“Ây da! Làm phiền rồi. Hai người cứ tự nhiên, tự nhiên.” Khương Ngọc ngay lập tức cười hì hì đóng sầm cửa lại.
Hạ Nhi đen mặt, khẽ thở dài nhìn Khương Tình.
“Chị à! Toi rồi, là cô y tá đó.”
Khương Tình lại không quan tâm, cười quyến rũ hỏi ngược Hạ Nhi “Lúc nãy em vừa gọi tôi là gì?”
Hạ Nhi trợn tròn mắt, khó hiểu hỏi “Lúc nào cơ?”
“Lúc em bảo tôi bỏ tay ra khỏi cái này.” Vừa nói vừa co ngón tay chọt chọt lên bầu ngực Hạ Nhi khiến Hạ Nhi giận tím mặt.
Hạ Nhi cả giận nói “Đồ háo sắc, buông em ra!”
Khương Tình cười khúc khích, chọc ghẹo “Nó thật lớn, chắc là cup C? hay cup D?”
Hạ Nhi mặt đỏ bừng. Cô vươn tay lấy chiếc gối bên cạnh ném vào Khương Tình, thẹn quá hoá giận “Chị!!!! Đi ra ngoài!!!”
Khương Tình lấy tay đỡ được cái gối, khẽ cúi người hôn nhẹ lên trán Hạ Nhi. Giọng ấm áp như gió xuân thổi “Đừng giận nữa, tôi rất thích em.”
Chỉ một câu nói nhưng khiến Hạ Nhi mềm nhũn cả người, cô biến thành một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Chợt cánh cửa vang lên tiếng gõ cắt ngang cảm xúc ái muội trong phòng. Bên ngoài vang lên tiếng Khương Ngọc thấp thỏm lo âu.
“Khương Tình, chị có thể lấy chìa khoá xe trong phòng được chứ? Hay là em ném nó ra đây đi, nó ở...” chưa dứt câu cửa liền mở, Khương Tình với khuôn mặt lạnh tanh đứng đó. Tay cầm chìa khoá đưa trước mặt Khương Ngọc, giọng vô cùng mất kiên nhẫn:
“Của chị!”
Khương Ngọc vội vàng đưa tay nhận lấy, thấp thỏm đưa mắt nhìn vào trong. Cô lại gần Khương Tình khẽ thì thầm.
“ Hai đứa tiến triển đến mức đó rồi cơ à?”
Khương Tình đen mặt, định đóng cửa. Khương Ngọc liền giơ tay chặn lại, che miệng nói nhỏ:
“Chị hỏi một câu nữa thôi, em với cô bé đó, ai nằm trên ai nằm dưới?”
Khương Tình mặt không biểu tình ngay lập tức đóng sập cửa.
Hạ Nhi ngồi dậy nhìn thấy Khương Tình không kiên nhẫn liền nghiêng đầu tò mò hỏi:
“Cô ấy nói gì khiến chị giận thế?”
“Em chắc chắn là em muốn biết?” Khương Tình chầm chậm đi tới, mắt nhìn ngón tay mình rồi khẽ dùng tay còn lại xoay xoay ngón tay.
Hạ Nhi vô cùng tò mò, liền gật đầu tỏ vẻ cô rất muốn.
Khương Tình cười mỉm, bước lại gần Hạ Nhi, một tay chống lên cạnh giường, một tay nắm lọn tóc nâu dài như rong biển trước ngực Hạ Nhi, khẽ đưa lên môi hôn lấy rồi nhìn cô nói:
“Cô ấy hỏi trong hai chúng ta, ai nằm dưới.”
Hạ Nhi giật mình, liền trợn tròn mắt không tin “ Chị đang đùa phải không?”
“Tôi không biết nói dối! Hạ Nhi.” Xong lại tiếp tục cười hỏi “Em nghĩ tôi với em ai sẽ là công nào?”.
Hạ Nhi đỏ mặt, cô hít sâu một hơi rồi mạnh miệng.
“Em rất có tư chất Công đó, em tất nhiên là sẽ ở trên.”
Khương Tình “ồ” một tiếng, rồi cười khe khẽ, cô vươn tay nắm nhẹ cằm Hạ Nhi rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
Đôi môi lành lạnh như chuồn chuồn lướt nước, Khương Tình nhìn cô, gật đầu tỏ vẻ đương nhiên rồi nói “Em tất nhiên sẽ ở trên, nhưng là ở trên trong trạng thái được tôi làm cho vui sướng thoả thích.”
Hạ Nhi cứng họng. Mặt thoáng chốc hồng rực. Cô nàng chớp chớp nhẹ hàng mi, rồi ngẫm nghĩ câu Khương Tình vừa nói, nhìn ánh mắt Khương Tình nhìn cô càng lúc càng có chút nguy hiểm.
Hạ Nhi liền đứng dậy bỏ chạy. Nhanh đến mức chân cũng không có cảm giác đau nữa.
Khương Tình đứng đó đưa tay lên môi khẽ vuốt ve, rồi cúi đầu bật cười, tự nói với mình.
“Em mà công sao? Sợ là cả đời chỉ có thể làm công chúa của tôi thì có. Em mơ đi.”
Cũng đã hơn một tuần trôi qua, chân Hạ Nhi dần dần tốt hẳn lên, chỗ vết thương chỉ còn một màu tím nhạt không đáng kể.
Lương Hạ thì thỉnh thoảng luôn réo vào tai cô những chuyện loạn thất bát tao. Hạ Nhi tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Kể từ hôm xảy ra sự việc trên sân thượng, Lương Hạ không những không giảm bớt sự nhiệt tình đẩy thuyền cho cô cùng Khương Tình, còn có xu hướng càng đẩy càng hăng, vô cùng hân hoan vui mừng muốn chải chuốt, gói cô vào một cái bọc gởi chuyển phát nhanh một chiều cho Khương Tình.
Cô thật sự rất bất lực.
Thầy Phát tiến vào lớp, khẽ đưa mắt nhìn xuống đám học sinh đang ngoan ngoãn đứng lên thể hiện quy củ chào hỏi đơn giản với mình.
Thầy liền vẫy tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống rồi đi về phía bàn giáo viên. Giả vờ nghiêm trang đưa tay ho vài tiếng, thầy Phát liền dõng dạc:
“Hôm nay lớp ta có một học sinh mới chuyển đến. Thầy mong các em hỗ trợ bạn nhiều hơn.”
Nói xong liền quay đầu về hướng cửa “Em vào đi”.
Lương Hạ nhướng người cố nhìn ra phía ngoài. Cả lớp hơn 30 học sinh đều vô cùng hiếu kì với nhân vật mới đến này.
Nam sinh thì phấn khích cầu mong là một mỹ nhân xinh đẹp, nữ sinh thì hi vọng là một chàng soái ca ngôn tình trong tiểu thuyết.
Cao Vỹ Quang tỏ vẻ không quan tâm đến sự việc đang xảy ra, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Hạ Nhi đang chống cằm mà ngẩn người.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nữ sinh cao gầy mặc một bộ đồng phục trường thành phố Z bước đến.
Nam sinh trong lớp kích động đến vỗ tay. Thầy Phát liền trừng mắt ra hiệu phải im lặng.
Cô gái có mái tóc đen dài chấm vai, da trắng, ngũ quan tinh xảo, mắt đen, sóng mũi cao thẳng thanh tú, môi hồng nhuận, sắc vóc thân hình chuẩn người mẫu, muốn chân có chân, muốn ngực có ngực, muốn mặt có mặt.
Lương Hạ vỗ vỗ hai má. Cảm thấy như mới khai phá được lục địa mới, trong đầu hò hét vì ngoại hình bắt mắt của học sinh mới chuyển trường. Cô khẽ chọc tay vào lưng Hạ Nhi, thấy Hạ Nhi không có phản ứng liền giật nhẹ sợi tóc, Hạ Nhi tức giận định xoay đầu mắng Lương Hạ làm đau mình, thì liền nghe thanh âm trong trẻo, không nữ tính, cũng không hề nam tính.
“Chào các bạn! Tớ là An Tranh! Mong các cậu chỉ bảo thêm.” Nó là thanh âm trầm khàn từ trong xương, có chút khiến cô giật thót, giọng nói này hơi giống Khương Tình. Chỉ là cảm giác người nghe giọng Khương Tình nói sẽ pha lẫn một tia ý cười dịu dàng không rõ, còn giọng nói này tuy có chút giống, nhưng lại lạnh băng không có nhiệt độ. Hạ Nhi xoay đầu nhìn về phía học sinh mới. Ánh mắt hổ phách khẽ nhíu.
Nam sinh trong lớp huýt sáo vỗ tay, một số nam sinh còn hỏi vài câu hỏi ngớ ngẩn. Cô gái mới đến là An Tranh chỉ cười trừ không đáp.
Nữ sinh có hơi mê mẩn nhìn chằm chằm vào học sinh mới thầm nghĩ, xem ra lớp A lại có thêm một nữ thần cao lãnh rồi.
Hạ Nhi nhìn về phía An Tranh, thấy An Tranh cũng đang nhìn về phía cô, còn cười vô cùng ôn nhuận.
“Cực phẩm đúng không?” Lương Hạ phía sau cười tít mắt.
Hạ Nhi khẽ trừng Lương Hạ.
“Tớ nói thật mà, chỉ là thua Khương Tình của cậu một chút. Nhưng tin tớ đi. Nếu bạn học mới này mà cong như tớ nhất định sẽ là một cường công đó.” Lương Hạ liền phổ cập kiến thức, luyên thuyên không ngừng.
Hạ Nhi đỡ trán nói “Cậu có thôi đi không? Cậu đang ước cả thế giới đều cong vòng giống cậu đó hả?”
Lương Hạ cười khúc khích.
“ Cậu thật không hiểu phong tình, cậu nhìn người ta đi, khí chất ngự tỷ mạnh mẽ tuy thu liễm nhưng không thu hết được, ngón tay dài hữu lực, quan trọng là móng tay cắt sát vào da. Đó cũng là một điểm để hi vọng bạn ấy cùng giống loài với tớ đấy!” Nói xong Lương Hạ liền giơ bàn tay của bản thân lên ngắm nghía.
Hạ Nhi nghe thấy liền nhìn về phía An Tranh, quả thật có chút... hơi giống như lời Lương Hạ nói. Chợt cô ngay lập tức tự khinh bỉ mình. Cô là bị Lương Hạ làm cho đầu óc bị nước vào.
Thầy Phát tiến lại gần An Tranh, nói:
“Tụi em trật tự, bạn học An Tranh từ thành phố Z chuyển tới, các em giúp đỡ bạn thích nghi với môi trường mới nhé.” Nói rồi nhìn về dưới tớp tìm chỗ để An Tranh ngồi.
Nữ sinh trong lớp bỗng chốc muốn đá bạn học ngồi cùng bàn đi, cảm thấy tại sao việc tốt lại không rơi trên đầu mình, nam sinh thở dài tiếc nuối.
Thầy Phát đảo mắt một vòng liền nhìn về chỗ Hạ Nhi.
Lương Hạ giật tay áo Hạ Nhi rồi chồm lên nói nhỏ. “Cậu trúng lớn rồi!” Nói xong liền cười vui vẻ.
Hạ Nhi ngước mắt nhìn, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thầy Phát nói:
“An Tranh, em tới chỗ Hạ Nhi ngồi đi.”
Hạ Nhi ngẩn người. Liền hiểu ý câu nói của Lương Hạ.
Nữ sinh trong lớp vẻ mặt thất vọng nặng nề.
An Tranh thong thả rải bước đi về hướng Hạ Nhi, cô nhìn nữ sinh tóc như rong biển xoã dài rơi lác đác trên ghế. Khẽ cúi người kéo ghế rồi đặt đồ ngồi xuống.
Mùi trầm hương thoang thoảng bay vào mũi Hạ Nhi. Cô gái này khi trầm tĩnh im lặng liền tạo cho người ta cảm giác xa cách vạn dặm.
Hạ Nhi khẽ chau mày. Cô có chút khó chịu giống như thế giới nhỏ của cô bị người ta xâm phạm. Cô chống cằm nhìn về phía cửa.
Lương Hạ phía sau lại rối rít chào hỏi làm quen.
“Xin chào bạn An Tranh, tớ là Lương Hạ. Nếu bạn cần mình giúp đỡ gì thì cứ nói nhé, mình rất sẵn sàng giúp bạn.”
An Tranh nhìn Lương Hạ, đột nhiên cười với cô, cười có chú tuỳ ý, giọng trầm trầm trả lời.
“Cảm ơn bạn! Lương Hạ.”
Lương Hạ liền thấy tim mình như bị ai bắt đi mất, hồi hộp quay người chỉ về phía Hạ Nhi.
“Cậu ấy là Hạ Nhi, à, có chút... có chút hơi khó gần, nhưng cậu ấy rất tốt.”
Hạ Nhi quay đầu nhìn Lương Hạ. Ánh mắt hổ phách khẽ nheo lại.
An Tranh nhìn Hạ Nhi, liền cười cực kì thân sĩ đưa bàn tay mình ra.
“Chào cậu! Hạ Nhi. Mình là An Tranh, mong cậu chỉ giáo thêm.”
Hạ Nhi cúi nhìn bàn tay gầy gò trước mặt, cô bất giác tránh ra một chút. Không đưa tay lên bắt mà chỉ cười vô cùng miễn cưỡng nói nhỏ.
“Tớ là Hạ Nhi.” Dứt lời liền chống cằm không nhìn An Tranh.
Lương Hạ nhìn An Tranh đưa tay ra, rồi không dấu vết rút tay về liền lấy đầu xoa trán, quên không nói với An Tranh về chuyện Hạ Nhi mắc bệnh sạch sẽ. Liền ấp úng muốn giải thích hộ Hạ Nhi.
“À, bạn học An Tranh, Hạ Nhi không thích ai chạm vào cậu ấy, không phải là ghét bỏ cậu đâu. Chỉ là bệnh từ nhỏ, cậu ấy...”
“Mắc bệnh sạch sẽ.” An Tranh tiếp lời, xong lại nghiêng đầu nhìn vào mắt Hạ Nhi hỏi “Đúng không?”
Hạ Nhi im lặng. Lương Hạ gật đầu liên tục, tiếp tục thể hiện khả năng nói nhiều vô hạn của mình.
“Lúc mới biết cậu ấy tớ cũng có chút khó chịu vì chuyện này, nhưng dần dần quen rồi. Cậu biết không cậu ấy... bla bla..”
Lương Hạ nói liên tục. Hạ Nhi lắc đầu khẽ day day nhẹ mi tâm.
An Tranh có vẻ rất kiên nhẫn nghe Lương Hạ kể về lúc đầu cô gặp Hạ Nhi. Khoé môi khẽ nhếch lên ý cười không rõ.
Một lát sau, An Tranh như có vẻ quen thuộc với bạn học trong lớp hơn, từng người bước đến tự giới thiệu với An Tranh. Cô rất kiên nhẫn mà làm quen với từng người.
Chuông vang lên đến giờ ăn.
An Tranh nhìn về hướng Hạ Nhi. Cất giọng trầm trầm.
“Hạ Nhi! Cậu có thể dẫn tớ đi tham quan trường không?”
Hạ Nhi đang gật gù buồn ngủ. Cô ngước đôi mắt to mơ màng lên nhìn An Tranh. Lấy tay dụi dụi mắt rồi nói:
“Sao cậu không tìm Lương Hạ?”
An Tranh nhìn vẻ mặt lười biếng như con mèo Ba Tư xinh đẹp của Hạ Nhi, bất giác bị giương mặt buồn ngủ của cô làm cho tim đập nhanh một nhịp. Sợ rằng hoa khôi trường Z cũng không thể xinh đẹp bằng một phần của Hạ Nhi. Cô vội lấy lại trầm tĩnh, An Tranh cười rồi nói:
“Cậu nhìn phía sau cậu đi!”
Hạ Nhi quay người mới phát hiện chỗ ngồi sau lưng mình trống trơn. Ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, hoá ra là đến giờ ăn rồi. Hạ Nhi bĩu môi, quay đầu nhìn An Tranh:
“Được! Đi theo tớ!”
Hạ Nhi đứng dậy, mái tóc dài như rong biển uốn lượn rơi loã xoã xuống phần eo nhỏ nhắn. An Tranh nhìn thấy có chút trầm mặc, cô ngoan ngoãn đứng dậy đi theo hướng Hạ Nhi.
Ra khỏi hành lang lớp học, Hạ Nhi quay đầu nhìn An Tranh đang phía sau mình rồi vươn tay chỉ về phía thư viện trường, cô nói nhỏ:
“Tớ dẫn cậu đến thư viện, hơi xa một chút.”
“Ừ!”
An Tranh theo bóng dáng nhỏ nhắn của Hạ Nhi đi một vòng quanh trường, tới thư viện, phòng thí nghiệm vật lý, phòng hội trưởng, phòng nhạc, câu lạc bộ thể thao, căn tin,...
Hạ Nhi có chút mỏi, trường học thật sự quá lớn. Cô không đi nổi mà thở gấp liên tục. Phía sau An Tranh lại vững vàng, đi không nhanh không chậm, một chút khí sắc mệt mỏi cũng không có.
An Tranh nhìn Hạ Nhi thở không ra hơi, cô cười khẽ, tiến lại gần Hạ Nhi rồi nói.
“ Cần tớ cõng cậu không?” Nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì, liền cười khẽ “Tớ quên, cậu không thích bị chạm vào người.”
Hạ Nhi im lặng, nhìn vóc dáng cao hơn cô một cái đầu của An Tranh, liền cảm thấy mất mặt, cô cúi đầu , mái tóc tung bay rơi lác đác xuống giương mặt ửng đỏ vì mệt.
“Tớ nghỉ một chút là được rồi.”
An Tranh chỉ về lớp học trống kế bên, cô liền nói:
“Vào đó ngồi đi.”
Hạ Nhi nhìn về hướng tay An Tranh chỉ. Gật nhẹ đầu rồi đi vào.
Một lát sau Hạ Nhi nằm trên bàn học, khẽ thở dài.
An Tranh nhìn tóc Hạ Nhi xoăn dài rối tung rối mù, thở từng nhịp lên xuống, liền đưa tay lên môi cười nhẹ, giọng cười vô cùng dễ nghe, nói:
“Cậu nên tập thể thao. Cậu có chút yếu ớt.”
Hạ Nhi thờ từng ngụm. Chống người ngồi thẳng dậy, đôi mắt màu hổ phách có chút tức giận.
“Tớ không yếu ớt, chỉ là không thích đi bộ.”
An Tranh nhìn Hạ Nhi rồi cười khúc khích, giọng từ tính trầm cảm.
“Vẻ mặt cậu lúc tức giận thật khiến người khác muốn yêu chiều.”
Hạ Nhi trợn tròn mắt khó hiểu, nói:
“Cậu nói nhiều quá, Về lớp thôi.”
Nói xong liền đứng dậy hướng về phía cửa.
An Tranh vươn tay giữ chặt Hạ Nhi, bàn tay An Tranh ấm áp tiếp xúc da thịt trực tiếp làm Hạ Nhi có chút giật mình, vội vàng hất mạnh ra.
An Tranh biết có chút thất lễ liền nói.
“Xin lỗi, tớ không cố ý chạm vào cậu.”
Hạ Nhi có chút khó chịu, nhưng dù gì người ta cũng là học sinh mới. Cô nhẹ giọng nói “Không sao.” Cô đi thẳng ra cửa.
An Tranh đi theo Hạ Nhi. Một trước một sau rải bước trên hành lang.
\* Đối thủ của Khương tỷ lên sàn rồi a \~\~\~