Hà Tần Hợp Lý

Chương 39: Em có sợ không?



Editor: Diệu Huyền

Vùng ngoại thành D thị có một con sông lớn, nước chảy nuôi cá, khu vực hạ lưu sông có một đoạn nổi tiếng là nơi lý tưởng cho những người có thú vui câu cá, mỗi ngày đều tụ tập không ít người yêu thích thả câu.

Mỗi sáng sớm thứ Bảy, Tần Miễn thường một mình đi ra sông câu cá, sau khi thả cần câu, anh yên lặng ngồi trên ghế gấp, ngồi đợi cho đến nửa ngày.

Anh đã giữ thói quen này rất nhiều năm, có khi ngay cả trời mưa cũng không ngăn cản anh được, anh sẽ mặc áo mưa ngồi ở đó, bên cạnh không có những người khác, chỉ còn lại một mình anh hưởng thụ niềm vui thú câu cá dưới mưa.

Tần Miễn cũng hút thuốc. Chỉ là bình thường anh rất ít khi hút.

Thân thể Tần Lý không tốt, lại không thích mùi thuốc lá, cho dù anh cũng không can thiệp Tần Miễn hút thuốc, nhưng những lúc ở cạnh anh, Tần Miễn cũng sẽ cố gắng khắc chế.

Nhưng lúc câu cá thì lại khác, ở một gò đất như vậy, chung quanh có cây có cỏ, trên trời có chim có mây, Tần Miễn tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhã châm một điếu thuốc, để đầu óc thanh thản nhìn ngắm cảnh sông nước trùng điệp.

Bầu không khí buổi sáng sớm này vốn nên như mọi khi, nhưng bây giờ có Tề Phi Phi bên cạnh, dường như trở nên chẳng còn tốt đẹp như vậy nữa.

Tề Phi Phi mặc áo khoác của Tần Miễn ngồi bênh cạnh anh, ôm cánh tay lạnh cóng đến phát run.

Chàng trai kia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi phong phanh, thế nhưng lại không cảm thấy lạnh, ngồi trầm ổn tựa như một tảng đá. Tề Phi Phi cảm thấy rất kỳ quái.

Cô tò mò nhìn anh hút thuốc, ngón tay cầm điếu thuốc thật đẹp, nhắm mắt hít vào một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhả khói thành những vòng tròn, trời ơi!! Thật rất gợi cảm! Quá hấp dẫn!

Tần Miễn lặng yên coi chừng cần câu, Tề Phi Phi không nhịn nổi, chốc chốc lại hỏi anh: “Aiz, anh có câu được gì chưa?”

"Sao lại không có động tĩnh gì vậy?"

"Anh Tần Miễn à, anh không lạnh sao?"

"Anh có đói bụng không? Em đói lắm rồi a, trên xe của anh có cái gì ăn không?"

Một lúc sau, cách đó chừng năm mét, mấy người thả câu đã có cá cắn câu. Tề Phi Phi mừng rỡ nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới xem náo nhiệt, xem xong lại ấm ức trở về nói với Tần Miễn: “Chỉ là con cá nhỏ xíu à, chắc đủ cho mèo ăn thôi.”

Tần Miễn vẫn không hề để ý cô, Tề Phi Phi cũng không giận, tự tìm trò tiêu khiển, tự vui sướng một cách rất chuyên nghiệp.

Trong không khí bay tới một mùi thơm, Tề Phi Phi lại ngồi không yên, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi phát hiện là một người bán khoai nướng đẩy xe hàng rong đi qua.

"Thơm quá!" Cô kéo kéo cánh tay Tần Miễn, "Anh muốn ăn không? Em mời anh ăn."

"Không ăn." Tần Miễn lạnh lùng trả lời.

"Ăn ngon lắm đó, tại sao không ăn?"

Ánh mắt thèm thuồng của Tề Phi Phi nhìn qua người bán hàng rong kia, “Ăn thôi ăn thôi.”

