Hạ Sốt

Chương 87



Lộ Vô Khả làm một giấc mộng.

Mơ thấy mình lại nằm trên cái giường ở nước ngoài đó.

Cô chậm rãi chuyển tỉnh, mở mắt ra đập vào là trần nhà đen nhánh.

Bức màn không kéo lại, bóng đêm dày đặc tràn dày cửa kính sát đất, khói lửa trong đêm khuya phai nhạt không ít, ngọn đèn tịch mịch bốn phía.

Cô không vì mộng mà thần trí không rõ, quay đầu nhìn người bên cạnh, Thẩm Ngật Tây đang ngủ, nửa bên mặt vùi vào gối, lộ ra nửa gương mặt anh tuấn với sống mũi cao và mày sắc bén.

Lộ Vô Khả gối lên khuỷu tay anh, cánh tay anh để trên eo cô, hữu lực ôm lấy cô.

Cô nhìn Thẩm Ngật Tây, giơ tay ôm mặt anh, cắn lên cằm anh.

Thẩm Ngật Tây hít một hơi, giữa mày rung động chậm rãi mở mắt.

Môi Lộ Vô Khả ngậm lấy cằm anh, chóp mũi để giữa môi anh, mở to mắt nhìn anh.

Thẩm Ngật Tây cũng rũ mắt nhìn cô, mệt mỏi rũ mắt, anh khép mắt lại, hôn một cái vang dội lên chóp mũi cô: "Tràn đầy tinh lực như vậy?"

Anh nói lời này mang theo vài phần nghiền ngẫm, vẫn còn mơ hồ, mà tay đã duỗi vào trong chăn.

Lộ Vô Khả vặn người trốn, Thẩm Ngật Tây hạ lưu chọn toàn chỗ mẫn cảm của cô: "Trốn gì mà trốn? Đánh thức anh không phải vì làm cái này sao?"

Lộ Vô Khả bị anh làm đụng tới anh, liền không né, hủy đài của anh: "Là anh ấy."

Lửa của Thẩm Ngật Tây lên như tên lửa, cô vừa chạm vào liền bốc lên, da mặt anh dày, ghé vào tai cô cười nói: "Cho ít mặt mũi đi, thông cảm, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy."

Được hơi thở anh vây quanh, thân thể ở trong ngực anh, cảm giác Lộ Vô Khả mới dần dần trở nên thật.

Hiện tại ngay cả chút khe hở không khí giữa hai người cô cũng muốn chen vào, cánh tay nhỏ nhắn gắt gao ôm chặt anh.

Tựa hồ Thẩm Ngật Tây phát giác cảm xúc cô không thích hợp, động tác chậm lại, cúi đầu nhìn cô.

"Ngủ hai tiếng vẫn chưa hoãn lại được?"

Lộ Vô Khả không nói lời nào.

Thẩm Ngật Tây nắm cằm cô làm cô ngẩng đầu.

Kỳ thật Lộ Vô Khả không ngủ bao lâu, bị Thẩm Ngật Tây làm ngủ, thật vất vả mới dỗ ngủ được thì ngủ không bao lâu.

Thẩm Ngật Tây quan sát mặt cô trên dưới, cảm xúc vẫn ổn, phỏng chừng là tỉnh lại liền cố ý quậy anh dậy chơi với cô.

Anh xốc chăn lên, cúi đầu hôn cô thật mạnh.

Lộ Vô Khả đương nhiên không đẩy anh ra, mười ngón cắm vào mái tóc ngắn của anh.

......

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Làm xong một trận, màn trời đen đã lẫn điểm hồng, xem ra sắp tảng sáng rồi.

Trong phòng còn có mùi thuốc lá chưa tan, Lộ Vô Khả được bao trong hương vị của anh không nhúc nhích, nghe tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, hạ hỏa.

Cô nằm trên giường chán chết, tầm mắt không cố định, tùy tiện nhìn chằm chằm chỗ nào đó phát ngốc.

Một khắc nào đó tầm mắt cô giống như bị cái gì bắt được, Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm cạnh cửa phòng để quần áo, ánh mắt dần dần hồi thần.

Ở như mực nước sẽ không hòa tan dưới ánh sáng, năm đó cô vẽ loạn một cô gái nhỏ và xe đua trên tường nhà anh đã mơ hồ thành một khối, chỉ còn hình dáng không rõ.

