Từ khi đại tiểu thư gặp được Tô Châu, dường như hơn mười năm qua trong cuộc đời chưa từng thấy mùa xuân, và khi Tô Châu đến bên nàng, nàng rất kinh ngạc bởi bốn mùa của nàng cuối cùng cũng đã đủ đầy. Tuy Tô Châu vẫn còn giữ khoảng cách với nàng, nàng theo đuổi rất vất vả, nhưng nàng không bao giờ thấy mệt mỏi, có thể coi như đã phát điên.
Theo chân Đỗ tiên sinh tham dự các bữa tiệc cao cấp đã quen biết được không ít người, cũng trong những xó xỉnh tăm tối, đã gặp rất nhiều người nam người nữ, đạo mạo trang nghiêm có, dung tục khinh miệt cũng có, từng kẻ ôm ấp tình nhân trong lòng, làm ra những điều hèn hạ. Nàng nghe nói trong nhà hội trưởng thương hội Hoàng Phố thê thiếp hợp thành đàn, nhưng quá nửa là nam sủng, cũng nghe nói cháu trai của trưởng ban quản đốc công ty Thuần Sinh Thượng Hải có vướng mắc với diễn viên thanh y* Kinh kịch Hạ Vô Thanh, thậm chí còn nửa công khai thừa nhận Hạ Vô Thanh là người đàn ông của mình.
*青衣: Thanh y là tên gọi chung cho các vai chính trong loại hình vai đán. Thường là các vai phụ nữ nhàn nhã, phụ nữ trung niên quý phái. Khi biểu diễn thiên về kỹ thuật hát, thoại lời theo vần điệu. Vai này khi diễn thường khoác áo choàng xanh nên gọi là "thanh y".
Hạ Vô Thanh là nam tử, nhưng từ nhỏ đã trông như con gái, thanh tú nết na, hàm răng đều đặn trắng sáng, vẻ đẹp phi giới tính, hóa trang thanh y khiến người ta không thể rời mắt. Hạ Vô Thanh và vị thiếu gia Văn Khải Minh kia đã ở bên nhau hơn ba năm, hơn một tháng trước, đại tiểu thư đã đến tham dự hôn lễ của Văn Khải Minh và tiểu thư Nguyên gia.
Vốn dĩ Đỗ tiên sinh có ý muốn gán ghép Văn Khải Minh với đại tiểu thư, nhưng sau khi đại tiểu thư nổi đóa thì đành bỏ cuộc, còn Văn Khải Minh thì cảm kích, coi đại tiểu thư như bạn tốt. Mấy ngày qua nàng vẫn bận rộn như trước, và Hạ Vô Thanh đã tự sát.
Vào cái đêm Hạ Vô Thanh nghe nói Văn Khải Minh kết hôn, mặc phượng quán hà ấp* do Văn Khải Minh tặng rồi uống thuốc ngủ, mang theo nước mắt rời bỏ nhân thế, không để lại cho Văn Khải Minh bất kỳ lời nào.
*凤冠霞帔: Trang phục mặc trong lễ kết hôn của cô dâu Trung Quốc, bao gồm mũ phượng và áo choàng
Văn Khải Minh bất chấp nguy hiểm đi tìm Hạ Vô Thanh, nhưng lại bị người Nhật ngộ sát. Đại tiểu thư trước đó đã được Văn Khải Minh cầu khẩn, hi vọng bản thân và Hạ Vô Thanh có thể hỏa táng và chôn cất bên nhau. Nhưng đây chẳng khác nào nói chuyện viển vông. Ông nội của Văn Khải Minh căm hận Hạ Vô Thanh đến tận xương tủy, từ chối để Văn Khải Minh được an táng tại nghĩa trang gia tộc, nhưng dù sao đó cũng là cháu trai ruột thịt của ông ta, cuối cùng được chôn cất dưới chân đồi nghĩa trang Văn gia. Còn xương cốt Hạ Vô Thanh bị nghiền thành bụi, bị ông cụ Văn rải tro cốt trong bãi tha ma. Chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của một diễn viên kịch, cũng chẳng có ai cảm thấy đây là điều sai trái, bọn họ tin rằng, Hạ Vô Thanh là dòng thứ hạ lưu quyến rũ Văn Khải Minh, giả phượng hư hoàng*, thật đáng hổ thẹn.
