"Hướng Vãn, cậu cũng biết, mình nếu thích thứ gì, nhất định sẽ dùng hết toàn lực mà tranh giành." Giang Thanh Nhiên đáy mắt toàn là giãy giụa, "Mình thật sự xem cậu là bạn tốt nhất của mình, mới có thể thẳng thắng nói với cậu điều này trước khi cậu và anh Hàn Xuyên đính hôn. Nếu cậu đính hôn hoặc thậm chí là kết hôn, thì sau này tình bạn của chúng ta xem như không có nữa."
Hướng Vãn dồn toàn bộ sức nặng của thân thể mà dựa vào gốc cây sau lưng, "Xem như cậu cũng thích anh ấy, giờ cậu muốn gì?"
"Mình hy vọng cậu không đính hôn với anh Hàn Xuyên nữa, chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu cuối cùng anh ấy chọn cậu, mình tuyệt đối không có bất kỳ oán giận nào nữa, thành tâm chúc phúc cho hai người." Giang Thanh Nhiên đáy mắt hiện lên một tầng ánh sáng, chậm rãi nói.
Cây ngô đồng cách đó không xa hoa nở đầy một thân, mùi hoa hào với gió thu mát mẻ theo không khí truyền đến, thấm vào ruột gan, làm Hướng Vãn cảm thấy gay mũi, bực bội.
"Tôi từ năm 8 tuổi đã thích anh ấy một lòng mong muốn trở thành vợ anh ấy, theo đuổi 10 năm, thật vất vả mới làm anh ấy cùng tôi đính hôn."
"Cuối cùng cậu lại nói cậu cũng thích anh ấy, muốn tôi từ bỏ việc đính hôn này, cùng cậu cạnh tranh công bằng, còn nói là vì tôi mà suy nghĩ?! Giang Thanh Nhiên, cậu cũng rộng lượng quá nhỉ?"
Hướng Vãn đứng thẳng dậy, lạnh mặt đem hộp quà nhét lại vào trong lòng ngực Giang Thanh Nhiên, dùng sức ném tai nghe ném xuống đất, dẫm nát. Cô xoay người, nhanh tay lau khoé mắt, làm như không có gì đi về phía trước.
"Hướng Vãn, chúng ta đã làm bạn với nhau 5 năm rồi, ở trong lòng cậu, mình hèn mọn thế sao?" Giang Thanh Nhiên thanh âm nghẹn ngào vang lên phía sau.
Đây là lần đầu tiên Hướng Vãn nghe được Giang Thanh Nhiên ở trong đám đông cao giọng mà nói, nhưng cô cũng không dừng lại, như cũ đi nhanh về phía trước.
Bởi vì luôn xem Giang Thanh Nhiên là bạn tốt nhất của mình mà thật tâm đối xử, cô mới không có cách nào tiếp nhận được điều này. Các cô làm bạn với nhau đã 5 năm, cô đới với Hạ Hàn Xuyên có bao nhiêu tâm ý, Giang Thanh Nhiên so với người khác là biết rõ nhất!
"Cậu nhất định phải ép mình sao?" Giang Thanh Nhiên ở phía sau l hô to.
Trong trường học người qua kẻ lại, thỉnh thoảng có người nhìn về phía này. Hai người đều là những vũ công giỏi nhất của trường, nổi tiếng là thân thiết, mức độ nổi tiếng rất cao. Hướng Vãn mặt vẫn còn dính kẹo cao su, bước chân không có dấu hiệu dừng lại, so ngày thường có phần chật vật.
Cảnh vật thay đổi, ở biệt thự Hướng gia. Màn đêm bao phủ, nhưng kiến trúc xa hoa lộng lẫy cùng ánh đèn sáng rực, trên cửa sổ hiện lên cảnh tượng sang trọng.
Hướng Vãn lái chiếc ô tô của mình chạy trên đường, trên trán, sau lưng, còn có lòng bản tay tất cả đều là mồ hôi lạnh. Hướng Vãn dùng toàn bộ sức lực mà phanh xe nhưng chiếc xe không có dấu hiệu dừng lại. Đáy mắt nhiễm một tầng mờ mịt, sợ hãi chiếm cứ trái tim, tay chân nhũn, cánh môi ngăn không được run rẩy, mồ hôi lạnh theo gương mặt chảy xuống. Cô còn có rất nhiều ước mơ chưa kịp thực hiện, không nghĩ cái chết lại tìm đến mình sớm như vậy!
Lúc này, di động chợt vang lên. Hướng Vãn run rẩy cầm điện thoại, nước mắt không hề do dự mà tràn ra, nói năng lộn xộn, "Anh... cứu em... cứu em với, em... bên ngoài... bên ngoài, xe... xe không..."
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên từ hướng biệt thự đi ra. Từ màu trắng trên bộ lễ phục, liền nhận ra là Giang Thanh Nhiên vòng eo quyến rũ, áo choàng, tóc dài chải lên, có vẻ trí thức mà ưu nhã. Mà lúc này, cô chính hướng thẳng về phía chiếc xe mất phanh của Hướng Vãn mà lao đến.
Đồng tử Hướng Vãn co rúc, cô căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp hạ cửa sổ xe, không màng đến an nguy của bản thân mà thò đầu ra cửa, ra sức hét về phía Giang Thanh Nhiên "Cậu đừng đi đến đây, xe phanh của mình bị hỏng rồi!"
"Gió lớn quá anh không nghe rõ, Vãn Vãn, em nói lại lần nữa, em hiện tại ở đâu? Xảy ra chuyện gì? Xe xảy ra chuyện gì? Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hướng Vũ lo lắng mà nói lớn, thanh âm ở tai nghe kia vang lên.
Giang Thanh Nhiên không dừng lại, dường như không nghe được những lời của Hướng Vãn.
"Đừng tới đây, nguy hiểm lắm, cậu không nghe mình nói sao?!" Xe thể thao tốc độ quá nhanh, gió thổi đến đau mặt Hướng Vãn, mỗi nói một chữ nói ra đều khó khăn, "Phanh xe hỏng rồi, đừng tới đây!"
Vẫ như cũ không dừng.
Phanh!
Xe thể thao tông trúng người trước mặt, tựa hồ trong một giây ngắn ngủi Hướng Vãn nhìn Giang Thanh Nhiên trên mặt nở một nụ cười tươi, tựa hoa sen tầng tầng nở rộ, đẹp đến kinh tâm động phách, lại làm tâm cô nháy mắt ngã xuống đáy vực.
Giang Thanh Nhiên, tựa hồ là cố ý đi đến để bị đụng...
"Là cô cố ý đi tới, không phải tôi, tôi không muốn giết người!" Hướng Vãn hét lên một tiếng, ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt. Cô ban đầu cho rằng, Giang Thanh Nhiên ở trước mặt mọi người mà quát lớn, là bởi vì cảm xúc quá kích động. Nhưng hai năm sống cực khổ trong tù, cô mới hiểu được, Giang Thanh Nhiên ở nơi công cộng cùng cô phát sinh mâu thuẫn, sẽ làm cho mọi người sau sự việc kia sẽ nghĩ 'muốn đâm chết' đối phương cho hả dạ mà thôi.
Mặt trời vừa mọc, là lúc màn đem cùng ánh sáng giao nhau. Cô lau trên đầu mồ hôi, chỉ cảm thấy tứ chi bủn rủn, phảng phất giống như vừa chạy bền xong.
Hướng Vũ ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nàng, đầu tóc rối xù, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập thống khổ cùng phẫn nộ, "Em mơ thấy cái gì? Họ Hạ kia khi dễ em?" Anh nói cực chậm, trong thanh âm mang vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn, mỗi từ nói ra đều có chút khó khăn.
"Anh làm sao mà thức dậy sớm như vậy? Có phải hôm qua uống rượu, hôm nay đau đầu nên mới dậy sớm không?" Hướng Vãn tránh đi ánh mắt anh trai, rũ mắt hỏi.
Hướng Vũ chống đầu gối đứng lên, bởi vì ngồi xổm lâu, chân đã tê rần. Lảo đảo một chút mới đứng vững, từ giọng trong mắt bài trừ một câu, "Em... có phải thường xuyên mở thấy ác mộng không?"
"Anh ngày thường không uống rượu, tối hôm qua lại uống nhiều như vậy, hẳn là sẽ đau đầu." Giấc ngủ thời gian quá ngắn, Hướng Vãn đầu đau muốn nứt ra, "Ở đây có sữa bò, bưởi và chuối, anh chọn một loại mà ăn đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đó."
Hướng Vũ khẩn trương nắm chặt tay, hô hấp hơi có chút nặng nề, "Vãn Vãn."
"Anh, hôm qua em ngủ trễ, hôm nay mệt một chút, em muốn nghỉ ngơi." Hướng Vãn xoa xoa thái dương đau nhức, không có cách nào che dấu được sự mệt mỏi và đau đớn.
Thấy vậy, Hướng Vũ đáy mắt tràn đầy đau lòng, "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài mua đồ ăn sáng." Đỡ cô nằm xuống, đắp chăn, nhẹ nhàng mà cửa.
Hướng Vãn là thật sự mệt, nằm xuống trong chốc lát, liền nặng nề ngủ. Không thể tránh khỏi lại gặp ác mộng, thời điểm giật mình tỉnh giấc lại thét một tiếng chói tai, mặt trời cũng đã lên cao.
Triệu Du ưu nhã mà ngồi ở ghế trên, mà Hướng Vũ ngồi ở trên giường, bên cạnh có hai hộp cơm, lườm Hạ Hàn Xuyên đang đứng bên cạnh Triệu Du.
"Dì Triệu, Hạ tổng." đồng tử Hướng Vãn hơi co lại, đôi tay chống ở trên giường, dùng tốc độ nhanh nhất ngồi dậy.
Không biết Triệu Du và Hạ Hàn Xuyên ở đây đợi bao lâu, cũng không biết cô vừa rồi gặp ác mộng, có nói năng hồ đồ gì không. Hơn nữa... Hướng Vãn liếc mắt Hướng Vũ, mày nhíu chặt, việc tối hôm qua cô nói dối xem như bị lộ tẩy, không biết Hạ Hàn Xuyên có gây khó dễ cho anh hay không.