Quả cam cũng không tính là lớn, Hướng Vãn ăn không bao lâu, định đứng lên đi vứt hạt.
"Con như thế nào một chút quan tâm cũng không có? Vãn Vãn đã bị thương thành như thế, con giúp nó vứt rác không được sao?." Triệu Du oán trách nói.
Hạ Hàn Xuyên đang ngồi một bên ăn cam, nghe vậy, đứng lên, nhấc mí mắt nhàn nhạt liếc nhìn người trên giường bệnh một cái, chậm rãi đi về phía Hướng Vãn.
Hướng Vãn nháy mắt trên mặt huyết sắc một chút cũng không còn, cuống quít xuống đất, đem hạt ném vào thùng rác, "Không cần làm phiền Hạ tổng."
Thấy Hướng Vãn cực kỳ sợ mình, Hạ Hàn Xuyên trong mắt hiện lên một tia hắc ám, nhưng cái gì cũng không nói, một lần nữa cầm quả cam ngồi xuống.
Triệu Du hơi có chút kinh ngạc, cảm khái nói: "Ta nhớ rõ Vãn Vãn trước kia chính là một đứa trẻ không sợ trời, không sợ đất."
"Đó là lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, quá mức tự nhiên." Đột nhiên đứng thẳng dậy làm đùi phải của Hướng Vãn phát đau, ngăn không được run rẩy, cô lau đi tầng mồ hôi lạnh trên trán, run run rẩy rẩy mà ngồi trở lại giường bệnh.
Cô ngày trước vẫn luôn cho rằng có anh trai cùng cha mẹ cưng chiều thì sẽ chẳng ai dám làm gì mình, nhưng Hạ Hàn Xuyên tàn nhẫn đánh gãy chân trái của cô, còn mang cô giam vào ngục 2 năm.
Hạ Hàn Xuyên vừa ăn xong quả cam, điện thoại vang lên, anh báo Triệu Du một tiếng, rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Triệu Du mang chiến canh gà mang đến bên giường bệnh cho Hướng Vãn, ánh mắt dừng lại trên miếng bang vải to quấn quanh đùi cô, thở dài một hơi, "Vãn vãn, ta hai năm trước không giúp con, con có hận ta không?"
"Giúp con là tình cảm, không giúp con là bổn phận, hơn nữa Hạ tổng là con ruột của dì, anh ấy cùng con có mâu thuẫn, dì đứng về phía con mình cũng là đúng. Nhưng mà dì đối với con vẫn rất tốt mà." Hướng Vãn sắc mặt bình tĩnh, nhưng tay lại gắt gao nắm chặt dưới chăn.
Làm sao có thể không hận?
Đến ba mẹ ruột còn đoạn tuyệt quan hệ, cô làm sao có thể hy vọng vào một người ngoài không có bất kỳ quan hệ với mình? Huống chi cái này người ngoài này còn là mẹ của Hạ Hàn Xuyên.
Triệu Du tầm mắt từ băng vải dịch đến Hướng Vãn đang nắm chặt tấm chăn, tâm tình trở nên phức tạp.
Bà có rất nhiều lời muốn nói, hàn huyên cũng một đứa nhỏ mà mình rất thích, nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng chỉ hỏi một câu, "Hai năm trước có vết thương cũ, còn có thể chữa khỏi lành không?"
"Không thể." Nói "có thể" càng làm cho mình cùng Hạ Hàn Xuyên và Triệu Du ngày càng khó xử, cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Triệu Du liếc mắt một cái liền nhìn ra Hướng Vãn trong nháy mắt chần chờ, bà trên người mang trang sức cao cấp, thần sắc biến ảo, sau một lúc lâu sau nói: "Vãn Vãn trưởng thành rồi."
"Ai rồi cũng phải trưởng thành thôi." Hướng Vãn kéo kéo môi, muốn cười, chính là đáy lòng lại một mảnh chua xót.
Hai năm trước, Hạ Hàn Xuyên đem cô từ thiên đường kéo xuống địa ngục, cô ở trong ngục chịu đựng hành hạ, đánh đập hai năm, chỗ nào có thể không trưởng thành?
"Canh gà còn nóng con mau uống, để lạnh liền không còn ngon nữa." Triệu Du đem canh gà đưa cho Hướng Vãn, "Chân bị thương có thể trị thì cứ đi trị, không cần để ý đến điều khác, ta sẽ cùng Hàn Xuyên nói chuyện."
Phanh!
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Giang mẫu hùng hổ mà tiến vào, "Ta không đồng ý! Hướng V ãn đem hai chân Thanh Nhiên trở nên tàng phế, thế nào chân cô ta có thể trị khỏi, tôi tuyệt đối sẽ không để bácc sĩ chữa trị cho nó!"
Giang Thích Phong từ sau lưng Giang mẫu đi đến, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ không vui, chỉ là nhìn thấy Hướng Vãn chân bị thương, sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, không vui mừng mà trái lại có chút đau lòng.
"Bà từ khi nào có thói quen nghe trộm người khác?" Triệu Du cầm khăn tay, lau lau khoé miệng Hướng Vãn, "Đây là thói quen không tốt chút nào."
Nghe này, Giang mẫu tức giận cùng vài phần xấu hổ, sắc mặt phút trước đỏ bừng vì tức giận, giờ lại chuyển sang trắng bệch.
"Dì Du cứ nói đùa, con cung mẹ tới tìm Hướng Vãn, trùng hợp nghe được lời dì vừa nói, chứ không cố ý nghe trộm." Giang Thích Phong tiến lên một bước nói.
Triệu Du thu hồi khăn tay, cười cười, "Vậy là tốt rồi. Gia đình ấy mà, nếu có một người phẩm hạnh không tốt, đó là thiếu may mắn, nếu là nhiều người phẩm hạnh không tốt, đó chính là gia giáo có vấn đề."
"Chị Triệu đây là đang nói Thanh Nhiên phẩm hạnh không tốt?!" Chính mình xem con gái là bảo bối nay trong miệng người khác nói ra lại là người không có phẩm hạnh, Giang mẫu nuốt không trôi cục tức này.
Giang Thích Phong cau mày, sắc mặt cũng không được tốt.
"Tôi vừa rồi có nói đến Thanh Nhiên sao?" Triệu Du vẻ mặt kinh ngạc, "Tiểu Lâm à, cô đừng vội nói như vậy, ta chính là tùy tiện nói ra một câu, không có ý gì khác."
Giang mẫu răng nuốt xuống, "Là ta suy nghĩ nhiều."
"Ân, sau này ít xem phim cung đấu lại đi, tránh suy nghĩ nhiều." Triệu Du nói.
Giang mẫu bị tức nghẹn đến trên mặt lúc đỏ lúc xanh, nửa ngày nói không ra lời.
"Cũng không trách được mẹ con suy nghĩ nhiều, thật sự là lúc dì nói câu "tùy ý cảm khái" chỉ là tính đả kích quá nhiều mà thôi." Giang Thích Phong cong cong khóe môi, nhưng màu hổ phách đáy mắt lại không có nửa phần ý cười.
Triệu Du đem tóc vén ra sau tai, "Được Thích Phong nhắc nhở, ta nghĩ thiếu rồi, sau này nói chuyện vẫn là nên chú ý hơn."
Nói xong, bà quay sang Hướng Vãn nói: "Vãn Vãn, con nói chuyện khi cũng nghĩ phải suy nghĩ trước, suy nghĩ không tốt liền nói ít đi vài câu, đừng làm cho chính mình vô tình làm cho người khác hiểu lầm, nhớ kỹ sao?"
Hướng Vãn nhìn thấy Giang mẫu lửa giận bừng bừng trong đáy mắt, liền gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Vâng, nhớ kỹ rồi ạ."
"Chị Triệu, chị rốt cuộc đứng về phía Hướng Vãn?" Triệu Du tức giận đến thở dốc, con trai đưa mắt ra hiệu, bà cũng làm như không thấy, "Thanh Nhiên mới là con dâu tương lai của chị, chị nên đứng về phía nó chứ không phải là tên tội phạm giết người kia!"
Hướng Vãn nhíu nhíu mày, Lâm bá mẫu xuất thân từ gia đình trung lưu, gả vào Giang gia bề thế, kết quả sống vài thập niên cũng không học được cách xem sắc mặt, đem so với con gái mình thì hoàn toàn đối lập.
"Mẹ con trước nay tính tình thẳng thắng, có gì nói đó, mong dì đừng trách." Giang Thích Phong xin lỗi.
"Ta cùng tiểu Lâm quen biết nhiều năm, tất nhiên rất hiểu con người bà ấy, bất quá nói mấy câu mà thôi, ta sẽ không tức giận." Triệu Du nhợt nhạt cười cười, khóe mắt nếp nhăn nơi khoé mắt nhộn nhạo.
Giang Thích Phong, "Con mong dì thứ lỗi."
"Thích Phong quá khách khí rồi." Triệu Du nói với hắn một câu, mới nhìn về phía Giang mẫu, lời nói thấm thía mà nói: "Tiểu Lâm, con cái đều do bố mẹ rứt ruột đẻ ra, bà đau lòng cho Thanh Nhiên, khẳng định cũng sẽ có người đau lòng cho Vãn Vãn."
"Chúng ta làm trưởng bối, nếu là cùng vãn bối tính toán chi li, hôm nay chạm cái này, ngày mai đụng cái kia, không phải làm người ta chê cười sao?"
Bà hiên ngang nói ra những lời kia, Giang mẫu bị bà những lời này làm tức nghẹn, nhưng lại không biết nên như thế nào phản bác.
Hướng Vãn buông chén canh gà, nhẹ giọng nói: "Dì Triệu nhìn con từ nhỏ lớn lên, thấy con nay trở nên tàng tật khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn nên lúc nãy mới khuyên con đi điều trị, tuyệt đối không có thiên vị con, như dì Lâm vừa nói. Nếu là Thanh Nhiên tiểu thư cũng có thể trị khỏi, khẳng định dì Triệu cũng sẽ thật sự vui mừng."
Sau khi ra tù, dì Triệu đối với cô thật sự rất tốt, Hướng Vãn đều biết, cô tuyệt đối không để dì khó xử.
"Vãn Vãn thật sự trưởng thành rồi." Triệu Du ánh mắt lóe lóe, thở dài, sờ soạng nàng đầu.
Giang mẫu hừ mạnh một tiếng, cũng không tiếp tục mang cái chân ra làm đề tài, mà chuyển sang trừng mắt nhìn Hướng Vãn hỏi tội, "Tôi hỏi cô, Hướng Vũ đi tìm Thanh Nhiên gây phiền toái, có phải do cô xúi giục không?"