"Anh không ăn, em muốn ăn thì mình em ăn đi."

Tề Phi Phi ảo não cong miệng lên, sờ sờ túi quần của mình rồi nói: "Vậy anh cho em ít tiền đi."

"…" Tần Miễn liếc qua cô, "Chẳng phải em mời anh ăn sao?"

"Em mang theo quên ví tiền rồi." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tần Miễn nhíu mày: "Vậy hồi sáng em đến bằng cách nào?"

"Đi bộ tới." Tề Phi Phi nói xong, chỉ chỉ giày cao gót của mình, "Gót chân đều bị trầy xước, đau chết đi ấy!"

Chân mày Tần Miễn nhíu lại sâu hơn.

Tề Phi Phi thấy người bán hàng rong đã đi xa, không khỏi vội vàng đứng lên: "Nào nào, anh mau mau cho em mấy đồng đi, anh lại keo kiệt vậy sao, ông ta đi xa mất rồi kìa!"

Tần Miễn quay đầu nhìn người bán hàng rong, đột nhiên đứng lên, nói: "Ở đây chờ."

Anh sải bước đi nhanh về phía người bán hàng rong, Tề Phi Phi cười đến trên mặt đến sắp nở hoa rồi.

Mười phút sau, Tần Miễn và Tề Phi Phi ngồi cùng nhau, mỗi người cầm một củ khoai lang nóng hổi mà ăn.

Tần Miễn ngẫu nhiên liếc nhìn cô một cái, phát hiện trên gò má cô dính một chút khoai, không hiểu tại sao, đã đưa tay lau giúp cô.

Hai tay Tề Phi Phi đang cầm khoai lang, sững sờ nhìn anh, đột nhiên liền híp mắt cười rộ lên.

Tần Miễn ngơ ngác một chút, đối với hành vi vừa rồi của mình cảm thấy một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt anh vẫn không hề biến sắc, chỉ hỏi: "Lát nữa em đi trường học hay là về nhà? Anh đưa em về."

Tề Phi Phi vốn là đang vô cùng cao hứng, vẻ mặt thoáng chốc liền xìu xuống, bĩu môi nói: “Em không đi đâu hết.”

"Năm nay em thi tốt nghiệp trung học," Tần Miễn nhìn cô, "Thứ bảy mỗi tuần đều phải học thêm, đừng nghĩ là anh không biết."

"Em chính là không muốn đi học thôi, dù sao em cũng không thể thi đậu vào trường nổi tiếng mà.”. Tề Phi Phi cắn khoai nướng, "Môn khoa học tự nhiên của em tệ như vậy, rất nhiều nguyên lí, định lí môn vật lí hay hóa học ba dạy một chữ em cũng không biết đến nó, còn thi cái rắm a!"

Tần Miễn thản nhiên nói: "Chính mình không cố gắng, đừng mượn cớ."

"Ai nói em không cố gắng?!" Tề Phi Phi bị chọc đúng vào tim đen, "Sao anh cũng giống những người đó cứ nói em như vậy chứ!"

"Vậy em muốn anh nói em như thế đây?" Tần Miễn cảm thấy kỳ quái, "Em nhìn em một chút đi, tâm trí của em dồn vào việc học hành sao? Bộ học sinh trung học bây giờ có thể uốn tóc trang điểm đi học sao?”

"Anh!" Tề Phi Phi rất tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén nửa ngày, mới nói, "Em nghĩ là anh thích kiểu ăn mặc trang điểm này thôi! Kiều Y Viện vẫn luôn ăn diện như vậy mà!”

Tần Miễn: "..."

Tới gần trưa, Tần Miễn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, Tề Phi Phi không ngừng oán hận rằng theo anh từ sáng sớm, mà đến một con cá cũng không câu được. Tần Miễn phiền bất quá, nói: "Là vì em ồn ào quá, cá cũng bị dọa chạy mất."