Mà hiện tại bên cạnh hình vẽ đó, xuôi theo cạnh cửa có ấn ký khác.

Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm nơi đó vài giây, sau đó bò dậy, xuống giường đi qua đó.

Càng đến gần thứ khắc trên tường ngày càng rõ ràng.

Lộ Vô Khả để chân trần đi tới, gạch men lạnh lẽo nhắm thẳng vào lòng bàn chân, cô chậm rãi đi qua, đến khi ngừng trước bức tường đó.

Năm dấu gạch, tựa hồ người khắc rất dùng sức, khe rãnh lõm vào thật sâu, đến bây giờ bên trong vẫn còn sót lại một ít bột phấn.

Cô nhìn năm cái gạch này ngồi xuống, vươn tay, đầu ngón tay tinh tế miêu tả.

Thẩm Ngật Tây từ phòng tắm ra tới liền thấy cảnh tượng này, Lộ Vô Khả không đợi trên giường, mà không biết ngồi chỗ cửa phòng để quần áo làm gì.

Cô không mặc quần áo, một thân trần trụi trắng đến lóa mắt ngồi xổm đó.

Ở đó có thể làm gì, không cần nói cũng biết, Thẩm Ngật Tây không cần nghĩ cũng biết cô đang làm gì.

Trong phòng không bật đèn, Thẩm Ngật Tây cũng không mở, trực tiếp đi qua chỗ cô.

Lộ Vô Khả biết Thẩm Ngật Tây ra rồi, vuốt kia năm cái gạch, quay đầu nhìn anh.

Thẩm Ngật Tây tới cũng không hỏi cô cái gì, trực tiếp vòng qua đầu gối khom người ôm cô lên: "Chân mới đỡ được mấy ngày?"

Lộ Vô Khả bị anh bế lên ôm cổ anh ổn định thân mình, nhìn anh, bỏ qua lời trách cứ của anh, hỏi: "Mấy thứ trên tường là có ý gì?"

Thẩm Ngật Tây trực tiếp ôm cô lên giường, hai tay đỡ sườn mặt cô, tầm mắt rũ xuống nhìn chằm chằm cô.

Lộ Vô Khả cái này ma người, chính là muốn anh nói.

"Là có ý gì?"

Thẩm Ngật Tây nâng cằm: "Em hỏi anh, anh hỏi ai giờ?"

Lộ Vô Khả nói: "Hỏi bản thân anh ấy."

Thẩm Ngật Tây hừ một tiếng, rời khỏi người cô nằm xuống, kéo cô vào ngực: "Ngủ đi."

Lại không biết nghĩ tới cái gì, ngửa ra sau duỗi tay mở ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh, móc ra thứ gì đó.

Lộ Vô Khả ghé vào trước người anh, tò mò nhìn xem.

Trong tay Thẩm Ngật Tây cầm cái một thứ vuông vuông, không lớn bằng bàn tay.

Lộ Vô Khả gối lên cánh tay anh, bị anh vòng trong ngực, thấy rõ thứ đó, là một cái hộp nhung, màu lam sẫm.

Thẩm Ngật Tây trực tiếp mở ra, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn màu trắng đeo lên tay cô.

Không giống người khác, Thẩm Ngật Tây không có một chút cảm giác nghi thức nào, giống như chỉ đang đeo lên tay cô một món trang sức vậy.

Nhẫn thiết kế đơn giản không phức tạp, lại rất có phẩm vị, dán sát thoải mái vào ngón áp út Lộ Vô Khả.

Lộ Vô Khả nhìn nhẫn, lại nhìn Thẩm Ngật Tây.

Thẩm Ngật Tây cũng đang nhìn tay cô, thấy cô ngửa đầu liền nhìn qua.

Lộ Vô Khả hỏi trắng ra: "Thẩm Ngật Tây, anh đây là đang cầu hôn à?" Nhìn không giống.

Thẩm Ngật Tây cười: "Này tính cầu hôn gì?"

"Cầu hôn thì phải cho em một đống sính lễ mới đúng chứ."

Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, quay đầu lại, nhìn nhẫn trên tay.

Thẩm Ngật Tây cũng theo tầm mắt cô nhìn qua.

Lộ Vô Khả hỏi: "Mua lúc nào thế?"

Thẩm Ngật Tây tựa hồ nhíu mày nghĩ, cuối cùng gãi gãi giữa mày: "Chắc là một năm trước? Quên rồi."

Chiếc nhẫn này là anh phía trước cùng Hứa Tri Ý đến cửa hàng trang sức nhìn thấy, lúc ấy Hứa Tri Ý đi chọn nhẫn cưới cho vị hôn thê, Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh nhàm chán đi dạo, chiếc nhẫn này rất có mắt duyên làm anh coi trọng.

Lúc ấy chỉ cảm thấy rất hợp với cô, cô mang lên hẳn rất đẹp, sau đó liền mua.

Thậm chí khi đó bọn họ vẫn chưa làm hòa.

"Được rồi," tay Thẩm Ngật Tây dưới cổ cô nâng lên nắm lấy tay cô thả xuống, "Đã mấy giờ rồi, ngủ đi."

Lộ Vô Khả không an phận, tay bị anh nắm, ngón cái vẫn còn cọ cọ thứ trên ngón áp út.

Thẩm Ngật Tây cảm nhận được động tác nhỏ của cô, tức cười: "Chẳng lẽ đêm nay em định vuốt thứ này không hợp mắt?"

Lộ Vô Khả không để ý tới anh.

Thẩm Ngật Tây nói: "Về sau có rất nhiều rất nhiều thời gian cho em nhìn, hiện tại nhắm mắt lại trước, được không?"

Lộ Vô Khả nghe ra ý tứ trong lời anh.

Về sau có rất nhiều thời gian.

Đây không phải một khái niệm không có phạm vi.

Nó là cả đời rất dài phía sau.

Đột nhiên Lộ Vô Khả nhớ tới trước kia Thẩm Ngật Tây từng nói, anh nói, đời này anh muốn cùng cô sinh con trai.

Thẩm Ngật Tây người này giống như chưa bao giờ nói dối, lời từ miệng anh nói ra, đều mười phần nắm chắc, xác định.

Bọn họ sớm có gút mắt trong thế tục cuồn cuộn, năm tháng dài lâu sau này chung quy vẫn là oan gia ngõ hẹp.

Vốn dĩ, mạng của Lộ Vô Khả là do Thẩm Ngật Tây nhặt về.

Năm ấy cô mười ba tuổi cô được anh mười lăm tuổi cứu từ dưới bánh xe.

Từ ngày đó bắt đầu, ngày tháng sau này bọn họ chú định là dây dưa nhau.

Cũng bắt đầu từ khi đó, ngoại trừ họ Thẩm đó, rốt cuộc không có bất luận một người con trai nào có thể làm Lộ Vô Khả liếc mắt một cái.

- ---------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Nửa tháng sau Thẩm Ngật Tây rời đoàn xe RIA, đối với việc anh lui đội về đoàn xe của chính mình, ông chủ RIA, cũng chính là ba của Dương Sưởng tỏ vẻ mạnh mẽ duy trì.

Vốn dĩ năm đó Thẩm Ngật Tây lui khỏi sân thi đấu thì không tính toán làm huấn luyện viên, rất nhiều đoàn xe mời anh đều từ chối hết. Cuối cùng vẫn là Dương Quân Hạo có chút giao tình với người thầy của anh khi anh mới vào vòng đua xe, mới thỉnh được vị tôn đại Phật này về đội mình.

Ngay lúc đó ý của Dương Quân Hạo cũng không phải muốn trói anh cả đời với RIA, chỉ là muốn cho anh trước khi trở về sân thi đấu hỗ trợ chỉ đạo giúp nhãi ranh dưới trướng chút, nếu ngày nào đó anh ngại phiền hoặc muốn làm chuyện của mình tùy thời có thể chạy lấy người, cho nên lúc này Thẩm Ngật Tây phải đi bọn họ từ trên xuống dưới cơ bản không ý kiến gì.

Lúc ấy Dương Quân Hạo liền cảm thấy thằng nhóc này sớm hay muộn cũng có một ngày quay trở lại sân thi đấu của mình, trên người anh cổ hoang dại mãnh liệt năm đó sau xảy ra chuyện cũng bị phai mờ, có người trời sinh thuộc về sân thi đấu.

Chính là ở đây có mấy người là đi theo Thẩm Ngật Tây tới, lúc ấy đoàn xe CHN giải tán, mấy tay đua chuyên nghiệp đều gặp phải vấn đề lựa chọn hướng đi.

Đoàn xe muốn bồi dưỡng một tay đua không khác hiện tại ngành giải trí chế tạo một cái idol, yêu cầu đầu tư đáng kể, cho nên lúc đoàn xe chọn người cũng phá lệ cẩn thận và xảo quyệt, lúc ấy RIA có coi trọng mấy tay đua của CHN, vài người đều kí hợp đồng ở đây, đương nhiên là bởi vì đoàn xe RIA cũng coi là chỗ dựa xuất sắc trong nước, ký với đoàn xe con đường sau này sẽ dễ hơn, nhưng cũng có chút là vì tình cảm nên theo Thẩm Ngật Tây tới.

Cho nên Thẩm Ngật Tây vừa đi bọn họ đều ồn ào muốn đuổi theo, nhưng đám người bọn họ trừ Tề Tư Minh có thể tùy thời rút ra, mặt khác đều đã ký hợp đồng với RIA, cũng chính là thời gian hợp đồng quy định, bọn họ vẫn là tay đua của RIA, nếu muốn thi đấu cho đoàn xe này, nói cách khác phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn.

Lúc ấy bọn họ đều ồn ào, Thẩm Ngật Tây cười nói: "Còn muốn bị người quản à, sốt ruột cái gì."

Tề Tư Minh tên tùy thời có thể đi theo, làm bộ làm tịch an ủi bọn họ: "Lại nói CHN cũng không nhất định có thể thuận lợi, chờ Ngật ca đi đua mấy năm, chờ CHN đáng tin cậy mọi người lại tới cũng không muộn mà đúng không."

Lúc ấy bọn họ đang uống rượu ở quán bar Thẩm Ngật Tây, thế nào cũng phải lầm tiệc đưa tiễn anh.

Thẩm Ngật Tây nghe Tề Tư Minh nói xong, cười cười đá một chân qua: "Đừng có hát xấu ông đây, tôi nói này, CHN chỉ biết thành công, thất bại là cái quỷ gì."

"Má, huấn luyện viên anh mẹ nó thật kiêu ngạo!"

"Thật mẹ nó cuồng."

Trong nhóm này không có ai biết Thẩm Ngật Tây lâu hơn Tề Tư Minh nhận, lúc ấy Thẩm Ngật Tây nói hết lời mấy người kia ồn ào ít nhiều đều mang theo chút không tin, ngoại trừ Tề Tư Minh.

Tề Tư Minh biết Thẩm Ngật Tây người này có bao nhiêu khủng bố, chỉ cần anh nói gì thì cơ bản liền không có chuyện anh không làm được, chỉ cần anh nói anh liền dùng mười thành mười lực đi làm.

Là thiên chi kiêu tử, cũng là bằng bản lĩnh của chính mình.

Tối đó mọi người uống tới khuya, ngay cả Thiệu Tư Trạch luôn luôn đối nghịch với Thẩm Ngật Tây cũng đều thập phần nể tình nâng ly, tặng anh một câu "gặp lại trên đường đua".

Bắt đầu từ ngày đó, CHN trở về.

- ---------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Hai tháng sau, đầu hạ một trận thi đấu sức kéo trứ danh kéo màn che ra.

Trận này có thể nói là vạn người chú mục, thi đấu lấy nguy hiểm và gian khổ không ngờ, tay đua tranh tài trên đường nhựa, đường đất, cát sỏi. Trong lúc này mặc kệ tinh không vạn lí hay là mưa rền gió dữ, thi đấu vẫn cứ tiến hành như thường, lực lượng thiên nhiên làm người kính sợ, một khi đến địa phương hoang tàn vắng vẻ, ảnh hưởng của hiện tượng thiên văn biến hóa sẽ trở nên đặc biệt lớn.

Năm rồi trận này định ở đầu hạ đã cực kỳ chịu chú ý, năm nay lại thêm nhiệt độ hơn năm rồi, bởi vì năm đó tay đua nào đó cực có thiên phú và thực lực lại bởi vì trên đường đua tao ngộ đột phát ngoài ý muốn mà lui về đã quay trở lại đường đua, đây là trận thi đầu tiên khi người này tái nhậm chức, đương nhiên phải được chú ý.

Mà Thẩm Ngật Tây làm một người chưa lên lại đường đua, bởi vì trước đó trùng kiến đoàn xe CHN mà chịu không ít chú trọng đã không còn bất luận cảm giác gì.

