Ngày hôm sau, Hạ Tuyền trong tình trạng toàn thân đau nhức đi vào công ty, luyện tập khiêu vũ cũng có thể mệt đến vậy, hắn xoa xoa eo, thầm than: Thật sự là việc chân tay.
“A Tuyền, tối qua cậu… túng dục quá độ?”
“Cút!” Hạ Tuyền đầu cũng không chuyển mà phun ra một chữ, mở máy tính ra, vùi đầu bắt đầu làm việc.
Lúc này, La Thụ Hâm xuất hiện, Chu Trạch ngượng ngùng ngậm miệng, cũng bắt đầu làm việc, Hạ Tuyền ngẩng đầu nhìn đối phương một chút, bước đi vững vàng, mắt nhìn thẳng mà bước qua bọn họ, chỉ là hắn vẫn có thể nhận ra được giữa bước nhấc bước dậm hơi dừng lại một chút, Hạ Tuyền híp híp mắt, suy tư.
Bữa trưa qua đi, chào hỏi một tiếng với Chu Trạch rồi đi ra ngoài, Hạ Tuyền đi một đoạn đường, mới nhìn thấy đích đến, chính là chỗ này.
Tìm được thứ đồ mong muốn xong, hắn bắt đầu đi về hướng công ty, lúc tới cửa thì bị người gọi lại.
Hạ Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tuệ ở đối diện cầm trong tay hộp đựng thức ăn vẫy tay với hắn.
“Chị Lý, làm sao vậy?”
“Cậu định lên công ty đúng không, giúp chị đưa cái này cho giám đốc.”
“Được.” Hạ Tuyền tiếp nhận hộp cơm, vừa vặn có chuyện tìm anh ta.
Lý Huệ nhìn qua một túi đồ ăn vặt lớn trong tay hắn, mở miệng nói: “Trong văn phòng cấm chỉ ăn đồ ăn vặt.”
“Không ăn, mang về nhà.” Hạ Tuyền cười cười, móc ra mấy gói từ trong túi, “Chị Lý có muốn không, cá bột này ăn rất ngon.”
Khóe mắt Lý Huệ mang ý cười, trên mặt lại mặt không hề có cảm xúc, “Cậu đây là muốn hối lộ chị sao?”
Hạ Tuyền nghe ra đối phương đang nói đùa, “Đúng vậy, chị Lý không nên nói cho người khác biết nha ~ “
Lý Huệ tiếp nhận, cũng không giả bộ, cười nói: “Được, cậu hối lộ thành công, nhanh đi lên đi.”
Vì vậy, Hạ Tuyền một tay cầm hộp cơm, một tay cầm túi đồ ăn vặt gõ vang cửa phòng làm việc của La Thụ Hâm.
“Vào đi.” Giọng nói đạm mạc từ trong phòng truyền ra.
Hạ Tuyền có chút lao lực mở cửa, nhìn thấy người đang nghiêm túc xử lý văn kiện, âm thầm kỳ quái, bọn họ hình như không bận rộn mấy mà, tại sao anh ta lại nhiều việc vậy.
“Giám đốc, chị Lý nhờ tôi mang bữa trưa cho anh.”
“A Tuyền?” La Thụ Hâm vội vã để văn kiện trên tay xuống, lúc đứng dậy hơi lảo đảo một chút, “Lý Huệ đâu?”
“Chị ấy có việc, nhờ tôi giúp mang lên.” Hạ Tuyền đặt đồ trên tay xuống ở một góc bàn, “Mau ăn đi.” Thuận thế ngồi vào một bên trên ghế sofa.
“Ừ.” La Thụ Hâm cũng ngồi xuống, mở hộp cơm ra, cơm nước bên trong rất phong phú, có mặn có chay, còn có cả canh.
Hạ Tuyền liếc mắt, lông mày nhếch lên, thực sự là đủ phong phú.
“Muốn ăn không?” La Thụ Hâm thời khắc để ý hắn đương nhiên thấy được, vội vàng tung cành ôliu.
Hạ Tuyền lắc đầu, hắn còn chưa không có lương tâm như vậy, hơn nữa đã ăn.”Không cần, tôi ăn rồi.”
“Đó là cái gì?” La Thụ Hâm dùng ánh mắt ra hiệu, dùng thị lực tốt đẹp của anh, không khó để nhìn ra đây là đồ ăn vặt.
“Đồ ăn vặt, anh muốn không?” Hạ Tuyền chọn ra mấy thứ, sau đó ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện đối phương không bài xích, lại chọn thêm mấy thứ hắn cho là ăn vặt cũng không tệ lắm.
Phát hiện giám đốc nhà mình vẫn ngóng trông nhìn hắn như thế, Hạ Tuyền đen mặt, đừng quá tham, thành sao? Cuối cùng Hạ Tuyền lấy ra một gói rong biển Poli mình vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua, động động khóe miệng, nỗ lực kéo ra một nụ cười, “Giám đốc, anh ăn từ từ, tôi ra ngoài trước.”
La Thụ Hâm vẫn đang đắm chìm trong đống đồ A Tuyền đưa sang kia “Ba!” một tiếng đứt đoạn, nhìn thấy tình hình trước mắt, IQ trong nháy mắt từ số âm lên tới số dương, biết nhất định là đối phương hiểu lầm, nhìn thấy Hạ Tuyền đứng dậy đang muốn đi ra ngoài, nhất thời nóng ruột, nói ra hai chữ mang theo mệnh lệnh.
“Đứng lại!”
Hạ Tuyền cứng đờ, có chút mất hứng, mẹ nó một gói rong biển cũng không thể nhịp nhàng để lại cho hắn sao?
“A, A Tuyền, để cho tôi một gói là được rồi, cậu, cậu đừng nóng giận.” Ý thức được thái độ của mình quá cường ngạnh, La Thụ Hâm lo lắng không yên thấp thỏm giải thích.
Nói sớm đi chứ! Bất quá đã quyết định đưa ra ngoài, theo đạo lý thì không thu hồi, “Không được, tôi đi mua thêm là được, anh thích anh cứ ăn đi, tôi ra ngoài trước.”
“Đừng, không phải, bây giờ cách giờ làm việc còn thời gian, A Tuyền cũng có thể ở đây nghỉ ngơi một chút.” Ngay trước khi Hạ Tuyền từ chối, bỏ thêm câu, “Kỳ thực có người cùng ăn cơm khá ngon miệng mà.”
Hạ Tuyền nghĩ đến cảnh tượng bản thân trước đây ăn cơm một mình, vì vậy liền gật đầu ngồi xuống, lập tức xé gói rong biển ra, tự mình ở một bên nhóp nhép bắt đầu ăn, La Thụ Hâm cũng ăn không nói ngủ không nói yên phận ăn cơm trưa trước mặt, tình cờ nhìn Hạ Tuyền một bên chơi điện thoại di động một bên ăn đồ ăn vặt vài lần, trong lòng ứa ra ngọt ngào, cảm thấy cơm trưa hôm nay phá lệ mỹ vị.
Không thể không nói, La Thụ Hâm rất may mắn chọt trúng điểm mềm mỏng trong tâm lý Hạ Tuyền, Hạ Tuyền đã từng lĩnh hội qua một quãng thời gian như vậy, tâm tình ngồi một mình trong hành lang ăn thức ăn nhanh, giải quyết học phí, còn có sinh hoạt phí và các loại phí dụng khác, làm hai nghề là nhất định, không có đủ tư chất với một bộ não IQ cao, thì cũng đừng nghĩ tới việc so sánh với vai chính lập nghiệp trong tiểu thuyết, chỉ có thể làm công cho người khác, đã từng một mình cô độc bước đi, kỳ thực ban đầu chỉ có chút không quen mà thôi, mùi vị ấy quả thật không dễ chịu, nhưng còn chưa đến mức không chịu được.
Song có người bên cạnh, khẩu vị sẽ tốt hơn rất nhiều vẫn là thật.
Hạ Tuyền lấy điện thoại di động chơi rồi cảm thấy cơn buồn ngủ đột kích, muốn đi ra ngoài nằm sấp ngủ một lát, nhìn thấy La Thụ Hâm mới ăn không tới một phần hai, giơ tay xoa xoa mắt tiếp tục chơi điện thoại.
Chỉ là tầm mắt đối diện với điện thoại di động dần dần mơ hồ, cũng trong lúc mơ mơ hồ hồ ấy ngủ mất…
La Thụ Hâm nhẹ nhàng thả đũa xuống, chỉnh hệ thống sưởi cao lên, mới ghé sát vào đối phương nhẹ nhàng lấy điện thoại di động trong tay hắn ra bỏ lên trên bàn, sau đó đặt tay của chính mình vào trong lòng bàn tay đối phương, chăm chú nhìn dung nhan an tĩnh ngủ của Hạ Tuyền một hồi, mới dựa đầu vào bờ vai không tính là rộng, “A Tuyền…”
Lúc tỉnh lại, Hạ Tuyền mới phát hiện mình trong lúc vô tình ngủ mất, vươn tay vào túi sờ sờ, không mò tới điện thoại di động, ngược lại lấy ra một bình rượu thuốc, cũng nhớ lại mục đích tìm đến giám đốc nhà mình.
Liếc nhìn ông chủ đang xử lý văn kiện, sờ mũi một cái, ông chủ làm việc nhân viên nghỉ ngơi, việc này thực sự là… đủ để khiến cho hắn lương tâm bất an.
“Giám đốc, cái này cho anh.” Hạ Tuyền cầm lấy điện thoại di động trên bàn, đưa túi đồ cho La Thụ Hâm, “Chân anh bị ứ đọng máu nhỉ, xoa một chút sẽ tốt hơn.”
“Cảm, cảm ơn.” La Thụ Hâm cúi thấp đầu đưa tay ra nhận lấy, tâm lý hồi hộp, hôm nay nhất định là ngày may mắn đi, hắn đẩy gọng kính trên mũi một cái, quyết định định vị ngày hôm nay là ngày may mắn nhất.
“Vậy tôi ra ngoài làm việc.”
Hạ Tuyền vừa mở cửa, suýt chút nữa va chạm với một người đang định tiến vào, người kia cầm văn kiện trong tay, hiển nhiên là đến tìm La Thụ Hâm, tới khi nhìn thấy Hạ Tuyền, đôi mắt liền chớp chớp.
“Cậu… Cậu không phải là… Ách, người mới?”
“Đúng.” Hắn đến đã gần nửa tháng, xưa nay chưa từng thấy người này, từ đâu xuất hiện vậy? Hạ Tuyền lên tiếng chào hỏi, hợp thời lui ra ngoài.
Người đến chờ Hạ Tuyền ra ngoài xong, “chà chà” hai tiếng: “Kinh nha, rốt cuộc cũng chủ động xuất kích, đưa người đến phòng làm việc luôn. Là muốn nhà gần hồ hưởng trăng trước* hả?”
(* : ở gần thì được hưởng lợi ích đầu tiên.)
La Thụ Hâm lạnh lùng nhìn anh ta.
“Ha, đừng không thừa nhận, lúc này không làm Ninja rùa nữa? Tôi còn tưởng rằng cậu dự định cả đời cứ yên lặng nhìn như thế chứ? Lại nói, em trai người ta không phải có bạn gái sao? Cậu đây là muốn cầm đao đoạt tình? Làm cái vị tiểu tam kia?”
“Chia tay.” La Thụ Hâm mặt lạnh ói ra hai chữ.
“Chia tay? Chà chà… Tôi đã nói rồi, cậu sao lại không tiếp tục kìm nén, nói nhanh lên, các cậu phát triển đến bước nào rồi?”
La Thụ Hâm nhếch nhếch khóe miệng: “Ở chung.”
“Nhanh như vậy? Cậu sẽ không phải là… lừa người ta vào chứ hả?” Người kia một mặt không tin.
La Thụ Hâm thu hồi khóe miệng, lạnh như băng nói: “Lương Lập, cậu có việc gì nói mau, không có chuyện gì mau cút.”
Người kia mặc kệ anh, nói tiếp: “Thẹn quá thành giận, lẽ nào tôi nói trúng rồi sao? Mấy người cứ làm anh em tốt một hồi đi, tôi sẽ không vạch trần cậu, càng sẽ không nói đường đường người đứng đầu La thị lại là mầm mống si tình —— Ví dụ như, ai kia một mặt bi thiết mà lôi kéo tay bổn đại gia nói mình yêu một chàng trai.”
“Cũng là ai kia biết người ta thích bàn tay đẹp, đi bảo dưỡng chăm sóc tay của chính mình như phụ nữ, còn thiếu chút đi phẫu thuật chỉnh sửa tay, tôi mới nghe nói có phẫu thuật thẩm mỹ chưa từng nghe nói phẫu thuật cho tay, không biết là ai giống như người bị bệnh thần kinh ấy.”
“Còn có ai kia, sau khi biết người ta có bạn gái, ôi ~ cái dáng vẻ bi thương kia, suýt chút nữa uống rượu trúng độc mà chết, nếu không phải bổn đại gia lôi kéo đi bệnh viện rửa ruột, chà chà ~ “
…
Mỗi một câu Lương Lập nói ra, mặt La Thụ Hâm lại đen đi một phần, sau khi nói xong, đã đen tới mức có thể nhỏ ra mực, anh kéo khóe miệng lên, lạnh lùng nói: “Lương Lập, cậu đang tìm chỗ chết.”
Sắc mặt Lương Lập vẫn bỉ ổi như trước, cười lắc đầu, “Không, tôi muốn sống.”
Nghe vậy, La Thụ Hâm nở nụ cười, một thân thoải mái dựa vào ghế, mới mở miệng nói: “Lại nói tiếp, đã lâu không đi thăm ông cụ Lương.”
Lương Lập cứng đờ, bộ mặt khó có thể tin, “La Thụ Hâm, cậu đây là □□ trắng trợn uy hiếp! Thiệt thòi chúng ta đã là anh em tốt mười mấy năm.”
Lương Lập anh đội trời đạp đất, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi gia pháp của ông cụ Lương, ông cụ Lương đối với La Thụ Hâm có thể nói là rất tín nhiệm, nếu anh ta nói điều gì không tốt, vậy gặp xui xẻo chính là Lương Lập anh nha.
La Thụ Hâm cười không nói.
“Vậy tôi cũng phải nói cho em trai người ta biết cậu thầm mến cậu ta.”
“Cậu không có chứng cứ, cậu nói cậu ấy sẽ tin ai? Nhưng tôi thì không giống vậy.” La Thụ Hâm không hề sợ hãi, nhìn người trước mặt, “Ông cụ Lương vẫn luôn đặc biệt yên tâm với tôi.”
“…”
Lương Lập nghiến răng nghiến lợi trừng lại, kết bạn bậy bạ rồi.
“Vì vậy, có chuyện gì nói mau đi, hình như sắp tan tầm.”
“…”
Giời ạ vừa mới vào làm một tiếng, sắp tan tầm cái lông ấy.
——o0o——
Bạn chủ nhà bị ngã đập đầu xuống đất hôm chủ nhật rồi, đang trong giai đoạn dưỡng thương +..+
Hạ Tuyền sống lại – Chương 13