Tề Phi Phi không phục lắm, giúp anh cầm cái thùng nhỏ đi đến bên cạnh xe, nói: "Em thấy mấy người kia đều câu được mà, mặc dù con cá nhỏ xíu chỉ đủ cho con mèo ăn, nhưng dù sao cũng là cá, rõ ràng chính là do kỹ thuật câu cá của anh dở thôi."

Tần Miễn mặc kệ cô.

Lúc này di động của anh vang lên, anh nhận, Diệp Huệ Cầm bên kia đầu dây hô to gọi nhỏ.

"A Miễn A Miễn A Miễn, buổi chiều con nhớ về nha! A Lý vừa rồi gọi tới, nói buổi chiều sẽ dẫn bạn gái về đấy!"

Tần Miễn sửng sốt: "Bạn gái?"

"Thì chính là cô gái họ Hà hôm trước đó." Diệp Huệ Cầm mừng như điên, "Ai nha tóm lại con về sớm một chút, mẹ thật khẩn trương a!"

"Mẹ khẩn trương cái gì? Cũng đâu phải là chưa thấy qua." Tần Miễn bình tĩnh nói, "Còn nữa, đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh ấy đưa bạn gái về nhà."

"Cái đó không giống, hồi đó anh con còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng bây giờ mẹ thấy nó rất nghiêm túc a" Diệp Huệ Cầm cười đến vui vẻ, "Được rồi, không nói với con nữa, tóm lại con mau về đây đi. Đúng rồi, hôm lễ Giáng Sinh vừa rồi, con đưa cái cô họ Kiều kia đến cũng không tệ, con với cô ấy hiện giờ thế nào rồi? Khi nào thì cũng đưa về nhà cho bà nội nhìn một chút nha."

Tần Miễn đau đầu, qua loa tắc trách vài câu liền cúp điện thoại, vừa quay đầu liền thấy Tề Phi Phi đang nhón nhón chân đứng bên cạnh anh nghe lén.

Cô cười rất tinh ranh: “A, anh Tần Lý theo đuổi được chị Hà Đường rồi, có phải không?"

Tần Miễn: "..."

Tề Phi Phi rất đắc ý: "Em cũng biết hai người bọn họ nhất định có thể thành mà."

"…"

~~~~~~Diệu Huyền~~~~~~

"Ôi ôi, anh Tần Miễn ơi, em với anh cùng nhau trở về đi!"

Tần Miễn muốn điên rồi: "Em theo anh về làm gì?"

Tề Phi Phi cười nói: "Chẳng phải mẹ anh muốn thấy anh đưa bạn gái về nhà sao, anh đưa Kiều Y Viện hay đưa em về, thì có gì khác biệt gì đâu chứ."

Trên đường về, Tần Miễn lái xe vào trung tâm bách hóa, Tề Phi Phi khó hiểu theo anh xuống xe, hỏi: "Anh Tần Miễn, anh muốn mua gì hả?"

Anh liếc cô một cái, trực tiếp kéo cô đến khu mua sắm dành cho phụ nữ Tề PhiPhi vốn yêu thích đi mua sắm, cũng có nơi mua sắm yêu thích của riêng cô, nhưng Tần Miễn hoàn toàn không để cho cô có cơ hội phát huy, anh nhanh chóng chọn một chiếc áo màu trắng, một chiếc váy ngắn màu xanh đen cùng một chiếc áo khoác lông màu hồng phấn, đưa tất cả cho Tề Phi Phi: "Đi thay đi."

Tề Phi Phi bất mãn kêu lên: "Màu hồng phấn? Em cực ghét màu này! Màu này chỉ có con nít mới mặc thôi!”

Tần Miễn trừng cô: "Thay hay không thay?"

Tề Phi Phi: "…"

Cô vô cùng bất đắc dĩ đi vào phòng thử đồ thay quần áo mới, không ngừng oán thầm.

Tần Lý thích con gái thanh thuần ôn nhu đáng yêu, giống như Hà Đường, cô hiểu. Sao Tần Miễn mà cũng thích kiểu người như vậy chứ?

Chẳng lẽ đàn ông kỳ thật đều thích mấy cô gái nũng nịu mềm nhũn như vậy sao?

Tề Phi Phi thật sự bị đả kích, sau khi rời khỏi khu mua sắm vẫn mặt ủ mày chau.

Tần Miễn lại đưa cô tới khu bán giày, chọn một đôi giày gót thấp, sau đó, anh kéo cô đi vào quầy mỹ phẩm cao cấp, giá cả cũng không hỏi, trực tiếp lấy nước tẩy trang, sữa rửa mặt, kem dưỡng da mua một đống lớn, rồi nói vớ Tề Phi Phi: “Mau đi tẩy trang đi.”

Tề Phi Phi đã muốn chết lặng, ngoan ngoãn đi toilet tẩy trang. Cuối cùng, Tần Miễn kéo cô đến sa lon làm tóc ở tầng cao nhất của trung tâm bách hóa, muốn thợ làm tóc duỗi thẳng tóc cô ra.

Tề Phi Phi cầu xin tha thứ : "Đừng đừng, chỉ cần gội đầu thôi là được rồi, kiểu tóc xoăn này là duy nhất..."

******

Lúc xe Tần Lý tới Xuân Sơn Uyển, Hà Đường đã đứng ở cổng chung cư chờ anh.

Tần Lý thấy cô tay trái một giỏ trái cây thật lớn, tay phải hai hộp bổ não bạch kim thiếu chút nữa bật cười.

Hà Đường lên xe ngồi vào bên cạch anh, hết sức ngượng ngùng: "Đột ngột quá, nhất thời không nghĩ ra được nên mua cái gì, đành phải đi siêu thị mua một vài thực phẩm chức năng."

Tần Lý nói: "Em làm gì khách sáo như vậy, lúc anh đi đến nhà em anh có mua gì đâu."

Hà Đường lấy tay chải lại tóc, nhỏ giọng nói: "Cái đó không giống."

Tần Lý hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, cười nhẹ một tiếng rồi nắm lấy tay cô.

Anh nói: "Đường Đường, đừng khẩn trương, ba mẹ anh đặc biệt dễ chung sống”

Chú Tống lái xe đến Mộ Phương Lý, lái vào gara, Diệp Huệ Cầm đã đưa xe lăn điện chờ ở đây.

~~~~~~Diệu Huyền~~~~~~


Hà Đường xuống xe trước, chỉ thấy chú Tống cõng Tần Lý xuống, đặt anh lên xe lăn điện, Diệp Huệ Cầm kiểm tra trên dưới xe lăn một chút rồi nói: "Điện đã sạc đầy đủ, xe lăn cũng đã lau cho con rồi."

"Vâng, cảm ơn mẹ." Tần Lý điều khiển xe lăn chạy một chút, quay đầu lại nhìn Hà Đường, cũng đưa tay về phía cô, "Đường Đường, lại đây."

Hà Đường cầm theo quà, có chút câu nệ đứng trước mặt Diệp Huệ Cầm, nói: “Cháu chào dì”

Diệp Huệ Cầm thoạt nhìn còn khẩn trương hơn cả Hà Đường: "A, có phải là Hà Đường không? Hoan nghênh hoan nghênh, coi kìa, đến nhà chơi mà còn mua quà cáp làm gì vậy chứ. Mau, mau vào nhà đi."

Bà nhận lấy quà Hà Đường đưa tới, mọi người đang muốn đi vào nhà, xe Tần Miễn chạy vào gara.

Cửa xe mở ra, Tần Miễn xuống xe, Diệp Huệ Cầm kinh ngạc thấy một cô gái có vẻ quen quen bước ra từ ghế lái phụ. Tóc cô dài xõa vai, nụ cười thanh thuần, áo quần thanh thoát , chẳng qua là... nếu Diệp Huệ Cầm nhớ không lầm thì cô bé này vẫn còn là nữ sinh trung học mà!

