Lộ Vô Khả ném xuống một trận khí xe sau đó nghênh ngang rời đi.
Thẩm Ngật Tây xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng dáng cô.
Cô mang áo khoác da màu đen, chân mang một đôi bốt đen ngắn, tóc dài bị gió thổi bay.
Anh chú ý thao tác của cô, rõ ràng Lộ Vô Khả không phải là tay mới, thao tác thuần thục vững chắc, động tác cũng dứt khoát lưu loát, trên người cô không nhìn ra nửa điểm sợ hãi.
Không hề nghi ngờ, ở bên ngoài tự mình học.
Thẩm Ngật Tây ở phía sau vững vàng đi theo.
Cô không giống như là lái xe đi một vòng trước mặt anh, tăng ga hết mức, khi vượt qua được anh liền không quay đầu lại nữa.
Muốn thành đối thủ cạnh tranh với anh.
Ý thức được điểm này, Thẩm Ngật Tây không nhịn cười ra tiếng.
Khuỷu tay anh gác trên cửa xe, đầu ngón tay rũ xuống lắc nhẹ, tầm mắt dán chặt lên thân ảnh phía trước.
Cô ngồi trên xe máy, gió tựa hồ như muốn xé rách cả người cô.
Thẩm Ngật Tây hơi ngồi thẳng dậy, duỗi tay đổi số, giẫm chân ga xông ra ngoài.
Trên quốc lộ thẳng tắp thì đua tốc độ, Thẩm Ngật Tây người này vừa lái xe thì chính là một chữ điên, giẫm chân ga đến chết.
Trong chốc lát bốn bánh của Thẩm Ngật Tây đuổi kịp hai bánh của Lộ Vô Khả.
Hai xe chạy song song, Thẩm Ngật Tây còn rảnh rỗi thoải mái quét mắt nhìn Lộ Vô Khả ngoài cửa sổ.
Đồng ruộng xanh mướt nhanh chóng lùi về sau Lộ Vô Khả, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngật Tây một cái.
Rất nhanh không lưu tình chút nào quay đầu lại, thừa dịp lỗ hổng tốc độ xe của anh chậm lại, tay lái vặn ga chạy ra ngoài.
Còn rất nghiêm túc.
Xem ra là tưởng chơi đến tận hứng.
Bàn chân Thẩm Ngật Tây dậm ga, siêu xe nháy mắt lao đi thật xa.
Lần này anh lập tức vượt qua Lộ Vô Khả, hai bên cùng phân cao thấp, tới tới lui lui.
Đằng trước chính là khúc cua, động tác Thẩm Ngật Tây tự nhiên lưu loát lướt qua khúc cua.
Tiếng bánh xe rít làm làm đầu óc choáng váng che trời lấp đất.
Anh nhìn kính chiếu hậu, Lộ Vô Khả theo sát cũng vượt qua.
Cơ hồ cô không hề tạm dừng, đồng thời vừa vượt qua khúc cua lập tức tăng tốc vượt qua xe Thẩm Ngật Tây.
Rất kỳ lạ là loại đua xe này khi trong vận động cực hạn sinh ra dã tính đến trên người Lộ Vô Khả lại hoàn toàn không có cảm giác ngang tàng.
Trên người cô cổ ngoan cường và bình tĩnh ổn định dung hợp hoàn mỹ trong thân thể cô, cá tính bộc lộ.
Quốc lộ này là đường vành đai, xung quanh cao ốc phòng thấp đồng ruộng đại thụ, Lộ Vô Khả như con hươu đang nhảy nhót trong rừng rậm, hăng hái rong ruổi.
Thẩm Ngật Tây thả lỏng chân ga một chút, không xa không gần đi sau cô.
Con đường này dùng để đua xe cũng không tệ lắm, khúc cua cũng đủ nhiều, rất nhanh Lộ Vô Khả liền vượt qua một khúc cua gấp nữa.
Thân xe nghiêng, đầu gối cơ hồ chạm đất.
Rất đẹp.
Thẩm Ngật Tây ở phía sau nhìn, cười cười: "Thật là có chút tài năng."
Một thao tác rất ổn của Lộ Vô Khả qua đi, thân xe thẳng lại, tốc độ xe lập tức tăng lên.
Thẩm Ngật Tây ở phía sau căn bản không tâm tư đua gì, cũng chỉ muốn nhìn cô chơi.
Đằng trước phỏng chừng Lộ Vô Khả cũng chơi đủ rồi, chỉ vào một đống nhà trệt bị phá dỡ phía trước, quay đầu lại cho anh một ánh mắt.
Điểm kết thúc, ngừng ở chỗ đó.
Từ đây tới đó còn một đoạn ngắn nữa, Thẩm Ngật Tây ngó ngó xung quanh, bên cạnh con đường đất nhỏ, từ đầu này xuyên đến đầu kia, vừa thấy chính là ai đó lười đi nhiều nên làm ra đường này.
Rõ ràng ở đây có con đường có thể đi, cớ sao lại không đi.
Tay lái Thẩm Ngật Tây quẹo vào con đường đất nhỏ, hạt cát bị phơi đến cứng ngắt, bánh xe chà lên trên vang bộp bộp.
Trên quốc lộ Lộ Vô Khả chú ý tới Thẩm Ngật Tây bên này, tầm mắt chỉ bình tĩnh nhìn, không lên tiếng lại tăng ga.
Thẩm Ngật Tây không hề nghiêm túc, càng đến gần càng yên tâm thoải mái.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Quốc lộ bên ngoài chắc canh dài hơn con đường đất này một chút, xe Thẩm Ngật Tây chạy qua đường đất, lúc trở lại quốc lộ Lộ Vô Khả đã ở phía trước.
Xe anh quay đầu, đột nhiên ngừng trước mấy toàn nhà còn dán quảng cáo đã bị phá dỡ đó.
Lộ Vô Khả lái qua bên này.
Thẩm Ngật Tây đẩy cửa xuống xe, chiếc xe của Lộ Vô Khả đảo mắt liền đến trước mặt anh.
Cô dừng xe, chân chống mặt đất, thanh âm nghe không ra một tia dao động: "Anh gian lận."
"Gian lận thì sao?" Anh còn rất có lý, đặc biệt vô sỉ, "Em chỉ nói điểm kết thúc, lại chưa nói không thể đi đường tắt."
Lộ Vô Khả vô ngữ.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô như vậy chỉ muốn cười, dựa vào đầu xe cô, hỏi cô: "Học ở đâu vậy?"
"Cái gì?"
Cằm Thẩm Ngật Tây chỉ chỉ xe cô.
Lộ Vô Khả nói: "Nước ngoài có chỗ để chơi."
"Có người dạy không?"
Lộ Vô Khả gật đầu: "Có."
"Nam hay nữ?"
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây cũng nhìn cô: "Sao thế, không được hỏi?"
Lộ Vô Khả cúi đầu tháo găng tay: "Nam."
Thẩm Ngật Tây: "......"
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, giơ tay, đốt ngón tay nhẹ gõ lên mũ giáp cô: "Không chê bí à? Tháo mũ đi."
Dựa vào đức hạnh của anh, Lộ Vô Khả mới không ngốc như vậy.
"Không cần, em lạnh."
"Lạnh ông đây giúp em ủ ấm, nhanh tháo ra."
Lộ Vô Khả nhìn anh, mười phần trực tiếp: "Không cần, anh muốn hôn em."
Thẩm Ngật Tây sách một tiếng, híp mắt nhìn kỹ cô hai giây, nói: "Nếu anh muốn hôn em thì anh là chó, vậy được chưa, đủ yên tâm không?"
Lộ Vô Khả mang mũ cũng có chút bí, cô nhìn anh hai giây, cởi mũ ra.
Kết quả vừa cởi ra chưa được một giây đã bị Thẩm Ngật Tây cậy mạnh cúi đầu về phía này, môi bị anh ngang ngược vô lý đè ép kín mít.
Lộ Vô Khả lại không đẩy ra anh, bị anh hôn còn không quên mắng anh.
"Thẩm Ngật Tây anh là chó."
Thẩm Ngật Tây cười: "Vốn dĩ anh là vậy, Lộ Vô Khả, đã cùng anh lâu như vậy, còn không biết đức hạnh của anh?"
Lộ Vô Khả đã thấp hơn anh, hiện tại ngồi trên xe máy lại còn thấp hơn một khúc nữa, mũ giáp cô đặt trước người, Thẩm Ngật Tây hơi cong eo khẽ chạm vào môi cô.
"Người dạy em nữ hay nam?"
Lộ Vô Khả nói: "Nam."
Thẩm Ngật Tây cười nhạo: "Anh đánh cuộc là nữ."
Đúng là nữ, lúc ấy vừa mới bắt đầu chơi liền có thể chọn huấn luyện viên, Lộ Vô Khả tuyển một người nữ, từ nhỏ cô liền không thích chơi với nam.
Trước kia Thẩm Ngật Tây từng nói.
Cô chướng mắt những người nam đó.
Lộ Vô Khả người này nói đơn giản cũng rất đơn giản, cô có hứng thú thì mới có thể đi ở chung, không có hứng thú không có cảm giác bạn có tốn nước miếng trăm câu cũng chả được gì.
Thẩm Ngật Tây đánh cược với cô xong liền thấy vô nghĩa vứt sau đầu.
Lộ Vô Khả liền biết anh chỉ hỏi chơi, rõ ràng biết là nữ.
Gần chạng vạng trời hơi nổi gió, hai bên đồng ruộng cỏ dại ngọn cây xào xạc, sắc trời vẫn sáng, sắc trời hơi lẫn sắc xám.
Đầu kia quốc lộ xuất hiện chiếc xe vận tải lớn màu lam, kéo thân mình cồng kềnh qua bên này, lay động phát ra tiếng vang ầm ầm.
Thẩm Ngật Tây phát hiện Lộ Vô Khả không có ý tứ tách ra một chút nào, nhưng anh lại tự giác.
"Em không nghe thấy tiếng à?"
Đương nhiên Lộ Vô Khả nghe thấy.
"Em nghe thấy được."
Đại khái là Thẩm Ngật Tây nhìn mặt cô trấn định tự nhiên ngược lại mang biểu tình khó hiểu đối với anh cảm thấy buồn cười, chỉ hướng xe tải: "Không phải con gái các em đều da mặt mỏng, hôn một cái bị người gặp được liền thẹn thùng cả buổi sao?"
Lộ Vô Khả nói: "Đó là anh."
Thẩm Ngật Tây hít một hơi khí lạnh: "Lộ Vô Khả, miệng em vừa há là có phải do thiếu hôn không?"
"Em nói thật mà," cô còn nói đâu ra đấy, "Người không dám hôn là anh."
Lộ Vô Khả chính là dẫn lửa thiêu thân, quả nhiên còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Ngật Tây hung hăng hôn xuống.
"Em chỉ được cái miệng thôi."
Anh còn nhéo cô một phen, Lộ Vô Khả ăn đau, định cắn anh.
Thẩm Ngật Tây có dự kiến trước, không để cô cắn, cười cười.
"Dựa vào chút kỹ xảo này mà em còn định xài bao lâu nữa?"
Xe tải lướt qua bọn họ, mang theo một trận gió và tro bụi.
Thẩm Ngật Tây rút một điếu thuốc ra châm lên, hỏi cô: "Sao lạ đi học lái xe máy?"
Lộ Vô Khả nói: "Chính là muốn học."
Thẩm Ngật Tây nhìn cô.
Lộ Vô Khả còn ngồi trên xe, cô đối diện với tầm mắt Thẩm Ngật Tây.
"Lúc học, em nghĩ sau khi trở về muốn so với anh một trận."
Thẩm Ngật Tây liếc cô một cái, phun vòng khói, ngữ khí đùa giỡn: "Vậy thì rất tiếc, thua bởi tên tệ nhất."
"Em biết anh đang nhìn em." Lộ Vô Khả bỗng nhiên mở đầu đáp một câu không đầu không đuôi.
Nguyên bản đang nhìn cái khác Thẩm Ngật Tây thu mắt lại.
Anh nhìn em.
Giống như em muốn nhìn anh vậy.
Đồng thời cũng là anh muốn nhìn chính anh.
Thẩm Ngật Tây đối diện với cô, nguyên bản không khí mới có chút nghiêm túc đã bị một câu nhẹ nhàng của anh đánh vỡ.
"Hôm nay đi một vòng như vậy chính là muốn nói lý lẽ này cho anh?"
Chút tâm tư nhỏ của Lộ Vô Khả bị anh biết, nhưng vẫn coi là trấn tĩnh.
Thẩm Ngật Tây thu hồi tầm mắt, nhìn cánh đồng đối diện xa xa đã hòa vào chân trời, thuốc trong miệng cháy đỏ.
"Lộ Vô Khả, biết vì sao mấy năm nay anh không hề chạm vào xe đua không?"
Thẩm Ngật Tây tên này ở trong giới đua xe vẫn luôn có phân lượng nhất định, từ lúc anh bước vào vòng này chính là một con hắc mã, chưa từng thua trận nào, người khí phách hăng hái như vậy năm đó xảy ra chuyện lại như ngôi sao rơi xuống, ai cũng biết năm đó anh phát sinh chuyện gì, lời đồn đãi về anh không hề đua xe lại bát nháo.
Có người nói là không lấy được giải nên nhục, có người nói là vì có bóng ma tâm lý.
Tay đua chuyên nghiệp là một nghề nguy hiểm cao, tùy thời có thể mất mạng giữa đường, dù là mạng người khác hay là mạng của chính mình, ở trước mặt xe đua đều không thể chịu được một kích.
Bản thân xảy ra chuyện suýt mất mạng, không đâm chết người cũng không tránh khỏi không qua được bậc cửa trong lòng.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô có biết nguyên nhân vì sao anh mấy năm nay anh không hề chạm vào xe đua không.
Thật ra Lộ Vô Khả biết, bởi vì năm đó trận tai nạn không thể khống chế đó, thật không công bằng vì giữa ba người anh lại là người còn sống hoàn hảo.
Mà sân thi đấu đối với bản thân anh mà nói vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.
Anh là người ngông cuồng như vậy, sao có thể sợ hãi đường đua được.
Thẩm Ngật Tây đưa điếu thuốc lên môi hít một ngụm thật sâu, có loại không mù quáng nhưng cuồng vọng tự đại rất hấp dẫn người.
"Sẽ quay lại, nhưng đó chỉ là chuyện của anh.".