Hai chân thon dài của Hạ Hàn Xuyên bắt chéo nhau ,cả người dựa vào thành ghế , giọng lộ ra hàn ý “ Vậy thì cô cũng nên biết, mấy cái loại tin tức này làm cổ phiếu rớt giá đối với tập đoàn Hạ thị không có biện pháp tạo thành một vết thương trí mạng được.”
“ Đương nhiên, tập đoàn Hạ thị giống như một góc rẽ sâu , một chút thay đổi về cổ phiếu đối với nó mà nói như đang gãi ngứa không tính là gì, chỉ là tổn thất mười mây hai mấy tỷ mà thôi, Nhưng anh Hàn Xuyên là thương nhân, chắc sẽ không vì người không quan trọng đi gánh vác những cái tổn thất không đáng có?” Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói.
“ Vì một người không quan trọng dĩ nhiên là không đáng.” Đôi tay anh đặt trên đùi , ngón tay phải nhẹ nhàng di chuyển trên đùi, đôi mắt mang đậm hàn ý “ Nhưng hi sinh mười mấy tỷ để thoát khỏi một người đụng vào giới hạn của tôi thì vẫn đáng.”
Trầm lặng. Trong phòng lúc này có thể nghe được tiếng lá rơi.
Nụ cười trên mặt cô cứng lại ,một khắc sau mới hồi phục lại như thường.
Cô đi vòng qua những mảnh vỡ lùi xe lăn lại “ Anh Hàn Xuyên nói quá nghiêm trọng rồi. Giống như lúc nãy em nói , em không có theo dõi anh hoặc là tìm người giám sát anh mà em cũng không nhất thiết phải vậy. Em đến hội sở cũng chỉ là muốn nói với anh chuyện đính hôn của anh trai em vào tháng sau mà thôi.”
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên ảnh ngược của bóng hình cô , khuôn mặt đảm bạc.
Anh nâng tách trà lên , vừa đưa đến bên miệng trong đầu liền hiện lên những vết bỏng, vết sẹo trên đùi của Hướng Vãn , anh nhíu mày đặt ly trà xuống.
“ Nếu như anh Hàn Xuyên không thích em có thể đảm bảo sau này không có sự đồng ý của anh em không tới nữa.’ Giang Thanh Nhiên cười khổ.
“ Ừ.”anh nhẹ giọng ừ một tiếng cũng không để cô phải mất mặt, chuyển đề tài “ cô nói tới đây để nói chuyện đính hôn tháng sau của anh trai cô?”
Giang Thanh Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói “ Hôm qua ở bữa tiệc sinh nhật của Bác gái chuyện Hướng Vãn bám lấy anh trai em cả nhà đều biết rồi. Ba mẹ em không yên tâm, sợ trong bữa tiệc đính hôn của anh trai và Tống Kiều, Hướng Vãn sẽ chạy tới làm loạn nên mới kêu em tới tìm anh.”
“ Tìm tôi?” hai từ dây dưa làm cho đôi mắt của anh tối lại , trong ngực tự nhiên lại khó chịu nhẹ nhàng kéo áo xuống.
“ ùm” Giang Thanh Nhiên thu động tác của hắn vào mắt,tay trái ấn manh một cái, rất nhanh mở miệng nói : “ Hướng Vãn là nhân viên của anh, anh lại là ông chủ của Mộng hội sở , anh xem có thể trong mấy ngày đính hôn của anh trai em sắp xếp cho cô ấy nhiều việc một chút, cho thêm hai ba người canh chừng cô ấy đừng để cô ấy có cơ hội làm loạn?”
Sau khi Hướng Vãn tới bệnh viện, bác sĩ dùng kim khử trùng đâm thủng mấy vết bỏng , xử lý xong vết mũ bên trong lấy băng quấn lại cho cô.
Bởi vì miệng vết thương hơi lớn , bị phỏng tương đối nặng ,cần phải nằm viện.
Bác sĩ dặn dò những việc quan trọng liền rời đi.
“ Nước trà làm bỏng?” Mộng Lan dựa vào tường,thanh âm hoa lệ cô còn cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng càng làm lộ vẻ quyến rủ của cô.
Nửa cái đùi của Hướng Vãn đều là băng gạt nằm không thể đụng đẩy được rất khó chịu , cô “ừ” một tiếng hai tay chống vào giường dùng sức ngồi dậy.
“ xì, xuống tay thật là quá ác.” Mộng Lan cảm thán một tiếng bát quái hỏi “ Cô Giang làm cô bị bỏng , Hạ tổng không nói gì?”
Hướng Vãn cụp mắt nhẹ giọng nói “ Cho tôi nghỉ ngơi hai ngày mới đi làm.”
“ Không nói Giang tiểu thư?” Mộng Lan rời khỏi tường cong người hỏi cô.
Hướng Vãn nâng mắt lên thản nhiên liếc nhìn cô sau một lúc mới nói “ Không có.”
“ Lòng dạ đàn ông như kim nằm đáy biển, đúng thật khó hiểu.” Mộng Lan đứng thẳng dậy, đột nhiên kì quặc nói một câu.
Cô không hiểu câu nói này của cô ấy có ý gì, cũng không muốn biết,cô mím môi có chút lúng túng nói “ Chị Lan, tiền thuốc với tiền viện phí có thể cho tôi ứng trước được không? Ra viện tôi trả Chi.”
Đi quá gấp bóp tiền với điện thoại cô đều không mang.
“ Tính tai nạn lao động, hội sở trả,cô không cần phải lo.” Mộng Lan nhìn vết thương trên mặt cô, đưa ngón tay dài sờ vào, khuôn mày lá liểu nhíu lại “ khuôn mặt đẹp vậy ,đáng tiếc”
Hướng Van lơ đãng nghiêng đầu dùng tóc mái đằng trước che lại vết sẹo “ Vậy thì cảm ơn Chị Lan “
Cô không có bảo hiểm y tế, nếu như Mộng hội sở không chi trả thì lần này chắc cô sẽ tiêu hết ba phần tiền công tích lũy.
“ Trái một câu cảm ơn phải một câu cảm ơn, cô có mệt không?” Mộng Lan nhếch mắt ,nhìn ngoài cửa sổ “ Anh trai và chị dâu của cô mới đi qua , có cần tôi đi kêu họ?”
Cô không do dự lắc đầu “ Không cần đâu , cảm ơn chị”
Anh và chị dâu tới đây chắc chắn là tháo băng , nếu như biết cô bị thương lại lo lắng.
“ Được thôi’ Mộng Lan thướt tha đi đên bên giường ngồi xuống, chống cằm nhìn cô ,chuyển đề tài “ Hạ tổng đánh gảy chân cô , còn bắt cô đến hội sở làm việc ,cô có hận anh ta không?”
Trên mặt cô không còn giọt máu hận hay không?
Dĩ nhiên là hận nhưng nhiều hơn lại là sợ.
Bất quá giận hay không giận thì quan hệ của cô với giám đốc chưa thân đến mức nói đến những vấn đền này.
“ Dọa cô rồi.” Mộng Lan cười lên ngũ quan tỏa sáng “ vậy tôi đổi đề tài khác , cô có muốn rời khỏi hội sở không?”
Cô mím chặt môi, lông mày hơi nheo lại không biết hôm nay tại sao giám đốc lại đột nhiên hỏi những vấn đề cá nhân này.
Nếu như nói là muốn giám đốc có khả năng cho cô rời đi hay không?
Nhưng nếu nói không muốn đi rõ ràng là nói dối.
Trước có sói sau có hổ trả lời như thế nào cũng không đúng.
“ Bỏ đi , không chọc cô nữa đừng sợ.” Mộng Lan đứng dậy,kéo lại bộ váy ngồi xuống có chút nếp nhăn. “ Tôi còn có việc đi trươc đây. Điện thoại và túi tiền của cô tôi sẽ bao Châu Diễm mang quua.”
Cô ta đi đến cửa phòng đột nhiên dừng lại xoay người “ Chuyện rời khỏi Mộng hội sở, cô vẫn là đừng nghĩ tới, có vài người e là sẽ không buông tay.” Cô cười tâm trạng cực tốt rời đi .
Mà Hướng Vãn lại cực kì căng thăng nắm chặt ga giường, bị những lời nói của cô làm cho đầu óc trống rỗng.
Giám đốc biết là cô muốn rời khỏi,nên mới nói những lời cảnh cáo này? Hay là chỉ đơn thuần nói những lời đó không có ý gì cả?
Trong đầu cô rất rối, lúc Hướng Vũ và chị dâu đi theo sau Châu Diễm vào phòng bệnh đầu cô càng rối hơn.
Cô nhíu mày nhìn Châu Diễm đối phương cười gượng né ánh nhìn của cô.
“ Tại sao lại bị thương rồi ? cả cái đùi đều quấn băng là cả cái đùi đều bị thương? Có nghiêm trong hay không? Bây giờ còn đau không?” Cái băng trên đầu Hướng Vũ đã tháo xuống, nhưng những vết sẹo to nhỏ bằng đầu ngón tay vẫn còn , mà những vết sẹo đó ngay lúc này chính là do động tác nhăn mày của anh gom lại một đóng.
Anh lo lắng hỏi thấy Hướng Vãn không trả lời làm anh gấp đến nooxii muốn đem băng gạt tháo ra nhìn vết thương của cô.
“ Nói qua thăm Vãn Vãn, tại sao anh lại làm loạn lên ,tháo băng ra nhiễm trùng thì sao?” Lân Na Lộ vỗ tay Hướng Vũ,ngồi ở cạnh giường kéo tay Hướng Vãn cuối đầu nhìn đùi đang quấn băng “ Vãn Vã, đây đều là vết bỏng?”
Đang nói thì mắt đã đỏ lên, trước đây cô luôn hâm mộ Vãn Vãn,cảm thấy cô Vãn Vãn được người nhà yêu thương chiều chuộng rất hạnh phúc, nhưng từ khi chuyện hai năm trước xảy ra mọi thứ đều thay đổi.