Cho dù trên diễn đàn khí thế ngất trời nghị luận hay là những tin tức bắt mắt đó, đều không ảnh hưởng gì đến Thẩm Ngật Tây, thậm chí ngày đầu tiên và ngày thứ hai Thẩm Ngật Tây đều chạy không tồi.

Lần này thi đấu Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây cùng nhau tới, ngoại trừ đám Tề Tư Minh không thể không tới, lần này Hứa Tri Ý cũng đi theo, chẳng qua chân anh không tiện không thể bôn ba, cũng không trụ được lâu như vậy, tới chơi hai ngày rồi về trước.

Trong ba ngày thi đấu, tổng cộng có mấy chục đoạn đua đặc thù.

Ngày đầu tiên tiến hành tranh tài ở đường đất, trong chặng này Thẩm Ngật Tây giành được hạng nhất.

Nhưng ngày hôm sau tranh tài trên đường cát sỏi, vì Thẩm Ngật Tây với hoa tiêu viên mới luyện được hai tháng phối hợp xảy ra chút sai lầm, ở đoạn đặc thù nào đó chậm vài giây trí mạng, bị đoàn xe khác dẫn đầu, chặng thi ngày thứ hai chỉ lấy được hạng hai.

Ngày thứ ba tranh tài trên đường nhựa, địa điểm thi đấu là ở một tỉnh nhiều núi lớn, chạng vạng đoàn xe tới địa điểm rồi sau đó từng người sôi nổi đến khách sạn nghỉ ngơi.

Lộ Vô Khả đi theo Thẩm Ngật Tây hai ngày mới biết tay đua có bao nhiêu khó khăn, cô không phải tay đua, đã có thể cảm giác được cả người có chút nhấc không nổi, so với bình thường cô khiêu vũ còn mỏi mệt một ít, càng không cần phải nói tinh thần độ cao căng chặt và tay đua xe phải đảm bảo thao tác vạn vô nhất thất*, chỉ ngồi trên xe đua một hai tiếng cũng đã đủ gục rồi.

*Vạn vô nhất thất - 万无一失: không có sơ hở, phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không để sai sót nhầm lẫn.

Làm Lộ Vô Khả thấy ngoài ý muốn chính là Thẩm Ngật Tây người này trở lại khách sạn cư nhiên còn có hứng thú đè cô ra làm một trận.

Bọn họ vừa làm xong đúng lúc Tề Tư Minh dưới lầu gọi điện đến, nói ở dưới lầu gặp đoàn xe RIA, bọn họ cũng ở khách sạn này, bảo hai người xuống cùng ăn cơm chiều.

Vốn dĩ Thẩm Ngật Tây thấy Lộ Vô Khả bôn ba hai ngày có chút mệt, không muốn cô lăn lộn một chuyến nữa, để anh đem lên, bảo cô ở trên nghỉ ngơi.

Kết quả Lộ Vô Khả nằm trên giường, nửa bả vai lộ ra khỏi chăn, sặc anh một câu: "Vậy anh còn chạm vào em."

Thẩm Ngật Tây lấy quần áo trên ghế mặc vào, khóe mắt đuôi lông mày treo cà lơ phất phơ: "Em động hay là anh động?"

Lời này làm Lộ Vô Khả á khẩu không trả lời được, Thẩm Ngật Tây nhìn dáng vẻ bị chặn họng của cô buồn cười, lại hỏi cô: "Có đi không?"

Lộ Vô Khả nói đi, Thẩm Ngật Tây cũng liền theo cô.

Con trai chuẩn bị nhanh hơn con gái nhiều, ở bên cạnh nhìn mặc từng món vào người, hôm nay Lộ Vô Khả mang một cái váy dài chiết eo không tay, vải dệt làm làn da cô trắng đến chói mắt.

Thẩm Ngật Tây thấy cô chỉ mặc một cái váy rồi đi xuống: "Em chỉ mang ít như vậy?"

Lộ Vô Khả nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh: "Bây giờ là mùa hè."

Thẩm Ngật Tây nhìn cô đi ra ngoài, không nói gì, tiện tay cầm một kiện áo khoác.

Đám Tề Tư Minh đến một quán ăn khuya đối diện khách sạn, nhóm người này ăn cơm chưa bao giờ thích đến mấy chỗ cao cấp, chỉ thích kiểu dân dã như vậy, cắn nắp chai bia ăn mấy miếng thịt.

Lúc Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây đến bọn Tề Tư Minh đang uống rồi, bọn họ để lại cho anh hai chỗ, kề nhau.

Bàn ghế xếp lộ thiên, bàn nào bàn nấy ríu rít, trên đường cái không ngừng có xe riêng với xe máy đi ngang qua bóp còi.

Đám Tề Tư Minh không chờ Thẩm Ngật Tây đến gần đã gọi anh, Thẩm Ngật Tây qua đó, vừa nói chuyện với bọn họ vừa kéo ghế của Lộ Vô Khả ra, Lộ Vô Khả ngồi xuống, Thẩm Ngật Tây cũng ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống.

Trên bàn cơm mấy người đàn ông bàn chuyện hai ngày thi này, từ đường đua đến tay đua đều thảo luận hết, còn có công chúa xe đua xinh đẹp nào đó.

Hiện tại mọi người chỉ chờ ngày thi đấu ngày mai, đều rảnh rỗi không có việc gì, ăn một lát thấy chán liền bày trò chơi.

Chơi cái gì không quan trọng, quan trọng có thể rót rượu là được, một đám già đầu lại chơi trò trước kia khịt mũi coi thường, lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Lộ Vô Khả không có không hợp đàn chỉ lo ăn, ngồi đó xem bọn họ chơi, nhưng đêm nay vận khí tốt của cô hình cũng không tệ lắm, nửa ngày cũng không bị chai rượu quay trúng.

Nhưng Thẩm Ngật Tây thì, bị tới hai lần, lần đầu tiên anh dứt khoát uống rượu, lần thứ hai chọn nói thật.

Từ nãy đến giờ vẫn chưa có ai chọn nói thật, mọi người đều đang bảo chán.

Thẩm Ngật Tây thưởng thức ly rượu, cười cười: "Đây không phải để cho mấy người khai đao sao, chỉ uống rượu thôi thì chán lắm."

"Mấy người đừng nói," Tề Tư Minh dáng vẻ người từng trải, "Đây là lời thật lòng đó, phải chọc trúng tim, vậy mới vui chứ."

Nói xong còn khuyến khích người bị phạt rượu hỏi gì tàn nhẫn chút.

Lộ Vô Khả còn cảm thấy hứng thú hơn Thẩm Ngật Tây, ngồi đó nhìn người đàn ông kia.

Thẩm Ngật Tây vẫn nhàn nhã, căn bản không lo lắng sẽ bị hỏi gì, ngược lại liếc nhìn cô bạn gái đang rất hứng thú với vấn đề này bên cạnh.

Nhưng tên kia là người thành thật, lại thấy bạn gái Thẩm Ngật Tây ở đây, sau một lúc lâu mấy chiêu bọn họ bày cậu ta không dùng, cuối cùng chỉ hỏi một câu rất nhàm chán.

Cậu ta hỏi hình nền điện thoại Thẩm Ngật Tây là gì.

Cậu ta vừa hỏi xong trên bàn đều không ngoại lệ im lặng một mảnh.

Thẩm Ngật Tây cười không ngừng, lấy điện thoại ra ném cho người nọ.

Tuy rằng sau khi trở về Lộ Vô Khả vẫn chưa nhìn qua hình nền của Thẩm Ngật Tây, nhưng hồi đại học đã thấy, Thẩm Ngật Tây không thích đổi hình nền, ảnh nền vạn năm một hình đen thui.

Cho nên cô không cần nghe bọn họ nói cũng biết.

Kết quả liền nghe mấy người chụm đầu lại hô một tiếng.

Thẩm Ngật Tây không cho bọn họ xem nhiều một giây, duỗi tay cướp về, cười: "Xem đến không nháy mắt luôn?"

"Fuck, ca chúng em xem một cái cũng không được à."

"Không được."

Tề Tư Minh này miệng tiện bắt đầu ở bên cạnh ồn ào: "Đây là bảo bối 5 năm của Ngật ca mấy người, ai cho mấy người nhìn chằm chằm."

Thẩm Ngật Tây cười mắng một câu: "Cút đi."

Lộ Vô Khả nhìn về phía Thẩm Ngật Tây, màn hình điện thoại trong tay anh vẫn chưa tắt.

Khi nhìn thấy bức ảnh nền đó, cô sửng sốt.