Tề Phi Phi sôi nổi đi đến trước mặt bọn họ, vừa đi vừa khoác tay Tần Miễn, giọng ngọt ngào: "Cháu chào dì, cháu là Tề Phi Phi, dì gọi cháu Phi Phi là được rồi." Cô lại quay qua Tần Lý và Hà Đường vẫy vẫy tay, "Chào anh Tần Lý, chào chị Hà Đường.”

Bị cô khoác tay kéo đi, vẻ mặt Tần Miễn ngượng ngùng, đối với cử chỉ thân mật đột ngột của Tề Phi Phi, anh giống như muốn chết lặng.


Tần Lý vẫn luôn ở bên cạnh Hà Đường, anh biết cô rất khẩn trương, nên chưa lúc nào buông tay cô ra, hơn nữa còn nhỏ giọng giới thiệu cho cô hết thảy trong nhà.

Tần Lý nói: "Bà nội anh chỉ có một mình ba anh, nhà này là trước đây được sở nhà đất đền bù theo chính sách giải tỏa, lúc đó cũng không đáng giá bao nhiêu, hiện giờ giá cả rất cao. Ba mẹ anh và bà nội ở đây, chị Lâm là chị giúp việc cho nhà anh mười mấy năm rồi, còn có chú Tống, em đã gặp qua rồi đó, có khi chú ấy lái xe giúp ba anh, nhưng phần lớn thời gian là lái xe cho anh."

Hà Đường gật gật đầu, cô ngồi bên cạnh Tần Lý, lặng lẽ quan sát bốn phía.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Diệp Huệ Cầm, chính là đôi trẻ chấp đang tay trong tay thì thầm nhỏ nhẹ, thân mật vô cùng.

Bà nội Tần chống gậy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi, nhất là hai cô gái, tỏ ra hết sức vui vẻ, xoay người liền từ trong phòng lấy ra hai chiếc lắc tay bằng vàng, muốn tặng cho Hà Đường cùng Tề Phi Phi làm lễ gặp mặt.

Tề Phi Phi không chút ngần ngừ, liền nhận lấy, vui sướng hài lòng đeo vào tay rồi đưa cho Tần Miễn xem. Tần Miễn đã hoàn toàn không còn hứng nói chuyện, anh cũng không biết đầu óc mình thế nào mà lại mời vị Bồ Tát này vào nhà. Hình như...sau khi nghe mẹ nói Tần Lý sẽ đưa Hà Đường về nhà, anh đột nhiên cảm thấy, nếu mình chỉ một người đơn độc trở về, có phải sẽ có chút đáng thương hay không.

Trùng hợp, bên cạnh lại có một Tề Phi Phi.

Hà Đường đối với tấm thịnh tình của bà nội Tần thì cảm thấy khó xử, cô nghĩ ngợi rất nhiều, một chiếc lắc tay bằng vàng lớn như vậy, chắc là có ý nghĩa đặc biệt gì đây, nếu là vật đưa cho con dâu nhà họ Tần gì đó, cô tùy tiện nhận lấy có phải rất không thỏa đáng hay không.

Cuồi cùng, Tần Lý nhận chiếc vòng, nói với bà nội Tần: "Bà nội, Đường Đường rất thẹn thùng, bà đừng làm cô ấy sợ. Cái này bà đưa cho cháu là được rồi, cháusẽ đeo cho cô ấy."

Bà nội Tần cũng là một cụ bà vui vẻ, không vì vậy mà mất hứng, ngồi chơi một lúc rồi về phòng nghỉ trưa.

Diệp Huệ Cầm và chị Lâm ở trong bếp cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Tề Phi Phi quấn quít lấy Tần Miễn đi lên phòng trên lầu hai, Tần Thụ có việc nên chưa về, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Lý và Hà Đường.

Biệt thự Mộ phương lý rất lớn, nhưng không có thang máy, nên Tần Lý hầu như không lên lầu, tất cả phạm vi hoạt động của anh đều lầu một, kể cả phòng của anh.

"Muốn đi xem phòng của anh một chút không?" Anh hỏi Hà Đường, "Anh ở đây mười một năm, từ lúc 10 tuổi đến năm anh 21 tuổi."

Hà Đường đúng là có chút tò mò, theo xe lăn Tần Lý đi đến phòng của anh.

Đã lâu rồi Tần Lý và Tần Miễn không ở lại đêm ở Mộ phương lý, nhưng Diệp Huệ Cầm vẫn luôn thu dọn sạch sẽ phòng của hai anh em, giữ nguyên vị trí sắp xếp phòng.

Phòng Tần Lý cũng không lớn, khoảng 20 m 2 , có phòng vệ sinh riêng. Điểm đặc biệt của gian phòng chính là cửa ra vào, là sử dụng cửa trượt, hơn nữa cũng rộng hơn so với cửa bình thường. Hà Đường biết, đây là vì thuận tiện cho xe lăn của anh ra vào.

Trong phòng bố trí đơn giản ,rộng rãi, tường màu lam nhạt, dụng cụ gia đình được làm từ gỗ, sàn nhà màu đậm, rèm cửa sổ vàng nhạt nhẹ nhàng khoan khoái, trên ngăn tủ sắp xếp ngăn nắp những nhân vật siêu anh hùng trong manga Nhật Bản, mô hình địa cầu cùng mô hình ca-nô, cho thấy đây là phòng của một đứa bé trai. Ngoại trừ những thứ này, trong phòng còn lưu giữ rất nhiều dấu vết cuộc sống thường ngày trước đây của Tần Lý.

Phía trên chiếc giường đơn rộng 1,2m gắn một thanh kim loại trên trần nhà, bản trên thanh kim loại treo 2 dây kéo thòng xuống mỗi bên giường, cạnh giường còn gắn thanh chắn.

Chiếc giường cũng rất đặc biệt, tương tự như giường trong bệnh viện, có thể nâng giường lên để cho người ngồi dựa vào, nhưng thiết kế tinh xảo hơn, phía trên đầu giường bên trái có mấy cái nút, dường như là nút điều khiển bằng điện.

Trong góc phòng có một chiếc xe lăn nhỏ gọn gấp dựa vào tường, bên cạnh xe lăn là một bộ khung kim loại giống như dụng cụ luyện tập hồi phục chức năng.

Thật lòng mà nói, những vật dụng trong phòng này làm Hà Đường cảm thấy kinh hãi, đồng thời có chút đau lòng.

Tần Lý thấy Hà Đường đang nhìn thiết bị luyện tập hồi phục chức năng, cười nói: "Đó là dụng cụ luyện tập trước kia anh dùng, em đừng thấy bộ dáng nó đơn giản, kỳ thật có rất nhiều chức năng đấy.

Hà Đường đánh bạo hỏi: "Sử dụng như thế nào?"

"Ừm...nhất thời rất khó nói rõ ràng." Tần Lý cau mày suy nghĩ một chút, cong cong cánh tay trái của mình, nói, "Nó có thể cho anh rèn luyện cơ lực cánh tay trái, còn có thể bị động rèn luyện hai chân, lực ở thắt lưng."

Thấy Hà Đường vẫn chăm chú nghe, Tần Lý trừng mắt to, nói: "Đường Đường, đừng nói là em muốn anh làm mẫu một chút chứ. Chuyện này không thể được, dụng cụ này đã không sử dụng nhiều năm rồi, không cẩn thận có chỗ nào bị hỏng sẽ làm anh bị thương.”

"Em không có ý này." Hà Đường vội vàng xua tay nói.

Tần Lý giữ tay cô lại, để cho cô ngồi xuống mép giường.

Anh cùng với cô mặt đối mặt, ôn nhu hỏi: "Đường Đường, nhìn thấy những thứ này, em có thấy sợ hãi không?"

Hà Đường lắc lắc đầu.

Tần Lý cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nói thật, cuộc sống của anh so với mọi người thật sự không quá giống nhau."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv