Hà Đường bị Tần Lý lay tỉnh, giấc ngủ này cô ngủ đặc biệt thoải mái, ngay cả mộng cũng không có. Có lẽ là vì quá mệt mỏi, vừa nhắm lại giây tiếp theo cô liền mất đi tri giác, qua một giây nữa Tần Lý đã gọi cô dậy.
Hà Đường xoa mắt, cười khổ nhìn anh, Tần Lý nhìn có vẻ đã thức dậy được một lúc, không biết từ lúc nào anh đã đổi tư thế nằm sang bên phải cô, vậy mà Hà Đường hoàn toàn không phát giác được, Tần Lý cười hì hì hỏi: “Em tỉnh ngủ chưa đấy?”
“Ừm, hiện giờ là lúc nào?” Hà Đường vừa hỏi vừa cầm lấy điện thoại di động lên xem, vừa nhìn liền bị dọa cho tỉnh ngủ, “Hơn 1 giờ rồi?! Sao anh không gọi em dậy!”
“Anh thấy em ngủ ngon, nên muốn em ngủ thêm một chút.” Tần Lý xoa đầu cô, lúc này anh đã có thể ôm hông cô, nhẹ hôn lên gò má cô, anh nói: “Rời giường thôi vợ ơi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, đêm này sẽ chiến đấu cả đêm đấy.”
“Ui, đâm em rồi này!” Râu dưới cằm anh đâm lên mặt Hà Đường, cô xót xa nhìn anh, người này chẳng qua là miễn cưỡng mới ôm được hông của cô, nghỉ ngơi mấy tiếng nhìn anh có tinh thần hơn hẳn, đôi mắt vui vẻ trong trẻo, trên mặt không có chút nào khẩn trương vì trận quyết chiến sắp tới.
#
Hà Đường giúp Tần Lý rời giường, hôm nay anh sẽ đi gặp mấy đơn vị đại biểu đấu thầu, còn phải mời họ ăn cơm, cho nên quần áo cũng phải trau chuốt một chút, một thân âu phục tối màu kết hợp cùng cà vạt xanh đen, râu cũng được cạo thật sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc còn vuốt keo cẩn thận.
“Anh có đẹp trai không?” Ở trước gương trong phòng vệ sinh, Tần Lý vừa vuốt tóc vừa hỏi Hà Đường.
Hà Đường cho anh câu trả lời chắc nịch: “Đẹp trai.”
“Anh và A Miễn ai đẹp trai hơn?”
“Anh đẹp trai hơn.”
“Ha ha! Coi như em tinh mắt.” Tần Lý hài lòng cười.
Tần Lý và Hà Đường dùng bữa trưa đơn giản, cùng nhau đi tầng mười, Tần Lý đến phòng của mình như thường lệ, Hà Đường cũng chạy tới phòng làm việc của mình, phát hiện toàn bộ đồng nghiệp đều có mặt ở đây, chẳng qua là thiếu một người.
Lưu Cách đã bận rộn cả buổi sáng, thấy Hà Đường, anh ta hướng cô chào hỏi, “Tiểu Hà.”
“Anh Lưu.” Hà Đường lại nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Thi Trí Mẫn đâu?”
“Tôi đã cho anh ta về trước, phía bộ phận kỹ thuật đã giải quyết xong, anh ta không cần làm thêm giờ.” Lưu Cách lạnh lùng trả lời, lại ngẩng đầu nhìn Hà Đường nói: “Cô không cần suy nghĩ nhiều, cơ hội của chúng ta vẫn còn rất lớn.”
Buổi chiều, các đơn vị đại biểu mở thầu lục tục chạy tới thành phố D, Lý Hồng Đông của kiến trúc Hồng Đông ở Bắc Kinh đến đầu tiên, anh ta tự mình đến giúp Tần Lý mở thầu, Tần Miễn đến sân bay đón anh ta, sắp xếp chỗ ở.
Ngay sau đó, đại diện của kiến trúc Tam Gia từ thành phố H cũng lái xe đến, người của Đồ Bảo Lương được phái đi đón người, cũng sắp xếp đưa người kia đến khách sạn.
Gần đến lúc chạng vạng, đại diện của kiến trúc Tân Kiều Thông ở Thành Đô cũng đáp máy bay, Đồ Bảo Lương tự mình đi đón người.