Ảnh chụp là ở phòng học đại học, nữ sinh mang tai nghe màu trắng, đang cúi đầu làm bài.

Làn da trắng, lông mi rất dài, thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa ngoan ngoãn.

Thẩm Ngật Tây thấy cô nhìn cũng bình thản, không có gì không thể để cô xem.

Cũng chính vào lúc này Tề Tư Minh kêu cô, Lộ Vô Khả nhìn qua.

Tề Tư Minh hủy đài của Thẩm Ngật Tây: "Cậu biết không, năm đó cậu vừa đi, sau lưng cậu ấy liền tìm tôi muốn bức ảnh này."

Bức ảnh này là lúc học lớp chủ nghĩa gì đó Lộ Vô Khả ngồi phía trước, Tề Tư Minh chụp lén, lúc ấy gửi vào nhóm chat, một đống người ồn ào muốn theo đuổi Lộ Vô Khả.

Thẩm Ngật Tây nói Tề Tư Minh: "Được rồi đấy."

Sau đó rất nhanh mấy người đàn ông lại chạm ly thét to, ở đây ngày đêm độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, Lộ Vô Khả ngồi không bao lâu cánh tay đã rét run, Thẩm Ngật Tây lấy áo khoác mang xuống đưa cô mặc vào, chờ cô ăn xong rồi đưa cô về trước.

Sau khi trở lại khách sạn, Lộ Vô Khả lấy điện thoại Thẩm Ngật Tây ra nhìn.

Thẩm Ngật Tây để cô lấy, cảm thấy buồn cười: "Em chưa thấy qua bản thân mình à?"

Lộ Vô Khả ôm eo anh, vùi vào ngực anh.

Thẩm Ngật Tây thuận thế ôm cô lên, ôm cô tới sô pha ngồi xuống.

Cô không nói lời nào, cứ vậy ôm anh.

Thẩm Ngật Tây cũng cứ thế bồi cô, thẳng đến khi cô lòng ngực anh ngủ mất.

- ---------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Ngày thi đấu cuối cùng tiến vào đoạn đường nhựa, quốc lộ vùng núi chín khúc mười tám cong, sáng sớm còn có sương mù, đây đối với mấy tay đua không thể nghi ngờ là khảo nghiệm rất lớn.

Trước khi đến khu xuất phát, Thẩm Ngật Tây còn đùa với với Lộ Vô Khả, nói lấy quán quân về cho cô chơi.

Lộ Vô Khả nói với anh một lời đã định.

Lúc Thẩm Ngật Tây đi chuẩn bị, Lộ Vô Khả không thể cùng anh qua đó, theo xe Tề Tư Minh đến điểm kết thúc chờ anh.

Thi sức kéo áp dụng chuyến xuất phát khoảng cách, tức là xe dự thi không xuất phát đồng thời, đoạn đua đặc thù cuối cùng sở hữu số giây ngắn nhất thì thắng lợi.

Lúc Lộ Vô Khả được Tề Tư Minh đưa tới trạm cuối thì đã có xe thuận lợi đến điểm cuối, trên màn hình số liệu liên tục đổi mới.

Từng chiếc xe đua lướt qua, đứng đó một lúc lâu, lỗ tai Lộ Vô Khả cũng ù ù theo.

Tới xem thi đấu sức kéo phần lớn là nam, bên cạnh Lộ Vô Khả chính là trong phạm vi 3 mét không có một nữ, những người này đều là người đam mê đua xe, thảo luận nước miếng văng tứ tung, ngay cả trình tự xuất phát của tay đua bọn họ đều rõ như lòng bàn tay, cho nên lúc Thẩm Ngật Tây xuất phát có vẻ đặc biệt hưng phấn.

Có sùng bái có, có xem kịch vui, cũng có không xem trọng.

Lộ Vô Khả đứng đó, bên cạnh rõ ràng Tề Tư Minh cũng có chút khẩn trương, cầm điện thoại xem thời gian không ngừng nhìn xung quanh.

Vừa rồi không cảm thấy thời gian lâu, giờ phút này từng phút từng giây lại trở nên đặc biệt rõ ràng khó qua.

Cũng không biết sao lại thế này, trước khi các tuyển thủ đều vượt qua, gần đó cũng nghe không thấy bất luận tiếng động cơ gì.

Trong đám người dần dần rối loạn, thẳng đến không biết ai gào một tiếng: "Dưới chân núi có xe bị lật!"

Tiếng gào này như một quả bom ném xuống mặt hồ, nháy mắt tiếng người nổ tung, mọi người sôi nổi suy đoán là ai, Lộ Vô Khả đứng trong một mảnh ầm ĩ, nghe được nhiều người nói là Thẩm Ngật Tây.

Cô đứng giữa đám người, cò người tiếc hận, có người vui sướng khi người gặp họa.

Lòng bàn tay dần dần chảy ra một tầng mồ hôi.

Bên cạnh Tề Tư Minh cũng sốt ruột đi qua đi lại, thoạt nhìn Lộ Vô Khả còn bình tĩnh hơn cậu ta nhiều, cho nên khi tay áo đột nhiên bị giữ chặt, Tề Tư Minh thấy ngoài ý muốn.

Lộ Vô Khả nhìn anh ta: "Dẫn tôi qua đó xem."

Trong mắt Tề Tư Minh hiện lên một tia kinh ngạc, một khắc này cậu ta tựa hồ thấy được trên người cô gái trước mắt có một chút thứ gì đó mà ngày thường không có, hình như là khẩn trương, lại như là đang sợ hãi.

Tề Tư Minh phản ứng lại an ủi cô: "Đừng khẩn trương, có thể không phải Ngật ca."

Lộ Vô Khả lại như căn bản không nghe lọt lời anh ta: "Cậu đưa tôi qua đó."

Tề Tư Minh nhìn đôi mắt cô, cuối cùng đáp ứng.

Xe cậu ta liền ngừng bên cạnh, hai người chạy qua đó.

Khoảnh khắc bọn họ kéo cửa xe ra, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng bài khí như muốn nổ tung không khí.

Trong không khí dẫn bùng cháy, hai bên đường nhựa mọi người nháy mắt vung tay, tiếng hoan hô càng ngày càng cao.

Tay Lộ Vô Khả kéo cửa xe ngừng lại, cơ hồ là đồng thời, chiếc xe đua đỏ thẫm gào thét qua tầm nhìn.

Mang theo tiếng động cơ bén nhọn, đột nhiên lướt qua đáy mắt.

Anh đang nhiệt huyết sôi trào cực nhanh.

Một khắc chạm đến điểm kết thúc, trên màn hình số liệu đồng thời nhảy lên.

Team Name: CHN Thẩm Ngật Tây

Stage Time: 01: 20: 12

Xếp hạng: 1

Tổng xếp hạng: 1

Nháy mắt lúc tổng xếp hạng ra, tiếng gầm bỗng nhiên cao lên.

Lộ Vô Khả nghe thấy được tiếng còi vừa thiếu đánh vừa kiêu ngạo của Thẩm Ngật Tây.

Đồng thời cô đóng sầm cửa xe, chạy qua chỗ Thẩm Ngật Tây.

Lúc Lộ Vô Khả đến bên kia, Thẩm Ngật Tây đang bị một đám người cười cười vây quanh ôm vai vỗ lưng, chúc mừng và hoan hô không dứt bên tai.

Thẩm Ngật Tây giương mắt thấy được cô.

Lộ Vô Khả đứng nơi đó, xem anh ứng phó với những người đó.

Thẩm Ngật Tây một thân trang phục đua xe, một tay ôm mũ giáp.

Cách đám người, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm cô, cười cười.

"Lộ Vô Khả, lấy quán quân cho em chơi."

"Còn tính nói chuyện giữ lời không?"

......

Ta ở trong thế giới vạn vật khô héo phát sốt cao, lê bước chân cô độc.

Người phong cuồng vũ sậu, mưa to giàn giụa đẩy lui ngây ngô và mơ hồ, vạn vật phóng túng.

Từ nay về sau dù đường xá gập ghềnh thế nào, ta cũng chỉ hiểu được chạy về phía người.

( chỗ này mình dịch chưa được hay lắm, nếu mn muốn tự dịch thì mình để đoạn raw đây nha)

我在这个万物枯萎的世界里发了场高烧,拖着烫坏我的步伐踽踽独行。

直到你风狂雨骤,大雨滂沱冲退了浑噩和迷糊,叫万物放浪形骸。

从此以后路途再坎坷,我也只懂得奔向你。

—— HOÀN CHÍNH VĂN.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv