thật sự không phải khách xấu..."

Đỗ tiên sinh rít thuốc, mí mắt chuyển động lên xuống, hướng ánh nhìn về phía đại tiểu thư, hắn ngắt lời chủ tịch Ngô, bình tĩnh nói: "Như Mộng, là ta cho người mời chủ tịch Ngô và John đến."

Thâm tâm đại tiểu thư có chút xao động, nàng làm bộ hờn dỗi: "Cha, cha úp mở cái gì vậy? Mời cả chủ tịch Ngô lẫn bạn học của con tới, không phải cha chỉ muốn chúng con cùng dùng bữa đâu chứ?"

Con mắt hơi vẩn đục của Đỗ tiên sinh thoáng chuyển động, cười cười, vẫn ôn hòa như thường. Hắn rít một hơi khói rồi nhả ra từ từ. "Ta nghe nói, con và John đã ở Anh nhiều năm rồi, là bạn học cũ, cũng khá quen thuộc. Cha của John là công tước Anh, địa vị cao quý. Vả lại, John cũng có ý với con."

Mơ hồ biết Đỗ tiên sinh sắp sửa nói gì, nàng muốn mở miệng, Đỗ tiên sinh liền giơ tay ngăn cản nàng. Đỗ tiên sinh nhìn John trìu mến nói: "John tiên sinh, ngài có nguyện ý lấy con gái ta, chăm sóc nó cả một đời không?"

"Cha!"

"Đỗ tiên sinh!" John đột nhiên bật dậy, vô cùng kích động mà nhìn đại tiểu thư đang kinh ngạc, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn thô lỗ tiến lên một bước, gật đầu, "Vâng, nếu như có thể, tôi nguyện ý, rất nguyện ý!"

Sắc mặt đại tiểu thư biến đổi, sóng to gió lớn trong lòng cuộn trào, bất chấp lễ nghi đứng dậy nói: "Cha! Cha nói gì thế?!"

Đỗ tiên sinh ung dung vòng qua đại tiểu thư, tầm mắt rơi trên người John trẻ trung khôi ngô, trông hắn nhìn từ vui mừng khôn xiết hóa thành cười cứng ngắc khi thấy phản ứng của đại tiểu thư, cuối cùng tia sáng trong mắt cũng tối sầm, đứng đó mất mát mà xấu hổ, bất đắc dĩ nói: "Đỗ tiên sinh..."

"Được rồi, đừng căng thẳng, ngồi đi." Đỗ tiên sinh xua xua tay, bảo John ngồi xuống.

Đại tiểu thư tức đến run người, tay nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi.

"John tiên sinh trẻ tuổi triển vọng, đại tiểu thư tài đức vẹn toàn, tác hợp cho hai vị, quả thực là trời sinh một cặp." Chủ tịch Ngô nói với Đỗ tiên sinh.

Đại tiểu thư nheo mắt, ánh mắt nghiêm nghị hướng tới chủ tịch Ngô đang lo sợ thiên hạ thái bình* mà không giấu nổi nụ cười.

*Lo sợ thiên hạ thái bình ( Duy khủng thiên hạ bất loạn): Ý chỉ hi vọng thiên hạ náo loạn để đạt được mục đích cá nhân. Bắt nguồn từ cuốn 'Thái căn đàm': "Là tiểu nhân, vui sướng khi quân tử phạm lỗi, lo sợ thiên hạ thái bình; là quân tử, hổ thẹn khi nghe tiểu nhân buông lời ác độc, không thể chịu đựng thế gian tranh chấp."

"Chủ tịch Ngô nói đùa rồi." Đỗ tiên sinh cầm xì gà bằng đầu ngón tay, "Tại hạ mời chủ tịch Ngô đến đây, chính là để làm chứng cho Đỗ mỗ." 

Hắn hạ giọng, nhìn điếu xì gà đã cháy chỉ còn lại một mẩu nhỏ: "Tốt rồi, chủ tịch Ngô đã chứng kiến quan hệ hữu nghị giữa Đỗ mỗ và Đại sứ quán Anh, mời ngài đến trước uy tọa* nói tốt cho kẻ hèn này mấy câu. Nếu không, có lẽ sẽ phát sinh hiểu lầm không hay..." Hắn hung dữ ấn xì gà lên gạt tàn, đầu ngón tay dùng lực dí mạnh, mắt lại hướng về chủ tịch Ngô, "Đối với Đỗ mỗ, đối với chủ tịch Ngô, đều không hay." Cười một tiếng, "Thế nào?"