Đại diện của kiến trúc Minh Phạm ở Đại Liên buổi tối mới đến, mà phía Thịnh Đằng và Tiệp Lập vẫn còn đang đợi Tần Lý định ra bảng giá cuối cùng.
Tất cả mọi người đều bộn bề nhiều việc, lúc Hà Đường ra ngoài rót nước nhìn thấy phòng làm việc lớn như thế mỗi đồng nghiệp đều nghiêm túc làm công việc của mình, máy in bên cạnh bình lọc nước loạt xoạt vang lên, không ngừng in ra mấy tờ giấy, Võ Văn Văn chạy chậm tới cầm lấy văn kiện, ngẩng đầu nhìn Hà Đường cười một cái, lại nhanh chóng chạy về.
Hà Đường cầm cốc nước ngơ ngác đứng đó, lát sau mới lặng lẽ quay trở về phòng làm việc.
Lời của Vương Vũ Lâm cứ lởn vởn trong đầu cô.
—– Những chuyện tôi làm bây giờ chẳng lẽ Tần Lý chưa từng làm?
—– Em cho rằng Tần Lý là người tốt?
—– Trong cái nghề này có ai là sạch sẽ? Tần Lý anh ta làm những chuyện này thì là thông minh đúng đắn! Còn Vương Vũ Lâm tôi làm những chuyện này chính là độc ác vô lương tâm! Là như vậy phải không?
—– Tần Lý chính là một kẻ hai mặt như vậy, anh ta căn bản không giữ chữ tín, trong chuyện này, anh ta so với tôi còn tàn khốc hơn! Tham lam hơn! Cái anh ta coi trọng nhất chính tiền bạc, quyền lực và địa vị!
….
Hà Đường vốn cho rằng, cô phiền não là bởi vì suốt đêm không ngủ, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ liền có thể giải tỏa, nhưng mà sau khi tỉnh dậy, cô mới đau đớn phát hiện, mặc dù đầu óc cô đã tỉnh táo rất nhiều nhưng lòng cô vẫn như trước trống rỗng mù mịt.
Hà Đường ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt chết lặng nhìn máy tính đang hoạt động trước mặt, trên màn ảnh là bảng định giá rất quen thuộc, nhưng mà những con số rơi trong mắt cô lại trở nên xa lạ mà hỗn loạn, Hà Đường máy móc gõ gõ bàn phím, trong lòng đột nhiên nảy ra một nghi vấn, bản thân cực nhọc khổ sở làm hết thảy như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Điện thoại trên bàn vang lên, Hà Đường nhấc máy, là Lưu Cách: “Tiểu Hà, bảng giá của Tiệp Lập báo sai rồi.”
Hà Đường ngẩn ngơ, lập tức nói: “Tôi đến chỗ anh ngay.”
Cô đến phòng làm việc của Lưu Cách, Lưu Cách để cô nhìn màn hình máy tính, chỉ ra mấy chỗ có vấn đề, vừa bắt đầu Hà Đường còn có thể nghiêm túc nghe, nghe được một lúc cô liền giống như quân nhân có tư tưởng đào ngũ.
Lưu Cách phát hiện cô không tập trung, gọi cô hai tiếng mới kéo tinh thần Hà Đường trở lại, Lưu Cách hỏi: “Mấy lời tôi vừa nói cô nghe rõ không?”
“A…” Hà Đường vội nói, “Xin lỗi, anh Lưu, anh có thể lặp lại một lần nữa không?”
Lưu Cách nhăn mày, thở dài nói: “Thôi được rồi, cô về phòng đi, giá cả của Tiệp Lập để tôi điền, cô tập trung đi làm bảng giá của Thịnh Đằng đi.”
Hà Đường gật đầu một cái, ủ rũ quay lại phòng làm việc.
Nhưng là, lần nữa đối mặt với công việc, cô vẫn như cũ không có cách nào tập trung tinh thần, trong đầu một mảng trắng xóa, cô rất muốn để bản thân bình tĩnh lại, nhưng thế nào cũng không làm được.
Nửa giờ sau, Lưu Cách lại gọi điện tới, “Giá của Thịnh Đằng cô đã nhập xong chưa?”
Hà Đường thành thật đáp: “Vẫn chưa xong.”
“Tranh thủ một chút.” Anh ta hỏi, “Tiểu Hà, lát nữa cô cùng Tầng tổng ăn cơm hay là cùng các đồng nghiệp gọi thức ăn?”
Hà Đường xem đồng hồ, đã hơn sáu giờ, cô nói: “Công việc của tôi còn chưa hoàn thành, không thể đi cùng Tần tổng được.”
“Được, vậy tôi sẽ đặt cho cô một phần cơm.”
Treo điện thoại, Hà Đường vội vã đi đến phòng làm việc của Tần Lý, phát hiện Mã Hữu Kiệt đang giúp Tần Lý mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
“Đường Đường?” Tần Lý nhìn thấy cô, nói: “Anh vừa định hỏi em công việc hoàn thành chưa, xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm.”
Hà Đường lắc đầu: “Vẫn chưa xong, em không đi được.” Cô liếc mắt nhìn Mã Hữu Kiệt, nói: “A Lý em có lời muốn nói với anh, cho em một phút là được rồi.”
Mã Hữu Kiệt lập tức thức thời lui ra ngoài.
“Sao vậy?” Tần Lý điều khiển xe lăn đến bên người Hà Đường, nắm tay cô dắt đến ghế sofa ngồi xuống, “Đường Đường, sắc mặt em không tốt, có phải tối qua mắc mưa nên bị sốt rồi không?”
Bàn tay anh đặt lên trán cô, đúng là có hơi nóng, Tần Lý nhíu mày, nói : ” Nếu như cảm thấy không thoải mái, phải lên lầu nghỉ ngơi, chuyện còn lại anh sẽ gọi Lưu Cách đi làm.”
Hà Đường dùng sức lắc đầu, cô cúi thấp đầu, tâm trạng suy sụp, Tần Lý lo lắng gọi cô: “Đường Đường?”
Qua một lúc lâu, Hà Đường mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cô rất mù mịt, nhìn Tần Lý, cô nói: “A Lý, em không có cách nào tập trung tinh thần được.”
“Là vì không thoải mái sao?” Tần Lý dịu dàng hỏi, “Em đang sốt đó.”
“Không phải.” Hà Đường suy nghĩ một lúc lâu, mới nói, “Em chính là không hiểu, vì cái gì mà chuyện lần trước lại đi đến nước này. Không hiểu mọi người khổ cực như vậy rốt cục là vì cái gì.”
“?” Tần Lý khó hiểu nhìn cô, trong lúc nhất thời không hiểu cô muốn nói gì.
“Em và Ngô Tuệ Nghiêu quen biết năm năm, trước kia tụi em rất tốt rất tốt, tình như tỷ muội.” Hà Đường chăm chú nhìn vào mắt Tần Lý, xe lăn của anh dừng trước mặt cô, tay của hai người vẫn nắm chung một chỗ.
Cô nói tiếp: “Còn có Vương Vũ Lâm, em và anh ấy quen biết cũng năm năm, em luôn gọi anh ấy là Vương sư huynh.”
Tần Lý lẳng lặng nghe, không có chen vào.
“A Lý, em muốn thẳng thắn với anh một chuyện, em từng thích Vương sư huynh.”
Người mỉm cười nói ” Hà Thường hay Hà Đường? Tôi hơi phân vân không biết tên em là gì” là Vương sư huynh;
Người vẫy tay gọi cô, “Tiểu hòa thượng” là Vương sư huynh;
Người tại lễ đường của trường học cũ, dắt tay dạy cô khiêu vũ là Vương sư huynh;
Người nghiêm túc chỉ cô chơi cờ vây là Vương sư huynh;
Người luôn tận lòng chiếu cố cô, còn mời cô đến thành phố D làm việc là Vương sư huynh;
Người cương quyết vứt sạch cơm thừa của cô, kéo cô ra ngoài ăn cơm là Vương sư huynh;
Người không chút do dự đem tiền cho cô mượn là Vương sư huynh;
….
Hà Đường vẫn còn nhớ rõ ràng hoàn cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Vương Vũ Lâm.