*假凤虚凰: Theo truyền thuyết, phượng và hoàng lần lượt là nam và nữ, còn phượng giả hư hoàng là chỉ quan hệ phối ngẫu phi thế tục, thường chỉ đồng tính luyến ái.
Đại tiểu thư bận rộn tìm cách đối phó với ông cụ Văn tử, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại. Ông cụ Văn nói với nàng: "Văn Khải Minh là cháu trai của ta, nó và Hạ Vô Thanh chỉ là chơi đùa mà thôi, không có gì hết, ta không để bụng."
Đại tiểu thư lấy ra di chúc Văn Khải Minh đã viết khi muốn tuẫn tình, ông cụ Văn sau khi đọc không chút do dự mà châm lửa đốt cháy nó, cười gằn: "Chết cũng tốt. Nếu Văn Khải Minh còn sống thì sớm muộn gì cũng làm xấu mặt Văn gia chúng ta, nó muốn yêu một con hát, Văn gia không thể chứa chấp! Có chết ta cũng không đáp ứng nguyện vọng hoang đường của nó!"
Người đời bao dung với tình yêu đồng giới, nhưng không thể rộng lượng với thiên kiến bè phái nông cạn.
Mặc cho một người có xuất sắc đến mấy, tốt đẹp đến mấy, chỉ cần chạm phải dây thần kinh nhạy cảm về địa vị, sẽ có vô số người nhảy ra chỉ trích bạn đại nghịch bất đạo*.
*大逆不道: Chỉ việc làm đi ngược lại với đạo lý, những hành động không tuân thủ các nguyên tắc đạo đức và giá trị đạo đức
"Ta khuyên Đỗ đại tiểu thư đừng nói thay cho thằng cháu phản nghịch của ta, Đỗ tiên sinh không dạy đại tiểu thư tôn ti trật tự hay sao? Tiễn khách!"
Người giết chết Hạ Vô Thanh không phải bản thân hắn mà chính là Văn Khải Minh. Kẻ giết chết Văn Khải Minh không phải quân Nhật mà chính là toàn bộ Trung Hoa Dân Quốc. Lời nói của môn phiệt, có lợi cho đao kiếm, giết người không đổ máu.
Đại tiểu thư cảm thấy mình quá lạc quan rồi. Sau khi ra khỏi Văn gia, nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân như bị bao vây tứ phía, bên ngoài có những cung tên sáng chói đang giương về phía nàng, chỉ cần nàng dám vượt qua thế tục, sẽ bị vạn tiễn xuyên tim. Bên trong có trái tim lạnh lẽo mà cứng rắn của Tô Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể đả kích nàng, làm nàng giập đầu chảy máu. Thế nhưng, nàng không muốn bỏ cuộc, thiên hạ nhìn nàng và Tô Châu ra sao, đều không quan trọng, chỉ cần, chỉ cần Tô Châu hồi đáp nàng, chỉ cần Tô Châu nhìn nàng một cái mà thôi.
Chỉ cần, một lý do, nàng sẽ vì Tô Châu mà biến thành dũng sĩ, chiến đấu đẫm máu, dũng cảm tiến lên.
Giống như bây giờ, đại tiểu thư lúc này đang ở bên cạnh Tô Châu, nhìn Tô Châu nhã nhặn cúi đầu nhấp một ngụm canh cá, chỉ cần đứng cạnh Tô Châu, sự do dự của nàng, sự nhát gan của nàng, đều sẽ hóa tro tàn, ngay cả trong mưa bom bão đạn, nàng đều có thể yên tâm, bình tĩnh.
Đường đường chính chính yêu một người, so với thầm yêu một người, thống khổ hơn nhiều. Bởi đối phương biết mục đích của bạn nên sẽ càng lảng tránh, càng kháng cự, cũng sẽ bị cự tuyệt nhiều hơn. Đại tiểu thư tự nhận bản thân không phải tường đồng vách sắt, bị Tô Châu đâm nhiều lần mà vẫn có thể làm thinh. Điều khủng khiếp nhất là, Tô Châu bị bao vây bởi những kẻ địch mạnh, một là tình cũ Lương Tiểu Nguyệt, một là Đường Kiệt lòng dạ đen tối, một là John ý vị không rõ ràng.
Mối đe dọa lớn nhất chính là, nữ nhân Lương Tiểu Nguyệt kia. Lương Tiểu Nguyệt thủ đoạn lợi hại, có thể khiến Đường Kiệt mê đắm cô ta không thôi, lại còn vương vấn không dứt với Tô Châu, thật sự rất khó đề phòng.
Đại tiểu thư đột nhiên cảm thấy thật xót xa trong lòng. Một người có tiền, có dáng vóc, có tướng mạo, phẩm chất lại tốt như nàng, một đại tiểu thư có hằng ha sa số ưu điểm lại sẵn sàng gọi dạ bảo vâng dỗ dành người khác, nhưng vì sao Tô Châu vẫn cứ một mực không chút động lòng như vậy? Thứ ái tình khổ đâu này, khi nào mới chấm dứt... Đại tiểu thư thầm lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, bưng bát cơm, cắn môi suy nghĩ.
"... Em có còn muốn ăn nữa không?" Tô Châu nâng cằm lên, hứng thú ngắm nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của đại tiểu thư.
"A? Ồ. Ừ, ăn!" Đại tiểu thư hiếm khi xấu hổ, ngồi bên cạnh Tô Châu, bưng chiếc bát rỗng lên, ánh mắt trôi dạt.
Tô Châu cười nhạt một cái, cầm lấy chiếc bát rỗng trong tay đại tiểu thư, múc cho nàng một bát cơm đầy và một bát canh, săn sóc đặt bát canh xuống trước mặt nàng: "Có việc gì thì để lát nữa suy nghĩ, bây giờ ăn cơm đã."
Tầm nhìn của đại tiểu thư từ từ ngưng tụ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tô Châu, độc thoại: "Chị hiền thục như vậy, nếu không lấy được chị thì em nhờ vào..." Đột nhiên ngậm miệng, ngượng ngùng mà cười, quay đầu đi cuống quýt uống canh, "Canh này rất ngon... Khụ khụ... Khụ khụ!" Che miệng ho kịch liệt, cuối cùng cấu cấu cổ mình, mặt đỏ bừng.
Tô Châu lúc đâu nghe đại tiểu thư lẩm bẩm một mình, sững sờ một lát, lại thấy đại tiểu thư bị sặc, vội vàng đặt thìa uống canh xuống, im lặng một chốc rồi nói: "Khi em đỏ mặt, trông rất giống hoa hồng, rất đẹp."
Không ngờ đại tiểu thư nghe xong liền quên cả ho, trên mặt vì kìm nén mà từ sắc đỏ chuyển sang tím tái, cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.
Khóe miệng Tô Châu cong lên, nhìn đại tiểu thư khẽ giọng chế nhạo: "Ngốc. Dáng vẻ này của em trông thật ngốc nghếch."
Mặt đại tiểu thư không còn đỏ được nữa, cũng không biết là vì gì khác hay là do vừa rồi bị nghẹn. Quay đầu uống mấy ngụm nước, cuối cùng cổ họng cũng khong còn khó chịu nữa, lại ho lên mấy tiếng, mơ hồ không rõ nói: "Ăn cơm, ăn cơm." Ông trời ơi, thật là sự tra tấn ngọt ngào.
Một bữa cơm rối loạn lung tung, Tô Châu chỉ uống một bát canh cá, ăn nửa bát cơm là no rồi. Đại tiểu thư ăn chậm nhai kỹ, ăn một bữa phải mất hơn một tiếng đồng hồ.
"Nghỉ ngơi một lát rồi đến thư phòng luyện chữ." Đại tiểu thư đĩnh đạc nói với Tô Châu.
"Ừ." Tô Châu gật đầu, đi đến cửa sổ, gió nóng làm cô có chút không thoải mái, ấn đường liền nhăn lại, cũng không xê dịch bước chân.
"Ở đây nóng quá." Đại tiểu thư đứng đằng sau cô, "Chúng ta đến phòng lạnh đi."
Trong mắt Tô Châu chớp sáng trong một khoảnh khắc, cong môi: "Tôi không đi được."
Đại tiểu thư đứng một lúc một nhớ ra chu kỳ của Tô Châu vẫn chưa kết thúc, có chút áy náy. Trước kia là nàng hiểu lầm Tô Châu và cái tên Bảo Quốc Tín kia.
Đại tiểu thư ngấm ngầm cảnh cáo chính mình, sau này không được tùy tiện ghen tuông. Tô Châu nhạy cảm như vậy, lỡ như lúc nào nàng cũng nổi máu ghen tuông, liệu cô có cảm thấy nàng nổi tính tình đại tiểu thư hay không? Lo được lo mất là một loại bệnh, đại tiểu thư từ khi yêu đương đã mắc bệnh không nhẹ.
"Chị, không phải chị vẫn luôn muốn biết tin tức của Viên Viên và Hình sư muội hay sao?" Đại tiểu thư không còn mặt mũi nào để nhận lỗi, chỉ có thể bày tỏ sự day dứt của mình bằng cách khác.
Tô Châu vừa rồi muốn nói đã biết rồi, nhưng thấy nét mặt tranh công đòi thưởng của đại tiểu thư, bộ dạng đắc ý vênh váo lại nịnh hót kia, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn, hơi hơi mỉm cười: "Em có tin tức gì rồi?"
Không những chỉ có tin tức, nàng còn thuận tiện cứu hai người họ luôn rồi, được chưa hả? "Bọn họ đang ở minh viên, Viên Viên và Hình sư muội đều rất lo lắng cho chị, em đã nói với bọn họ chị rất khỏe, có thời gian sẽ đến gặp bọn họ."
Sắc mặt Tô Châu hòa hoãn, nhè nhẹ nói: "Cảm ơn." Đồng tử mang theo ý cười, rất nhẹ.
"Xì!" Đại tiểu thư lườm Tô Châu một cái, sự quyến rũ khó tả hiện lên trong ánh mắt ấy, ánh sáng lưu chuyển, "Lẽ nào Viên Viên và Hình sư muội chỉ đáng giá một câu cảm ơn của chị thôi hay sao?"
Nàng dùng ngón tay thanh thoát điểm nhẹ lên má mình, quay mặt sang một bên, mỉm cười duyên dáng: "Chị không định, làm gì đó thiết thực hơn sao?"
Vừa dứt lời, một nụ hôn lành lạnh rơi xuống nơi mà đại tiểu thư vừa chỉ.
"Cảm ơn." Hơi thở ấm áp vẫn còn vương vấn trên làn da mịn màng của đại tiểu thư, tiếng cảm ơn nhẹ nhàng đó, vẫn còn quanh quẩn bên tai, tiếng Ngô dễ chịu, mềm mại như nước.
Đại tiểu thư toàn thân sửng sốt, bất động, biểu cảm trên mặt trở nên cứng nhắc.
Tô Châu chỉ mím môi dưới, lặng lẽ mỉm cười. Quay người bỏ đi, mặc kệ đại tiểu thư còn đang chết lặng.
Cho đến khi Tô Châu đi đến cầu thang hình xoắn ốc chuẩn bị lên lầu, đại tiểu thư mới ngây ngốc nhìn Tô Châu nói: "Buổi chiều không cần luyện chữ nữa, chúng ta đi tìm Viên Viên và Hình sư muội nha."
Tô Châu dừng lại một giây, ý cười lại càng rõ ràng, "Được." Bóng người biến mất ở đầu cầu thang.
Đại tiểu thư cũng lên lầu, lén lén lút lút chạy về phòng, khóa cửa lại, tựa lưng lên cửa, tay phải vuốt ve gò má mình, cảm thấy nơi được Tô Châu hôn lên rất nóng.
"Chị hôn mình rồi?" Đại tiểu thư kích động hoàn hồn lại, vui mừng khôn xiết, ném mình lên giường, "Trời ơi! Chị rõ ràng đã hôn mình! Chị hôn mình rồi! Không có nằm mơ!"
Ngồi dậy, lại có một kẻ cười ngây ngốc, vỗ vỗ lên giường: "Lần đầu tiên đó! Lần đầu tiên cam tâm tình nguyện như vậy! Lần đầu tiên đó nha!"
"Không được không được, cứ thế này sẽ phát điên mất! Không thể tiếp tục thế này được!" Cảm xúc kích động điên cuồng tăng lên, vứt bỏ tất cả những phiền não ra đằng sau, chỉ còn lại cảm giác vui sướng.
Đại tiểu thư chưa một lần yêu đương vì một cái hôn tự nguyện mà vui vẻ, hết đứng, ngồi, đi rồi lại nằm, lăn lộn như con mèo lớn dưới lầu khi bắt được cá.
Hoàn toàn bất chấp hình ảnh cao quý, lãnh diễm lại quyến rũ vạn người mê của chính mình, đơn thuần e thẹn, phản ứng như những cô gái bình thường khi được người thương hôn.
Tình yêu, chính là một thứ thần kỳ như vậy đấy.
Có thể khiến một người như đại tiểu thư, chưa từng quá vui mừng hay quá buồn bã lại trở nên kỳ kỳ quái quái, còn làm ra những việc không giống chính mình.
Đại tiểu thư hồi phục tâm tình, ngâm nga một bài hát, mở tủ chuẩn bị chọn lựa trang phục. Cùng Tô Châu ra ngoài, tất nhiên phải ăn mặc đẹp đẽ rồi, sau đó hai người đứng cạnh nhau, những người khác sẽ không nhịn được mà khen ngợi một câu: "Thật đẹp đôi."
Đại tiểu thư hoàn toàn quên mất bên ngoài vẫn còn núi xương sông máu, chiến tranh sát phạt.
"Thật ra, cũng có lúc đại tiểu thư không làm càn làm bậy đến thế." Tô Châu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương nói.
Có một người em gái như vậy, vứt bỏ những tình cảm bâng quơ kia đi, phải chăng đây là bồi thường của ông trời cho hơn mười năm đau khổ của cô?
Tô Châu cầm chiếc lược, suy nghĩ đến xuất thần, hôm đó, đại tiểu thư dựa lên vai cô, búi tóc lên, nàng cười cười nói: "Kết tóc làm phu thê, ân ái không ngờ."
Đã được định sẵn là hữu duyên vô phận*. Tô Châu buông cây lược xuống, lấy ra chiếc túi gấm nhỏ được đeo trên cổ. Hôm qua, cô đã đặc biệt tìm một chiếc túi gấm để bỏ một lọn tóc vào, đeo trên người.
*有缘无份: Gặp được nhau nhưng không đến được với nhau
Cô nghĩ, bên ngoài nguy hiểm như vậy, không có gì đảm bảo đại tiểu thư sẽ không xảy ra bất trắc. Cô mang theo bên người, luôn luôn nguyện cầu cho sự bình anc ủa đại tiểu thư. Nhắc mới nhớ, từ khi đeo chiếc túi gấm này, Tô Châu không còn mơ thấy ác mộng, rất an tâm.
Cô hạ quyết tâm, thành tâm làm chị gái của đại tiểu thư, đối xử với đại tiểu thư thật tốt. Sau một đêm xây dựng tâm lý, Tô Châu đã có thể hoàn toàn xem đại tiểu thư như em gái. Không xa lánh nàng, cũng không kháng cự nàng.
Nụ hôn vừa rồi chính là minh chứng chính xác nhất. Chẳng phải đại tiểu thư nói, em gái hôn chị gái không sao, vậy chị gái hôn em gái, cũng không sao chứ?
"Em muốn dạy chị một câu, chị phải học, cái này rất quan trọng."
"Ừ."
"I love you. Câu này có nghĩa là, tôi không thích bạn. Nào, chị học đi. I—— love—— you"
"I love you."
"Sau này em bị chị từ chối, nhất định sẽ rất mất mặt, để không mất mặt, khi nào muốn từ chối thì mới nói câu này, rõ chưa?"
"..."
"Chị có thích em không?"
"..."
"Chị gái, chị có thích em không?"
"I love you."
Tô Châu đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn chính mình trong gương không vui không buồn, thở dài thườn thượt.
Đã hơn hai giờ, Tô Châu nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy đại tiểu thư đứng đó, sắc mặt thản nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người yên lặng kề vai đi bên nhau, tài xế cầm ô che cho bọn họ, mời hai người ngồi vào xe.
Trên đường đi, tài xế cảm thấy rất kỳ lạ, Tô tiểu thư không nói nhiều là chuyện thường tình, đại tiểu thư kiệm lại cũng rất bình thường, nhưng đại tiểu thư và Tô tiểu không nhiều lời với nhau, hiển nhiên rất khác thường.
Đại tiểu thư giả vờ lật báo, Tô tiểu thư thì nhìn ra ngoài cửa, dường như rất thích thú khung cảnh nhàm chán bên ngoài cửa sổ.
Tài xế không chịu nổi bầu không khí này, liền tăng tốc đưa hai người tới đích đến.
Minh viên vẫn còn chưa bắt đầu diễn kịch, dù sao bên ngoài cũng đang điên cuồng chém giết, mùi máu tanh nồng nặc khiến con người ta phải cau mày, tiếng súng nổ suốt một tháng không ngừng, vào thời điểm này, trong lúc đương đầu với quốc nạn, có rất ít người đi tìm kiếm niềm vui. Công trường di dời, tửu lầu đóng cửa, minh viên cũng vậy.
Xuống xe, đại tiểu thư giương, giúp Tô Châu che nắng, hai người còn dẫn theo bốn tên đàn ông to lớn mặng vest đi vào minh viên.
Tô Châu từ Thặng Châu đến Thượng Hải, nổi tiếng nhờ vào minh viên, đương nhiên, cũng ở minh viên mà bất hòa với Lương Tiểu Nguyệt. Về thăm chốn cũ sẽ để lại một cảm thụ đặc biệt trong lòng.
Quen cửa quen nẻo và đi ra phía sau nhà hát, trong phòng phía đông, vừa vặn đúng lúc nghe tiếng tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc của Hình sư muội: "Cha em đâu bảo chị ức hiếp em như thế này chứ!"
Tiếp theo là giọng nói của Viên Viên, cùng với tiếng thở dốc: "Tôi bắt nạt em? Là ai lừa tôi mình bị thương chứ? Đứng lại đó cho tôi! Để xem tôi có lột da ra không!"
"Cứu với! Haha... Em không đám nữa... Haha..."
Xem ra hai người rất vui vẻ. Tô Châu và đại tiểu thư nhìn nhau, đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy Viên Viên đang đè lên Hình sư muội, hai bọn họ cười đùa.
Trong lòng đại tiểu thư chợt nhớ đến một bài thơ: "Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu Đình Hoa*"
*Dịch nghĩa: Cô gái trẻ không biết đến nỗi hận mất nước, ở bên kia sông còn hát khúc "Hậu đình hoa" (Bạc Tần Hoài – Đỗ Mục).
"Hậu đình hoa" được mệnh danh là khúc nhục ca vong quốc, khi nhắc tới cái tên này, người ta sẽ nhớ đến vị vua vì ăn chơi hưởng lạc mà mất nước Trần Hậu Chủ.
Chậc chậc. Hai vị tâm tình tốt quá ha. Đại tiểu thư hứng thú dào dạt đứng ở cửa, cũng không lên tiếng nhắc nhở, có ý đồ xấu.
"Xem ra, hai cô sống rất tốt." Tô Châu bước qua bệ cửa nói.
Hai cô thấy Tô Châu và đại tiểu thư đi tới, liền đứng dậy chỉnh trang quần áo, Viên Viên mặt đỏ bừng, ngồi đối diện Tô Châu, còn Hình sư muội quay người đi pha trà.
Đại tiểu thư điềm nhiên quét qua bộ dạng Hình sư muội, rõ ràng là đang ngượng ngùng. Cười thầm trong lòng, ngồi xuống bên cạnh đại tiểu thư nói: "Viên Viên, chị tôi còn đang lo hai người liệu có chuyện gì không, không ngờ vừa đến đã gặp cảnh tượng rộn rã như vậy."
(Đoạn này chắc là tác giả viết nhầm)
Viên Viên chớp chớp mặt, có chút đáng yêu: "Đại tiểu thư đây là đang giành công đòi thưởng sao?"
Trong lòng Tô Châu kinh ngạc, trước đó cô không hề nhận ra, Viên Viên và Hình sư muội lại thân thuộc với đại tiểu thư như vậy từ bao giờ?
"Vậy cô muốn thưởng cho tôi cái gì?" Đại tiểu thư đá lông nheo, "Hay là gả Hình sư muội làm vợ lẽ cho tôi đi, thế nào?"
"Da mặt thật dày." Hình sư muội trách móc nàng. Bưng trà đến cho Tô Châu, sau đó đưa một ly cho Viên Viên, cuối cùng trợn tròn mắt với đại tiểu thư, đẩy ly về phía đại tiểu thư.
Phân biệt đối xử rõ ràng quá rồi. Thấy hành động này, đại tiểu thư suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
Tô Châu và Viên Viên nhìn nhau cười một cái, vờ như không thấy. Buông trôi bỏ mặc.
Hình sư muội rót trà xong, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Viên Viên.
