Sau mấy ngày được chăm sóc bằng chế độ đặc biệt, bà Trương cũng dần dần bình phục. Nhờ Trang Trang nên Hải Long không còn bị kiện và cô cũng đã giúp ông Trương có việc làm mới ở công ty bảo hiểm nhân thọ khác. Có thể nói, gia đình họ Trương tai qua nạn khỏi. Chẳng những vậy tất cả còn được báo tin về việc đính hôn của Hải Luân và Trang Trang.
"Thật à?" – Hai vợ chồng ông Trương vui mừng – "Hai đứa sẽ đính hôn?"
Trang Trang toan trả lời thì Hải Luân đã mau chóng đáp thay, thật khéo léo:
"Ừm, đó chỉ mới là dự định, chúng con vẫn chưa thống nhất khi nào cả. Vả lại, con muốn chí ít cũng đợi hết năm nay rồi mới tính tiếp."
"Vâng, cháu đồng ý với Hải Luân." – Trang Trang thêm vào – "Cháu luôn tôn trọng quyết định của anh ấy. Có lẽ, bọn cháu chưa cần vội vã như vậy."
"Thế là tốt! Hai đứa biết tự lo cho tương lai thì bố mẹ an tâm lắm. Chuyện đính hôn không phải gấp gáp, cứ lo học hành và công việc trước.".
"Dù sao thì sớm muộn gì chị Trang Trang cũng về làm dâu nhà họ Trương thôi! Em mong đến ngày gọi chị bằng hai tiếng chị dâu."
"Nói trước, chị mà làm chị dâu là khó lắm nha."
"Em không sợ, chị thương em còn hơn anh Hải Luân nữa mà."
Trong khi Trang Trang và cả nhà cười đùa vui vẻ thì Hải Luân ngồi lặng im, thỉnh thoảng kín đáo thở dài. Vốn dĩ bản thân không hề thích cuộc đính hôn này nhưng khi thấy mọi người trong gia đình ai ai cũng phấn khởi vui vẻ chờ mong thì anh thấy vô cùng khó xử. Lý nào anh phải chọn người con gái mình đã hết yêu?... Hải Luân tự dưng nhớ về Hạ Tuyết. Mấy ngày qua, anh ngạc nhiên tại sao không thấy cô vào viện thăm hỏi mẹ mình và quan trọng là để hai người được gặp nhau. Vì xin nghỉ học để tiện chăm sóc mẹ nên anh không thể đến trường cùng cô trò chuyện. Vắng bóng Hạ Tuyết, Hải Luân mới phát hiện lòng luôn nhớ cô da diết. Nhiều lần muốn gọi điện cho cô nhưng chẳng hiểu sao anh không đủ can đảm dù trước đây cả hai vẫn thường trao đổi qua điện thoại rất tự nhiên bình thường. Thật chất, Hải Luân hiểu rõ trái tim mình nghĩ gì chỉ là anh đang chờ đợi! Chờ một ngày có thể biết tình cảm Hạ Tuyết dành cho anh là như thế nào. Vẫn là tình bạn hay có thể...
Rời khỏi phòng vệ sinh, Hải Luân chậm rãi dùng gậy dò đường đi về phòng mẹ. Chợt, anh thoáng giật mình khi ai đó đặt tay lên vai mình. Siết chặt.
"Ai vậy?" – Hải Luân quay qua, ngạc nhiên hỏi.
Thật bất ngờ khi người đứng ngay bên cạnh anh chàng họ Trương lại là Trọng Lâm! Trước khi đáp lời cho câu hỏi đó, hắn rít thuốc một hơi thật dài rồi nhả ra những làn khói trắng dày đặc, may là hắn không phả hết cái đống khói độc hại ấy vào mặt Hải Luân. Ném điếu thuốc vào thùng rác gần đấy, Trọng Lâm đảo mắt nhìn trở lại đối phương.
"Cậu là Trương Hải Luân?" – Trọng Lâm cố sửa giọng và hỏi một câu kỳ lạ.
"Vâng nhưng anh là ai?" – Hải Luân không thể nhận ra giọng nói của kẻ đã từng đánh mình tơi bời ở trường đại học lúc trước – "Tôi quen anh à?"
"Cậu không quen tôi nhưng... cậu biết Hạ Tuyết! Phải không nào?"
"Hạ Tuyết? Anh biết cô ấy?"
Khẽ nhếch mép, Trọng Lâm vẫn giữ chất giọng hết sức thân thiện, bảo rằng:
"Tôi là bạn của Hạ Tuyết. Cô ấy muốn gặp cậu nên nhờ tôi chuyển lời giúp."
Đối diện, Hải Luân nhíu mày khó hiểu:
"Sao Hạ Tuyết không đến mà nhờ anh?"
"À ừm... cô ấy bị ốm khá nặng, đi lại rất khó khăn. Cô ấy mong cậu lắm!"
Lưỡng lự chốc lát, Hải Luân từ tốn hỏi và nét mặt hơi dè chừng một chút:
"Làm sao tôi biết anh nói thật hay đặt điều?"
Mù mà thông minh gớm! Nhủ thầm thích thú, Trọng Lâm liền giả bộ thở dài:
"Nếu cậu không tin thì thôi, tôi đành về nói lại với Hạ Tuyết vậy."
Chiêu vờ vịt này của Trọng Lâm khá hữu hiệu bởi ngay lập tức Hải Luân ngăn lại: "Khoan! Thật sự Hạ Tuyết đang ốm và muốn gặp tôi ư?"
"Ban nãy tôi đã nói với cậu rồi còn gì. Tin hay không, tuỳ cậu."
"Vậy..." – Hải Luân đảo mắt nghĩ ngợi – "Phiền anh đưa tôi đến chỗ cô ấy."
Mỉm cười đắc ý, Trọng Lâm ra dấu cho đám vệ sĩ ở ngay bên cạnh, hàm ý bảo họ hãy đưa Hải Luân đi ra xe. Dõi theo bóng dáng người thanh niên mù loà bước đến thang máy cuối hành lang, hắn chậm rãi mở điện thoại ra bấm số gọi. Sau tiếng chuông đỗ dài, đầu dây bên kia có tín hiệu bắt máy cùng lúc giọng Hạ Tuyết vang lên vừa đủ nghe: « Có chuyện gì vậy? »
"Mấy ngày không gặp, sao em lại khó chịu thế?" – Trọng Lâm cười nhạt – "Tôi nhớ em nên gọi, không được ư?"
«... »
"Nào nào, tôi nhớ em thật mà! Giờ em rảnh không, đến nhà tôi đi!"
« Tôi đang học. Cần gì thì tối chúng ta gặp ở bar Gossi nói chuyện sau. »
"Hà, đến nhà tôi nhưng không phải để em gặp tôi mà là một người khác." – Đôi mắt Trọng Lâm sắc bén, miệng nhấn mạnh ba từ – "Rất quan trọng!"
***
Mừng rỡ khi thấy Thục Nghi từ từ mở mắt ra sau một giấc ngủ mê man kéo dài đến gần chiều, Tri Đồng lập tức hỏi, trông cuống quýt:
"Em thế nào Thục Nghi? Còn đau không?"
Nhắm mắt rồi lại mở ra, Thục Nghi làm thế vài lần để quen với ánh đèn sáng trưng rồi mệt mỏi ngồi dậy. Vết thương ngay bụng khiến cô nhăn mặt vì đau.
"Từ từ, để anh đỡ em." – Tri Đồng sốt sắng đỡ lấy người Thục Nghi, để cô dựa lưng vào thành giường được kê bởi những chiếc gối êm ái.
"Em không sao, chỉ thấy đau ở bụng." – Thục Nghi thều thào lên tiếng và đưa mắt nhìn xung quanh – "Đây là bệnh viện ư?"
Mau chóng ngồi xuống ngay cạnh giường, Tri Đồng ân cần bảo:
"Em còn nhớ chuyện gì xảy ra với mình trưa nay?"
Vết thương ngay bụng cứ nhói lên làm Thục Nghi nhăn nhó. Không ngờ đâm lại đau như vậy. Bị thương ở bụng chứ không phải ở đầu nên hiển nhiên cô còn nhớ rõ việc tồi tệ kia.
"Em bị hai tên lạ mặt chặn đường. Chúng hăm doạ em đủ điều sau đó thì... đâm em một nhát! Em tưởng đời mình hết rồi đấy."
"Vậy ư?" – Buông hai từ nặng nề ấy xong, Tri Đồng bỗng chốc im lặng.
Thấy sắc mặt không tốt của anh, Thục Nghi cố nén cái đau, nhìn nhìn dò hỏi:
"Anh sao thế? Em bây giờ rất ổn. Thật đó, anh đừng lo. Nhưng, sao mắt anh đỏ sưng húp vậy? Đừng nói là anh khóc nhé, đồ ngốc!"
Trông kiểu Thục Nghi vừa nhăn mặt vì đau vừa mỉm cười để trấn an mình, Tri Đồng càng thấy có lỗi kinh khủng. Vốn hiểu rõ, cô bị như vậy là do anh!
"Xin lỗi em, Thục Nghi! Anh thật sự xin lỗi! Tất cả đều tại anh!"
"Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì thế Tri Đồng?" – Thục Nghi ngạc nhiên trước dáng vẻ khá xúc động của anh chàng.
Quay qua nhìn sâu vào mắt cô gái, anh chàng họ Hoàng đáp thật khẽ khàng hệt như sợ các câu từ sẽ vỡ oà: "Hai gã lạ mặt đó là do mẹ anh thuê!"
Kinh ngạc. Thục Nghi tự hỏi tai có nghe lầm chăng. Cô biết Hoàng phu nhân rất căm ghét mình thế nhưng phải thuê người làm chuyện này thì...
"Nhưng, mẹ anh không cố ý giết em! Bà ấy bảo chỉ muốn cho em một bài học." – Tri Đồng ngừng lại bởi thấy thật ngớ ngẩn khi nói vậy.
Đối diện, Thục Nghi vẫn còn bần thần... Bỗng dưng không gian giữa hai người trở nên yên lặng đến mức nặng nề. Chính xác, họ không biết nói gì.
"Mọi việc đều do anh không tốt." – Tri Đồng phá tan sự tĩnh lặng – "Nếu anh có thể bảo vệ em thì đã không xảy ra chuyện kinh khủng này."
"Đó không phải lỗi của anh..."
"Thục Nghi!" – Tri Đồng cắt ngang lời bạn gái – "Nếu em cảm thấy mệt mỏi và không đủ sức chịu đựng nữa thì chỉ cần em nói một câu thôi, anh sẽ ngay lập tức rời xa em! Anh muốn trả lại em cuộc sống bình yên trước đây."
Ánh mắt lại mở to vì ngỡ ngàng, tiếp theo Thục Nghi chợt mím môi đồng thời cầm lấy chiếc gối đánh mạnh vào người Tri Đồng. Cô cứ đánh liên tục mặc vết thương ngay bụng đau nhiều hơn, miệng thì không ngừng trách:
"Em ghét anh! Em ghét anh! Hoàng Tri Đồng! Anh là đồ xấu xa!"
Về phía Tri Đồng, vừa dùng tay đỡ những cú đánh mạnh bạo kia anh vừa ngạc nhiên trước phản ứng gay gắt từ Thục Nghi. Mãi cho đến lúc thấy lớp vải áo ngay bụng cô nhuộm đỏ một vùng nhỏ thì anh liền giữ lấy tay cô:
"Ngừng lại, Thục Nghi! Em sẽ làm vết thương rách ra đấy!"
Dứt lời, Tri Đồng tròn xoe mắt bởi trông cảnh Thục Nghi cúi thấp mái đầu, đôi vai run run và dường như anh còn nghe tiếng cô khóc rất khẽ.
"Đồ ngốc!" – Giọng Thục Nghi đứt quãng, chen vào đó là tiếng nấc nghẹn ngào – "Chính vì anh luôn ở bên cạnh mà em mới có thể mạnh mẽ kiên cường vượt qua mọi khó khăn. Nhiều lúc em gần như gục ngã nhưng bởi biết rằng anh không bao giờ rời xa nên em đã tiếp tục đứng lên và đi tiếp! Vậy mà... giờ đây anh lại bảo chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức đi khỏi! Sao anh lại nhẫn tâm nói như thế chứ?"
Câu nói đầy xúc động cùng tiếng khóc ấm ức của Thục Nghi khiến Tri Đồng sững người. Vẻ như vào giây phút đó, chính những điều ấy đã đánh thức anh. Và rồi chàng trai này hiểu, không ai có thể bảo vệ Thục Nghi ngoài anh.
"Anh xin lỗi! Là anh không tốt! Anh sẽ không nói thế nữa."
Mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe, Tri Đồng dịu dàng ôm lấy Thục Nghi còn đang run bần bật. Anh giữ chặt cô trong vòng tay ấm áp như thể mãi mãi chở che cô trong niềm bao dung. Còn Thục Nghi thì khóc càng lúc càng lớn. Có cảm tưởng, bao nhiêu uất ức và cả sự chịu đựng đều được giải phóng.
***
Cửa mở toang, Trọng Lâm từ từ quay qua và thấy bóng dáng Hạ Tuyết xuất hiện với gương mặt thoáng biến sắc vì trông cảnh Hải Luân tai đeo phone nghe đang ngồi trên ghế sofa, kế bên là mấy tên vệ sĩ lạnh lùng và điều đáng sợ là có cả Trọng Lâm – kẻ vô cùng khủng khiếp! Không nhiều lời, cô sải những bước dài đến gần, miệng sốt sắng gọi: "Hải..."
Lập tức nhanh như cắt, Trọng Lâm đứng bật dậy đồng thời đặt tay lên môi Hạ Tuyết như muốn ngăn đôi môi đó phát ra hai từ "Hải Luân". Hắn nhoẻn miệng cười với cô và lắc đầu bảo:
"Tôi chưa muốn Trương Hải Luân biết em đã đến!"
Lo lắng nhìn Hải Luân rồi tiếp theo Hạ Tuyết lại hướng ánh mắt khó hiểu sang Trọng Lâm. Chỉ chờ khi hắn hạ tay xuống là cô hỏi ngay, vẻ sốt sắng:
"Anh lại định làm gì Hải Luân? Tại sao đưa cậu ấy đến đây?"
"Tôi có một kế hoạch này khá thú vị nhưng cần có em và cả tên Hải Luân giúp sức." – Buông câu nói kỳ lạ ấy xong, Trọng Lâm kéo nhẹ Hạ Tuyết đến góc phòng – "Nếu em không đồng ý thì hai người đừng mong rời khỏi đây."
Nghe lời đe doạ đó, Hạ Tuyết bắt đầu cảm giác sợ hãi bởi nghĩ tên đại ma đầu sẽ bắt mình làm điều gì đấy tệ hại. Thật sự, cô quá mệt mỏi với trò trả thù của hắn! Cô muốn tất cả hãy kết thúc để giải phóng cho mình lẫn hắn.
"Trọng Lâm." – Hạ Tuyết cất tiếng nhẹ nhàng cố khuyên nhủ hắn – "Đủ rồi! Dừng lại đi! Tôi xin anh! Mọi thứ đã quá khủng khiếp! Nếu anh vẫn còn hận tôi nhiều như thế thì cứ giết chết tôi! Đừng làm hại những người vô tội khác và quan trọng là đừng dày vò bản thân mình nữa. Được không?"
"Em nói gì vậy? Tôi sẽ không làm gì tổn hại đến Trương Hải Luân đâu. Nhất định đấy! Tôi cũng muốn kết thúc cuộc trả thù này nhưng... có một điều tôi phải làm trước khi dừng nó lại." – Trông nụ cười ẩn ý của Trọng Lâm thì vẻ như hắn đang toan tính việc gì đó.
"Điều gì? Chỉ cần anh nói, tôi sẽ làm!" – Hạ Tuyết mừng rỡ vì bắt đầu thấy có chút hy vọng.
Đôi mắt Trọng Lâm phản chiếu một dòng suy nghĩ, rất nhanh. Nhưng sau đó, hắn tiếp tục nở nụ cười hàm ý như ẩn chứa cả âm mưu thâm độc:
"Tôi muốn em và Trương Hải Luân suốt đời sống trong đau đớn cùng nỗi hận thù dày vò! Giống như tôi! Em hiểu không?"
"Nghĩa là gì?" – Nụ cười hy vọng trên môi Hạ Tuyết nhạt dần – "Ý anh là..."
Đưa mắt nhìn ra khu vườn ngập tràn ánh hoàng hôn buổi chiều tà, Trọng Lâm chậm rãi bảo:
"Tô Trang Trang đã biết tôi đứng đằng sau những việc làm hãm hại gia đình Trương Hải Luân. Cô ta đe doạ rằng, nếu tôi còn đụng đến hắn cùng người nhà của hắn thì nhất định dùng gia thế họ Tô đối đầu với họ Trọng! Tôi không đời nào muốn bố già của mình biết việc này, sẽ có lắm thứ rắc rối phát sinh, chẳng có lợi gì cả. Và vì vậy, dù không hề muốn nhưng tôi bắt buộc phải dừng việc trả đũa nhà họ Trương! Nhưng điều đáng buồn là, lòng căm hận tôi đối với em vẫn chưa nguôi được!"
Quan sát vẻ mặt lạnh băng của Trọng Lâm, Hạ Tuyết chợt nhiên phát hiện ra mục đích chính hắn "mời" mình và Hải Luân đến đây:
"Chẳng lẽ anh... định chơi cú chót với hai chúng tôi ư? Trả lời đi nào!"
Khẽ khàng xoay mặt qua đối diện với Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhoẻn miệng cười. Phải thừa nhận rằng, hắn đang mang dáng vẻ của một con quỷ.
"Em thông minh lắm!"
"Anh lại định giở trò gì nữa chứ?"
Thấy Hạ Tuyết bắt đầu giận dữ và mất bình tĩnh, Trọng Lâm tiến đến gần rồi mau chóng áp hai tay lên mái đầu cô, giống như trước đây, tuy vẫn dịu dàng nhưng có thể dễ dàng nhận ra sự kiềm giữ mạnh bạo đến đáng sợ qua những ngón tay bấu chặt vào làn tóc đen.
"Em có hiểu... Suy cho cùng, em là nguyên nhân dẫn đến mọi thứ kinh khủng cho Trương Hải Luân? Vì em, tôi bất chấp tất cả để hại hắn thật thê thảm. Tôi không thể chấp nhận việc người con trai luôn ở bên em lại là Trương Hải Luân! Là vậy đó! Nên, chỉ cần tên mù đó không gần gũi em nữa thì tôi tạm thời buông tha hắn! OK?"
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thăm thẳm và hằn rõ sự cay độc của Trọng Lâm, Hạ Tuyết cười nhạt nhẽo:
"Nghe thế cứ như kiểu, anh yêu tôi đến mức phát điên vậy!"
Lặng thinh trong mấy giây rồi Trọng Lâm chợt trả lời cô gái với ánh mắt bỗng chốc vô định: "Đúng thì sao nào???"
Hạ Tuyết khựng người trước câu đáp lại từ tên đại ma đầu và vì thế cô hướng cái nhìn hết sức ngạc nhiên vào hắn. Chính xác, cô bất ngờ vì điều ấy.
"Well ~" – Trọng Lâm thay đổi nét mặt, thở hắt – "Tóm lại, ngay bây giờ em hãy khiến Trương Hải Luân rời xa em! Mãi mãi!"
"Không cần phải thế!" – Hạ Tuyết gạt tay Trọng Lâm xuống – "Mấy ngày trước, tôi cũng đã hứa với Trang Trang sẽ không đến gần Hải Luân nữa!"
"Thế ư?" – Trọng Lâm ngạc nhiên khi Trang Trang đi trước mình một bước.
"Anh có thể gọi điện hỏi Trang Trang. Xem như, mong muốn của anh đã thành! Vậy anh tha cho Hải Luân được chưa?"
Bắt gặp ánh mắt kiên quyết mạnh mẽ từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm tự dưng im lặng. Dường như việc cô hứa với Trang Trang rời xa Hải Luân đối với hắn như thế vẫn chưa đủ. Trong thâm tâm, hắn còn muốn cái việc này "đi xa hơn" nữa. Nôm na là, nó phải tàn khốc hơn! Nghĩ vậy, Trọng Lâm liền phì cười, miệng thở dài thườn thượt:
"Tha? Chưa được!... Thêm một điều thú vị cuối cùng đã chứ."
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" – Hạ Tuyết nhấn mạnh với vẻ mất kiên nhẫn.
"Hận!!! Tôi muốn Trương Hải Luân hận em!"