Trên lối đi nhỏ trước cửa phòng ăn, Vương Vũ Lâm cao lớn anh tuấn, thoải mái đi tới trước mặt Hà Đường, khi đó ánh mắt của anh mặc dù lộ ra chút sành đời, nhưng vẫn thua xa ánh mắt viên hoạt, lạnh lùng nghiêm nghị như bây giờ.
Vương Vũ Lâm 25 tuổi vẫn mặc T-shirt mộc mạc, dáng vẻ anh nhàn nhạt mỉm cười khiến cho lòng Hà Đường dâng lên một loại cảm giác khác thường. Cô muốn đi vào cuộc sống của anh, muốn lắng nghe một chút chuyện xưa của anh, chẳng biết tại sao, Hà Đường luôn cảm thấy Vương Vũ Lâm có chút gì đó giống với cô, một loại cảm giác vui mừng vì tìm được đồng loại lặng lẽ nảy sinh ở đáy lòng, thúc giục Hà Đường đi theo bước chân của anh, tới cái thành phố xa lạ này.
Nhưng mà bây giờ, đối với việc càng ngày càng hiểu rõ anh, Hà Đường đột nhiên phát hiện, Vương sư huynh mà cô từng thích đã bị xã hội này mài dũa, đã hoàn toàn thay đổi.
Cô từng bị khí chất trên người anh hấp dẫn, nhưng hiện tại đã không còn cách nào từ bộ âu phục kia, cà vạt trên người kia tìm lại được dáng vẻ tinh anh khi xưa.
Hà Đường chỉ có thể nghĩ đến một câu ——— cảnh còn người mất.
Vương Vũ Lâm, Ngô Tuệ Nghiêu, bọn họ cũng thay đổi, hoàn toàn thay đổi!
Như vậy, cô thì sao?
Hà Đường cẩn thận nhìn lại mình, đau đớn mà kết luận, chính cô cũng đã thay đổi.
Ngồi trước mặt Tần Lý, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, tinh thần hoạt bát, còn có ánh mắt lấp lánh sinh quang, trong đầu Hà Đường lại nghĩ đến những lời Vương Vũ Lâm đã nói với cô, những lời về Tần Lý.
Hà Đường biết bản thân không nên so đo, nhưng lại không khống chế được ý nghĩ của mình.
Cô học chuyên ngành dự toán vì muốn làm việc về lĩnh vực công trình kiến trúc này, thời điểm đứng ở ngoài cửa, cô đối với cái nghề này tràn đầy hy vọng, rất muốn chăm chỉ làm việc, từ từ phát triển. Nhưng mà sau khi vào cửa, cô mới phát hiện, hết thảy so với tưởng tượng của cô đều là bẩn thỉu.
Cái nghề này đầy rẫy mua bán đổi chác tiền quyền, nghiệp quan cấu kết, giao dịch ngầm, không có cửa sau căn bản là không lấy được công trình, không đưa tiền căn bản là không chiếm được thầu, cạnh tranh công bằng chỉ là thùng rỗng kêu to, tất cả mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, dính líu lẫn nhau, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Hà Đường cũng không phải là ngu ngốc không hiểu được loại sự tình này, thương trường như chiến trường, cô dĩ nhiên hiểu, cũng biết mình nhất định phải thích ứng, nếu không muốn bị kẻ khác vùi dập xuống.
Cô không cách nào hiểu chính là, chỉ vì lợi ích, tình cảm giữa người với người lại có thể biến thành như vậy, cuối cùng lãnh đạm tới cực điểm.
Vương Vũ Lâm vì lợi ích có thể yêu cầu bạn học cũ là Thi Trí Mẫn bán đứng công ty;
Thi Trí Mẫn vì lợi ích có thể lợi dụng bạn gái đang mang thai tiết lộ bí mật công ty;
Ngô Tuệ Nghiêu vì lợi ích có thể phản bội bạn tốt nhiều năm;
Mà Tần Lý và Hà Đường thì sao?
Sau khi xảy ra chuyện, Tần Lý hoài nghi Hà Đường, Hà Đường lại hoài nghi Tần Lý.
Có phải thật sự nếu đặt tiền tài trước mặt, những thứ như tình thân,tình yêu, tình bạn đều không còn nghĩa lý gì, tựa như phim truyền hình từng nói, trên đời này tất cả mọi người đều có thể phản bội ta, chỉ có tiền là không.
Tiền, thật sự là đồ tốt a …
Đầu óc Hà Đường có chút hỗn loạn, cô nói với Tần Lý những suy nghĩ của mình, tuy lời nói không mạch lạc nhưng lại rất thẳng thắn.
Tần Lý vẫn luôn nghe cô nói, nói về chuyện cũ của cô và Ngô Tuệ Nghiêu, nói về tình cảm cô dành cho Vương Vũ Lâm trước kia, nói về lý tưởng và khát vọng trước kia của cô, nói về đả kích mà thực tế mang lại làm cô bàng hoàng mù mịt…
#
Cuối cùng, Hà Đường thấp giọng nói: “Em biết hôm nay em chẳng thể tập trung làm việc được, hơn nửa năm cố gắng chính là vì ngày mai, nhưng em không biết mình bị sao nữa, luôn không thể tập trung được. A Lý, em có lẽ không thích hợp cái nghề này, hoặc là nói em căn bản không thích hợp sống cuộc sống như thế, em…em cũng không biết em đang nói gì, chắc anh sẽ cảm thấy em ngu ngốc lắm, đến nước này rồi mà đầu óc vẫn còn loạn thành như vậy. Em…”
Tần Lý dừng lại lời của cô.
Anh ấn nhẹ nút điều khiển, xe lăn hướng về phía trước một chút, đầu gối của anh đã dán sát vào chân Hà Đường.
Tay trái của Tần Lý chống đỡ trên mặt ghế xe lăn, gắng sức dồn người về phía trước, thời điểm thân thể vẫn chưa ngã xuống anh buông tay trái chợt ôm lấy thân thể Hà Đường.
Thân thể anh đơn bạc, chỉ có thể dùng sức ở tay trái nhưng lại cho cô một cái ôm ấm áp nhất từ trước tới nay.
Anh ôm cô, cô đỡ anh, hai người nghe được nhịp tim của đối phương, thình thịch…thình thịch…đầu óc rối loạn của Hà Đường dần dần bình tĩnh lại, hai tay cô xuyên qua dưới cánh tay Tần Lý, ôm anh thật chặt, cô nhắm mắt lại, nghe được anh nói: “Anh hiểu mà, Đường Đường.”
Anh nói, anh hiểu.
Anh đến tột cùng là hiểu cái gì?
Hà Đường không hiểu.
Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ là dùng sức ôm chặt anh, giống như từ trên anh hấp thụ năng lượng cho mình.
Vương Vũ Lâm nói Tần Lý không phải người tốt, nói anh hai mặt, tàn khốc, tham lam, coi trọng tiền bạc, quyền lực và địa vị.
Tần Lý cũng từng nói, anh rất coi trọng đồng tiền.
Nhưng mà vào giờ phút này, Hà Đường biết Tần Lý trong lòng cô không phải một người như vậy.
Trên người anh có rất nhiều ưu điểm, có nói mãi cũng không hết.
Anh tuy ngồi xe lăn nhưng là một người hoạt bát, là người dịu dàng nhất cái thế giới này.
Anh là Tần Lý, là người đàn ông của cô, là người cô muốn cùng nhau đi đến bạc đầu.
Tay trái của Tần Lý nhẹ nhàng vỗ lưng Hà Đường, anh nhỏ giọng an ủi cô, Hà Đường nhắm mắt vùi mặt vào ngực anh, chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tần Lý và Hà Đường không thể không tách nhau ra, anh nói: “Mời vào.”
Tần Miễn mở cửa đi vào, thấy Tần Lý và Hà Đường ngồi đối diện nhau, anh có chút sửng sốt, nói: “Đến lúc đi rồi, xe cũng đã trên đường đến khách sạn đón người.”
Tần Lý nói: “Được, anh tới ngay.”
Cửa phòng đóng lại, Tần Lý dịu dàng nhìn Hà Đường, anh ngồi thẳng người, siết chặt gò má cô, nói: “Không nên suy nghĩ lung tung, anh biết bởi vì chuyện của Ngô Tuệ Nghiêu và Vương Vũ Lâm, trong lòng em rất khổ sở, hơn nữa chuyện này trong lúc nhất thời muốn em suy xét rõ ràng quả thật là rất khó. Nhưng mà Đường Đường, anh có thể trả lời em một vấn đề.”
Hà Đường yên lặng nhìn anh.
Tần Lý nói: “Chúng ta bây giờ cực khổ làm việc như vậy, chính là vì mục đích trúng thầu, vì để anh kiếm tiền, sâu hơn một chút thì ngoài trúng thầu, kiếm được tiền còn có thể nâng cao đãi ngộ cho nhân viên ở công ty. Tiền thưởng của mỗi một nhân viên sẽ được tăng thêm, cũng có thể khiến bọn họ có cảm giác thành tựu, sự nghiệp thuận lợi, có thể khiến gia đình bọn họ càng thêm ổn định, thúc đẩy xã hội phát triển. Nói sâu thêm chút nữa, chúng ta muốn trúng thầu là vì muốn xây phòng ốc chất lượng, lại nói trung học Thành Nam còn là một trường học. Không phải anh khoe khoang nhưng xây dựng Trung Cần không kém, chúng ta có thợ xây, nhà thiết kế, đội thi công tốt nhất, anh có lòng tin, với thực lực đó dùng để xây dựng trường học, sẽ tạo ra một môi trường giáo dục thật tốt. Hà Đường…”
Anh rất nghiêm túc gọi đầy đủ tên của cô, “Làm việc nghiêm túc sẽ mang lại thật nhiều ý nghĩa, anh nói những thứ này có lẽ em nghe thấy giống như sách giáo khoa, thậm chí là vô cùng hiển nhiên, nhưng mà em phải biết, đó mới là sự thật. Hơn nữa không riêng gì chúng ta, còn có Phú Dương, Thịnh Đằng, Hồng Đông, những công ty khác, mọi người cố gắng làm việc đều có ý nghĩa riêng của họ. Cuối cùng, bất kể là chúng ta trúng thầu hay là Phú Dương trúng thầu, những ý nghĩa này vẫn không thay đổi. Kẻ thất bại nhận được kinh nghiệm, rút ra bài học để lần sau tránh khỏi thất bại nữa, người thành công thì lấy được một khoản tài phú quý báu, sau đó dùng nó để xây dựng trường học chất lượng.”
Trong lòng Hà Đường lập lại lời của Tần Lý, Tần Lý cười một tiếng, còn nói: “Về phần em nghĩ về chuyện của Ngô Tuệ Nghiêu và Vương Vũ Lâm, anh chỉ có thể nói với em , thế giới này không phải là không có trắng đen, anh tin tưởng anh ta cũng có nỗi khổ riêng của mình mới có thể đưa ra quyết định như vậy. Dĩ nhiên, anh không bắt buộc em phải quên nó đi, chẳng qua là hi vọng em có thể nghĩ thoáng một chút, vui vẻ một chút, chúng ta sống ở xã hội này, có một số thứ không thể tránh được, nếu như không thể tự giữ vững chính mình thì nên nghĩ thoáng một chút, nước chảy bèo trôi. Hà Đường, em hiểu ý anh không?”
Hà Đường lại suy tư một chút, rốt cục gật đầu.
Tần Lý kéo trán của cô chạm vào trán mình, nói: “Hiểu là tốt rồi, anh phải đi đây, em thật sự không đi cùng anh à? Anh rất muốn giới thiệu em với mấy người bạn, hai lão tổng của Tân Kiều Thông và Tam Gia sau này cũng sẽ đến cùng chúng ta uống rượu mừng.”
Lòng Hà Đường kiên định một chút, cô lắc đầu nói: “Em không đi, em còn phải hoàn thành bảng giá của Thịnh Đằng.”
“Được rồi.” Tần Lý và cô cùng đi ra cửa, anh chào cô lần nữa rồi mới đổi qua xe lăn tay cùng Tần Miễn rời đi.
Hà Đường hít sâu một cái, đột nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, cất bước nhẹ nhàng quay lại phòng làm việc của mình, định tranh thủ thời gian hoàn thành xong bảng giá của Thịnh Đằng.
Lúc đi tới cửa phòng làm việc, cô bỗng dưng dừng bước, kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa.
Ngô Tuệ Nghiêu nghe được tiếng động liền xoay người lại: “Hà Đường…”