"Cô ấy cho rằng người anh Hàn Xuyên thích là con, muốn đâm chết con, con vẫn luôn xem cô ấy là bạn thân nhất của mình, con không biết cô ấy vì cái gì lại làm ra chuyện như thế." Giang Thanh Nhiên khóc rất thương tâm, làm người ta rũ lòng thương.
Hạ Hàn Xuyên ngồi ở trên ghế, đôi tay để trên đầu gối, nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Thanh Nhiên, rất nhanh lại cúi đầu, đáy mắt đen tối không rõ.
Giang phu nhân nghe xong cực kỳ tức giận, "Chuyện này... chuyện này Hướng Vãn, tôi luôn xem cô ta như con ruột mà đối đãi, mà cô ta lại gây ra chuyện động trời như thế này! Tôi sẽ đi báo cảnh sát, cho cô ta ngồi tù đến cuối đời!"
"Mẹ ——" Giang Thanh Nhiên khóc lóc túm cánh tay bà, liên tục lắc đầu, "Không cần, cô ấy là bạn thân nhất của con, con..."
Ông Giang đứng ở một bên, nhìn con gái của mình, như suy tư gì.
Bà Giang đau lòng lại phẫn nộ mà cắt ngang lời cô, "Con có biết mình thiếu chút nữa là chết rồi không? Có biết chân của con bị tàn phế rồi không, sau này không khiêu vũ được nữa?! Việc đã đến nước này, con còn giúp cái đứa tội phạm giết người kia!"
Nghe đến đây, Giang Thanh Nhiên ngơ ngẩn.
Cô nhìn đùi phải, thử hoạt động một chút, phát hiện ra dù chỉ một chút cử động nhỏ cũng không có, cô khẽ nhếch miệng, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Đáy mắt Giang Thích Phong tràn đầy rối rắm cùng thống khổ, hắn nhíu nhíu mi, nói: "Chuyện này có hiểu lầm gì không? Vãn Vãn ngày thường có chút hồ nháo, nhưng..."
Chát!
Bà Giang tát một cái thật mạnh lên mặt hắn, run rẩy ngón tay chỉ vào hắn, "Trước đây, không biết mất mặt là gì, suốt ngày chạy theo đuôi nó còn chưa nói, bây giờ nó muốn đâm chết em gái con, con còn nói giúp nó?!"
Bà ta thở phì phò, thanh âm bởi vì quá lớn mà có chút sắc nhọn, "Chẳng lẽ cái mạng của em gái con cũng không bằng cái con nhỏ giết người đó?!"
Giang Thanh Nhiên không chỉ trích hắn, chỉ là nằm ở trên giường, mắt rưng rưng nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy bị thương.
Giang Thích Phong bị cô nhìn đến nội tâm áy náy không thôi, hắn che lại phía sườn mặt bị đánh, tâm phiếm đau, "Anh Thanh Nhiên, thực sự xin lỗi, nếu không phải vì anh muốn làm quen với cô ta thì em cũng không cần tiếp cận cô ta, em cũng sẽ không trở thành bạn thân với cô ta, hiện tại em cũng sẽ không... như vậy."
"Anh hai, đừng tự trách mình, chân em không còn như trước, nhưng không phải em vẫn còn sống đây sao. Có thể tồn tại, so với bất cứ thứ gì đều tốt hơn!" Giang Thanh Nhiên miễn cưỡng cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Nếu là cô oán hận mình, đánh mình, trong lòng Giang Thích Phong có thể dễ chịu một chút. Bây giờ, em ấy một vũ công nhưng lại không thể nhảy được nữa, trái lại còn an ủi mình, làm cho Giang Thích Phong cực kỳ chán ghét bản thân mình.
Hắn nắm chặt tay, đáy mắt tràn đầy giãy giụa cùng phẫn nộ, hắn nhìn em gái nằm trên giường, trịnh trọng nói: "Thanh Nhiên, anh hai nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em!"
"Đây mới ra dáng một người anh trai chứ, đi, cùng mẹ đến Hướng gia tìm cái đứa con gái giết người kia!" Bà Giang kéo Giang Thích Phong đi ra ngoài, quay đầu lại liếc mắt nhìn chồng một cái, "Ông cũng mau theo tôi đi nào!"
Ông Giang lên tiếng, nhìn người từ đầu đến giờ đều trầm mặc nói: "Hàn Xuyên, Thanh Nhiên giao cho cậu chăm sóc, nói cho cùng, nó cũng là vì cậu nên mới bị thương."
Ông vỗ vỗ bả vai Hạ Hàn Xuyên, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìnGiang Thanh Nhiên, rồi cùng vợ ra khỏi phòng bệnh.
Cửa đóng lại, phòng bệnh chỉ còn lại có Hạ Hàn Xuyên cùng Giang Thanh Nhiên.
Giang Thanh Nhiên lau đi nước mắt, nỗ lực cười cười, nói: "Em không sao, ahh Hàn Xuyên ở công ty một ngày cũng mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi đi, em sẽ không bởi vì không thể khiêu vũ liền đi tự sát."
Hạ Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô, không lên tiếng.
"Được rồi, em thừa nhận không thể khiêu vũ đối với em là đả kích rất lớn, nhưng em tuyệt đối sẽ không nghĩ quẩn mà tự sát." Giang Thanh Nhiên chua xót mà cười cười.
Cô cắn cắn môi, "Em chỉ là không nghĩ tới, Hướng Vãn bởi vì cảm thấy anh thích em, liền lái xe muốn tông chết em... Bị bạn tốt đối xử như thế, thật sự rất đau lòng."
Nói xong, cô ngẩng đầu, làm như trong lúc lơ đãng nhìn Hạ Hàn Xuyên, lại không nghĩ rằng hắn cũng đang nhìn cô, cô cuống quít cúi đầu, mặt cùng lỗ tai đỏ lên.
Việc của Hướng Vãn và Giang Thích Phong đã làm Hạ Hàn Xuyên đủ phiền lòng, hôm nay lại thêm việc Hướng Vãn tông xe.
Hắn ánh mắt lạnh lạnh mà nhìn Giang Thanh Nhiên, "Hướng Vãn choáng váng? Tại sao không chọn lúc khác đâm cô, một hai lại phải vào chính sinh nhật của mình, làm trò cho nhiều người xem?"
"Ngày hôm qua anh nghi ngờ em, hôm nay vẫn lại như thế?" Giang Thanh Nhiên trở tay chỉ vào chính mình, ủy khuất, hỗn loạn phẫn nộ cùng tuyệt vọng, "Ước mơ cả đời của em chính là trở thành vũ công múa ba lê chuyên nghiệp, muốn điệu nhảy của mình được toàn bộ thế giới thưởng thức."
"Chẳng lẽ em lại đánh cược ước mở, mạo hiểm cả sinh mạng, chỉ để gieo tiếng xấu cho Hướng Vãn? Anh nghĩ em là người như thế nào?"
Hạ Hàn Xuyên cũng không bởi vì lời nói này của cô mà thay đổi suy nghĩ, hắn cười lạnh một tiếng, "Tôi không phải cô, làm sao biết được cô suy nghĩ như thế nào?"
"Anh vẫn không tin... tưởng em?" Đáy mắt Giang Thanh Nhiên tràn đầy kinh ngạc, nước mắt không khống chế mà chảy xuống, cảm thấy ủy khuất, "Chuyện của Hướng Vãn và anh trai em gây ra, em thực sự xin lỗi anh, nhưng anh vì cái gì mà lại bất công với em?"
Nghe này, Hạ Hàn Xuyên chau mày, đột nhiên đứng lên, thanh âm so với vừa rồi lại nhiều thêm vài phần hàn ý, "Việc của tôi và Hướng Vãn, không cần cô phải lắm miệng."
"Anh yêu Hướng Vãn, cho nên cô ấy chân ấy chân đạp hai thuyền, anh tức giận trong lòng, mà đối tượng lại là anh trai của em, nên anh bất công với em phải không?" Từ trong mắt Giang Thanh Nhiên có thể nhìn thấy được thân ảnh của hắn, ngón tay gắt gao nắm chặt đồng phục bệnh nhân trên người, có không cam lòng, có ủy khuất, còn có phẫn nộ còn có ghen ghét.
Hạ Hàn Xuyên không chút do dự phủ định, "Không có!"
"Vậy là vì cái gì mà anh không tin em?"Thanh âm Giang Thanh Nhiên mềm nhẹ lại tràn đầy thống khổ, "Chuyện Hướng Vãn lái xe tông vào em rất nhiều người có thể thấy được, chẳng lẽ anh nghĩ em có thể điều khiển Hướng Vãn lái xe tông vào em?"
Hạ Hàn Xuyên lạnh lùng liếc mắt một cái, "Cô có thể điều khiển Hướng Vãn lái xe, cô chỉ cần phá hỏng phanh xe của cô ấy, rồi chủ động chạy đến trước đầu xe đang chạy là có thể nguỵ tạo thành một vụ tai nạn."
Hướng Vãn ngày thường hồ nháo một chút, bá đạo một chút, nhưng tuyệt không có gan đi giết người, hắn đã từng tình cờ nhìn thấy bộ dáng giết gà cũng sợ của cô.
Trầm mặc.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không ai lên tiếng.
Không khí trong phòng bệnh làm hô hấp của hai người đều bắt đầu trở nên gian nan.
Giang Thanh Nhiên nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Hạ Hàn Xuyên, đáy mắt trở nên ảm đạm, cuối cùng trống rỗng, "Anh Hàn Xuyên không tin em, em cũng không còn cách nào khác."
Cô kéo kéo môi, "Em vốn dĩ không muốn tố cáo Hướng Vãn, nhưng anh lại không tin tưởng em, em chỉ có thể khởi tố Hướng Vãn tội giết người không thành."
Thấy Hạ Hàn Xuyên không để bụng, Giang Thanh Nhiên lấy di động, phát một đoạn ghi âm.
"Giang Thanh Nhiên, chết đi, cô chết đi!"
Là giọng của Hướng Vãn, tiếp đó là một âm thanh rất lớn.
Đồng tử Hạ Hàn Xuyên hơi co lại, cơ bắp căng chặt, "Làm sao cô có thể ghi âm được?" Hắn vẫn không tin Hướng Vãn lại đi tông người khác, ánh mắt lóe lóe nói: "Hướng Vãn lái xe tông vào cô, cô đã sớm chuẩn bị?"