"Hôm đó... Chuyện của Tiểu Nguyệt, tôi xin lỗi." Tô Châu suy xét một chút rồi nhận lỗi. Lương Tiểu Nguyệt tuyệt đối sẽ không xin lỗi, cô đã quen xin lỗi thay Lương Tiểu Nguyệt, lần này cũng không phải ngoại lệ, hơn nữa, cô vẫn cảm thấy rất áy náy với Viên Viên.
"Chị không cần phải xin lỗi." Viên Viên chân thành lắc đầu, "Lương Tiểu Nguyệt là Lương Tiểu Nguyệt, chị là chị, chị không làm gì sai cả, không cần xin lỗi."
"Nếu hôm đó em không giúp tôi hát thế thì đã không xảy ra chuyện. Là lỗi của tôi." Nếu cô không đề nghị thay thế, thì Viên Viên đã không bị Lương Tiểu Nguyệt sỉ nhục.
Viên Viên đành cười đáp: "Được rồi, vậy em tha thứ cho chị."
Lương Tiểu Nguyệt thế này, Lương Tiểu Nguyệt thế kia, đại tiểu thư đã âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vì không ghen tuông vớ vẩn, nàng chỉ biết cười, cười thật tươi, để không ai nhìn ra nàng đang không vui.
Hình sư muội xoa xoa cổ tay, thấp giọng nói: "Tô sư tỷ ở nhà cô lâu như vậy, khi nào mới thả chị ấy trở về?"
Thả Tô Châu về? Đừng hòng! Nàng chỉ mong sao có thể nhốt Tô Châu trong Đỗ gia suốt đời, làm sao có thể thả cô về, thực sự quá ngây thơ rồi.
"Đợi các cô diễn kịch trở lại một thời gian rồi tôi sẽ đưa chị ấy về." Ước định xa vời này thật sự rất khó thực hiện.
Thế nhưng Hình sư muội lại ngây thơ, em hoàn toàn tin lời nàng nói.
"Kịch bản đại tiểu thư viết rất hay." Viên Viên nói với Tô Châu chuyện kịch bản.
"Kịch bản?" Tô Châu nghi hoặc, "Kịch bản gì?"
Đại tiểu thư cắt ngang cuộc đối thoại của họ, đánh trống lảng: "Thời tiết thật nóng quá, hay là chúng ta đi tìm mấy viên đá, làm nước ô mai lạnh đi?"
Viên Viên quay đầu nhìn đại tiểu thư, lại nhìn nhìn Tô Châu, có chút hiểu ý, thuận theo lời nàng nói: "Được, chúng ta cùng đi lấy đá viên với dương mai."
"Không cần không cần," đại tiểu thư đè Viên Viên ngồi xuống, hướng ra ngoài la lớn, "A Tứ, đi lấy một ít nước ô mai lạnh với mật ong lại đây."
"Có việc gì thì để bọn họ đi giải quyết là được rồi, chạy tới chạy lui, chân yếu tay mềm thế này, bị rám nắng có phải là khiến người ta đau lòng hay không?" Bộ dạng của đại tiểu thư lúc này là "Tôi rất săn sóc đấy".
"Khụ khụ." Ánh mắt của Hình sư muội rơi trên bàn tay đang giữ lấy Viên Viên của đại tiểu thư, khó chịu nói, "Muốn nói thì nói thôi, đừng có động tay động chân."
Đại tiểu thư nheo mắt cười, rất giống bộ dạng của lưu manh, "Tôi không chỉ động tay động chân mà còn sờ mó nữa cơ." Nói xong liền thật sự chạm vào tay Tô Châu.
Hình sư muội tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó sắc mặt thay đổi, ủy khuất nhìn Viên Viên.
Viên Viên rút tay ra: "Chị cô còn đang nhìn kìa, đại tiểu thư."
Nhìn sang Tô Châu thì thấy cô rũ mắt, dửng dưng bưng trà lên nhấp một ngụm.
"Đăng Đồ Tử*. Nữ lưu manh." Hình sư muội xem thường nói.
*登徒子: Đăng Đồ Tử là cụm từ Hán Việt thường được sử dụng trong các bộ truyện ngôn tình cổ đại Trung Quốc, đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh
Đại tiểu thư thở dài một tiếng, an an phận phận ngồi xuống, cũng dám trêu đùa Viên Viên nữa.