Tròng mắt chủ tịch Ngô lóe lên ánh sáng, sau đó cười haha, nói: "Tam gia là anh hùng." Gã đứng dậy, đội mũ, "Vậy hi vọng, tam gia vĩnh viễn là anh hùng." Ngô mỗ chúc tam gia và đại tiểu thư, đạt được tâm nguyện!"

Đỗ tiên sinh cũng đứng lên, cười.

"Ngô mỗ xin phép cáo từ trước. Cáo từ." Chủ tịch Ngô chắp tay.

"Như Mộng, tiễn chủ tịch Ngô đi."

Đại tiểu thư cảm thấy chuyệ này có lẽ không chỉ đơn giản như vậy, trông Đỗ tiên sinh cũng không có vẻ gì là sẽ đoạt đi hạnh phúc của nàng, nàng chỉ đành nhịn xuống lửa giận và thắc mắc, cười gượng, tiễn chủ tịch Ngô ra ngoài.

Khi đưa chủ tịch Ngô lên xe, chủ tịch Ngô bỗng thì thầm với nàng: "Hi vọng Đỗ gia các cô sẽ luôn hưng thịnh như vậy. Đại tiểu thư, để tôi chống mắt xem cô có thể bao che Tô Châu đến khi nào!"

Đại tiểu thư mỉm cười quyến rũ, tựa như mĩ nữ hoa hồng tuyệt thế, tức thời đoạt lấy hồn người, chủ tịch Ngô ngắm đến choáng váng. Nàng khẽ hé bờ môi đỏ, nói một câu, gió lạnh thổi qua, đóng băng chủ tịch Ngô trong cơn sốc.

"Tôi cũng mong quân Nhật có thể cho ông gối đầu lên súng ống đạn dược, sống lâu trăm tuổi."

Chủ tịch Ngô nhìn chằm chằm đại tiểu thư, mắt hơi hơi nheo lại, thầm suy đoán xem đây là ý đồ của tam gia, hay là ý đồ của đại tiểu thư nàng. Cho dù là ý của đại tiểu thư hay là của Đỗ tiên sinh, đều là mối đe dọa đối với người Đỗ gia bọn họ.

Nợ này, sớm muộn gì cũng sẽ trả! Chủ tịch Ngô ngồi vào xe, trong mắt hiện lên một bóng đen hung tợn.

Nhìn theo chủ tịch Ngô rời đi, đại tiểu thư rất rất lâu sau mới định thần lại. A Tứ đến gần, cúi người nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, tam gia gọi cô đến thư phòng."

Nụ cười trên mặt đại tiểu thư chớp mắt vỡ vụn thành trầm ngâm. Nàng suy nghĩ một chút, nói với A Tứ: "Thế này, anh bảo các huynh đệ chú ý hơn, nhất định không được cách xa chị tôi. 10 người không đủ thì gọi thêm 30 người tới. Nếu có ai dám động đến chị ấy, giết bất luận tội! Có chuyện gì xảy ra, tôi chịu trách nhiệm!"

A Tứ do dự nói: "Nhưng vậy thì chỉ còn 10 người ở bên đại tiểu thư, lỡ như..."

Đại tiểu thư đi được mấy bước, bất thình lình quay đầu, dùng ánh mắc sắc bén như chim ưng nhìn A Tứ chòng chọc: "Chị ấy là mạng sống của tôi!" Lại đi tiếp, câu nói hời hợt của đại tiểu thư tung bay trong gió, lông mày A Tứ giãn ra.

"Hơn nữa, tôi tin anh có thể bảo vệ tôi."

A Tứ sững sờ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của đại tiểu thư, gã đàn ông cao lớn đột nhiên cảm thấy xúc động. Hắn trịnh trọng thề trong lòng, nhất định sẽ không để cho kẻ khác có thể động đến một sợi tóc của đại tiểu thư.

Đại tiểu thư gõ cửa thư phòng Đỗ tiên sinh, bên trong im lặng một lúc mới vang lên âm thanh điềm tĩnh mạnh mẽ của Đỗ tiên sinh.

"Vào đi."

Tên đàn ông mặt sẹo canh cửa gật đầu kính cẩn với đại tiểu thư, cầm tay nắm cửa bằng kim loại, cạch một tiếng, cửa thư phòng mở ra.

Cánh cửa chầm chậm mở ra, dần dần lộ ra bài trí thư phòng, và bóng dáng của Đỗ tiên sinh.

Trong giây phút nhìn thấy Đỗ tiên sinh, nàng đối diện với cặp mắt đã từng trìu mến đó, nhưng chợt trông thấy một vòng xoáy mịt mùng sâu thẳm vô tận, trong mắt hắn, là một mảng băng lạnh lẽo.

Đại tiểu thư bỗng rùng mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv