Nhà Trần An Ninh không có tiền gì, trình độ văn hóa của ba mẹ lại không cao, ra ngoài chỉ có thể làm công việc nặng nhọc mà còn lương thấp, đến tháng liền gửi tiền cho mẹ già với con gái ở nhà.
Đại khái là từ hai năm trước Thẩm Ngật Tây liền bắt đầu chiếu cố Trần An Ninh rất nhiều.
Dù sao Trần An Ninh cũng là trẻ con, lại họ Trần, không thoát khỏi liên hệ đến gia đình, cho nên Thẩm Ngật Tây cho bé chỗ tốt người nhà bé khó tránh dính được chút gì đó.
Trên đường đến bệnh viện Trần An Ninh khóc mệt nên ngủ rồi.
Lan Giang rực rỡ mới lên đèn, ánh đèn mê mang dưới mưa bụi.
Xe lên đường cái, bánh xe nghiền qua mưa lớn, bọt nước văng khắp nơi.
Cửa sổ xe đóng lại, mưa rào rạt rơi trên nóc xe vang bùm bùm, càng ngày càng mau càng ngày càng vang.
Trong xe an tĩnh đến mức tựa hồ không khí không lưu thông được, từ lúc lên xe Thẩm Ngật Tây vẫn luôn trầm mặc lái xe không nói chuyện.
Lộ Vô Khả ngồi ở ghế phó lái, trên người mặc quần áo Thẩm Ngật Tây, tay áo khoác dài che đầu ngón tay, bên trong lộ ra một đoạn tay áo sơ mi trắng, ống quần cuốn lên mấy vòng.
Quần áo to rộng phủ lên người ấm áp, Lộ Vô Khả bị bao vây trong hơi thở và hương vị của anh.
Qua một lát, cô hỏi Thẩm Ngật Tây một câu.
"Hắn chính là ông chủ của tiệm đồ nướng?"
Một cánh tay Thẩm Ngật Tây để trên tay lái, nghe vậy liếc qua, nhìn chằm chằm sườn mặt cô vài giây: "Sao em biết được?"
Lộ Vô Khả không có vì lúc ấy hai người chưa làm hòa cô chú ý quá mức anh mà khó mở miệng, thản nhiên: "Lúc trước ở tiệm thuốc em nghe anh và Quách Húc nói chuyện điện thoại."
Thẩm Ngật Tây ngưng mi suy nghĩ một chút, rồi thả ra: "Nga, lần đó à."
Lần đó Thẩm Ngật Tây ở trong điện thoại bảo Quách Húc phế tay phải người nọ đi.
Lộ Vô Khả nói: "Em thấy tay phải hắn không bình thường."
Thẩm Ngật Tây nhàn nhã nhìn ra ngoài kính chắn gió, khinh thường hừ một tiếng, không nói gì.
Lộ Vô Khả nhìn quang ảnh loang lổ ngoài cửa sổ xe: "Hẳn là nên phế cả hai tay luôn."
Cô dứt lời, tầm mắt Thẩm Ngật Tây lung lay, rơi xuống mặt cô.
Lộ Vô Khả chỉ chừa nửa bên mặt, biết anh đang nhìn mình, quay đầu lại, trên mặt khó hiểu: "Hắn sẽ không sửa."
"Hôm nay hắn làm không phải để em xem," Thẩm Ngật Tây nhìn tình hình giao thông, "Đúng là hắn sẽ không sửa."
Anh nói xong từ kính chiếu hậu nhìn Trần An Ninh một cái.
Đứa nhỏ này quá bất hạnh, dù là trước đây, hay là hiện tại.
Thẩm Ngật Tây ngoại trừ hai năm trước liên lụy đến nhà bé, bình thường còn thường xuyên không có việc gì sẽ dẫn bé ra ngoài chơi.
Trước kia đứa nhỏ này chỉ ngồi trước cửa nhà chơi bùn, được Thẩm Ngật Tây mang ra ngoài chơi vài lần liền thích dính người ca ca này, còn có nhóm đại ca ca lái xe ầm ầm kia nữa.
Bởi vì Thẩm Ngật Tây từng đưa bé đến đoàn xe, trong đội đều là người lớn, có đứa trẻ ở đó đương nhiên cực kì sủng ái, chọc cái này chơi cái kia, còn mua kẹo với đồ chơi, Trần An Ninh đương nhiên rất thích, cũng thích đi theo bọn họ.
Cho nên lần đó mọi người ra ngoài ăn nướng BBQ cũng dẫn theo Trần An Ninh, nam không cẩn thận như nữ, lúc trẻ con ăn cơm bọn họ không quản. Trần An Ninh ăn hai xâu nướng trên mặt một miệng tương, quần áo cũng dính bẩn.
Sau đó nhóm đại ca ca còn ở đó cười to, Trần An Ninh chơi với nhóm đại ca ca lâu rồi, tính cách không phải kiểu khóc sướt mướt, cũng cười theo, tiếng cười giòn như tiếng chuông vậy.
Cũng không phải lần đầu tiên bé theo các ca ca tới tiệm đồ nướng này, chân ngắn nhỏ tự mình bò xuống ghế, nhảy nhót chạy tới chỗ vòi nước của tiệm.
Lúc ấy Thẩm Ngật Tây bọn họ đều ở ngoài uống rượu, cũng chú ý tới cửa nên không đi theo vào.
Kết quả sau khi ra tới Trần An Ninh liền chạy tới bên người Thẩm Ngật Tây, trẻ con còn chưa hiểu gì, lúc nói với Thẩm Ngật Tây bên trong có chú đó sờ bé, trên gương mặt nhỏ hồn nhiên là nghi hoặc và sạch sẽ.
Vừa nói vừa nhìn vào bên trong, sợ hãi trong mắt chỉ đơn thuần là sự sợ hãi người lạ.
Bé không biết này có nghĩa gì, cũng không biết bảo vệ bản thân.
Mà trên bàn những người khác nghe xong lại ngẩn ra, đập bàn đứng lên vọt vào bắt người thì ông chủ đã theo cửa sau chuồn đi.
Tối đó Thẩm Ngật Tây bọn họ đạp toàn bộ tiệm đồ nướng, khách tới ăn cũng bị bọn họ dọa cho hét thất thanh chạy đi.
Trần An Ninh không thấy mấy chuyện này, có đội viên đưa bé về trước.
Nhưng phản ứng của bé hơi chậm, chờ Thẩm Ngật Tây bọn họ trở về bé đã khóc đến mức thở hổn hển, bởi vì sợ hãi.
Ở thời đại không ra khỏi cửa cũng có thể biết được chuyện xa ngàn dặm này, vẫn có rất nhiều đứa trẻ thậm chí là người trưởng thành thiếu hụt ý thức về giới tính, lúc bị hại bọn họ không hiểu đây cũng là một loại thương tổn, không biết bảo vệ bản thân, phần lớn đều giống Trần An Ninh, thời điểm chịu tổn thương vừa ngây thơ vừa nghi hoặc.
Nhưng may mắn chính là, Trần An Ninh không có không dám nói, bé nói với các ca ca.
Sau đó ông chủ trộm trở về đã bị Thẩm Ngật Tây phân phó Quách Húc ở đó bắt được, phế đi tay phải, cũng làm hắn không thể ở đó nữa.
Kết quả hắn ta tà tâm không chết, cho dù chỉ còn một cánh tay thì ý nghĩ dơ bẩn cũng không thu liễm, ngược lại càng ngày càng càn rỡ, trực tiếp theo dõi Trần An Ninh ý đồ bắt bé đi.
Người trưởng thành gặp được chuyện này cũng sợ hãi, huống chi là một đứa trẻ mới hơn năm tuổi.
Mà hôm nay lúc Lộ Vô Khả tay phải hắn không thích hợp cũng đã đoán được, cô biết rõ mình phải cướp Trần An Ninh về, bởi vì đứa nhỏ này trăm phần trăm sẽ chịu loại tổn thương tàn nhẫn này.
Cần gạt nước trên kính chắn gió đong đưa lên xuống, Thẩm Ngật Tây tựa hồ không quá thích nói đề tài này, quay lại trên miệng vết thương cô: "Quần áo nhét vậy được không?"
Lúc nãy trên đường Thẩm Ngật Tây chèn một cái cái thun ngắn của anh sau eo cô.
Lộ Vô Khả gật đầu.
"Khó chịu không?"
Lộ Vô Khả lại nghe ra trong lời nói anh có một tia bực bội không dễ phát hiện, anh đang kiềm chế.
Lộ Vô Khả xoay mặt nhìn anh.
'Ngày mưa chạy xe cẩn thận' lời này này ở chỗ Thẩm Ngật Tây không khác gì đánh rắm, anh đạp chân ga, ngoài cửa sổ nước mưa bắn cao cả mét, vượt qua không ít xe trên đường.
Rõ ràng rất không kiên nhẫn.
Lộ Vô Khả gọi anh.
Thẩm Ngật Tây ừ một tiếng.
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên cánh tay để một bên của anh, ngón tay tay ống tay áo che lại dịch qua, nắm lại nhét vào lòng bàn tay anh.
"Em chỉ hơi đau xíu thôi."
Không phải rất đau.
Đúng là không quá đau, chỉ là bị mũi dao cắt qua, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm hơn nhiều, còn đầu ngón tay Lộ Vô Khả lại là tái nhợt lạnh lẽo.
Thẩm Ngật Tây nghe cô nói xong, nhìn cô một cái.
Chưa nói gì, dời mắt, bao lấy tay cô.
Nhìn hình như là nghe lọt, thực tế chân ga không nhẹ đi chút nào, ngược lại càng lúc càng nhanh.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Xe chạy đến được nửa thì có điện thoại, Lộ Vô Khả theo bản năng nhìn qua, là Tề Tư Minh.
Thẩm Ngật Tây nghe máy: "Có việc gì?"
Anh mở loa ngoài, Lộ Vô Khả nghe thấy Tề Tư Minh nói: "Không có việc gì thì không được tìm cậu à? Nhìn tư thế giữa trưa vừa thi đấu xong liền mã bất đình đề chạy về tìm em gái trà sữa của cậu, cho dù là thiên đại ngũ lôi oanh tạc thì tôi cũng không gọi cho cậu đâu."
Còn mẹ nó là đội mưa to trở về.
Thẩm Ngật Tây nói: "Được rồi, nói chính sự đi."
Dựa vào cái danh hiệu của Tề Tư Minh, mỗi ngày đều có một đống phá sự muốn xen vào, lúc này cậu ta chửi ầm lên vào điện thoại, vừa thấy chính là cái nào lại chọc cậu ta không hài lòng rồi.
"Mấy tên chó con trong đội không có một đứa nào bớt lo, mấy ngày không gây chuyện cho ông đây liền ngứa tay." Tề Tư Minh mắng đủ rồi mới nói chính sự, "Giữa trưa chân trước cậu mới vừa đi, sau lưng bọn họ trở về liền đánh nhau với đoàn xe cách vách"
Thẩm Ngật Tây không cần nghĩ cũng biết là ai: "Là thằng nhóc Dương Sưởng đó?"
"Lúc này nhiều thêm tên Thiệu Tư Trạch."
Dương Sưởng với đoàn xe cách vách là 800 năm trước liền kết hạ sống núi, bởi vì một người bạn gái nào đó của cậu ta bị một tên bên đoàn xe đó cạy góc tường, từ đây hai người mỗi lần gặp nhau đều là kẹp dao giấu kiếm đối chọi gay gắt, chỉ kém lăn vào đánh nhau ngươi chết ta sống.
Lúc này thêm tên Thiệu Tư Trạch nữa, tính tình cậu ta đúng là rất dễ đánh lộn với người khác, nhưng chắc chắn không phải là chuyện liên quan đến con gái, Thiệu Tư Trạch không phải kiểu sẽ vì loại chuyện này mà giúp anh em đến không tiếc cả mạng sống, còn nữa cậu ta không có hứng thú với con gái.
Nhưng mà đặc biệt là người trẻ tuổi, con trai tùy tiện xúc động lên đánh nhau là chuyện bình thường, huống chi là những người trẻ chết vì sĩ diện, nói hai ba câu là có thể choảng nhau rồi.
Thẩm Ngật Tây hỏi: "Vì sao?"
"Cậu nói xem hai thằng nhóc này có phải có bệnh không, chỉ vì bọn chúng mắng đoàn xe RIA chúng ta rác rưởi," Tề Tư Minh nhìn như là đang mắng, nhưng vẫn đứng về phía người mình, "Nhưng mà đoàn xe của Hàn Triệu Đông mấy tên chó dưới trướng đó cũng không phải loại tốt lành gì, mẹ nó miệng tiện."
Thẩm Ngật Tây có quen biết với Hàn Triệu Đông, cùng tồn tại trên một con đường làm sinh ý quán bar, còn đều chơi xe, tự nhiên quen biết, lần trước hai người còn cùng đến Dương Thành xem thi đấu.
Lộ Vô Khả ngồi bên phó giá không quấy rầy Thẩm Ngật Tây, chỉ nắm lấy tay anh chơi.
Tề Tư Minh ở bên kia thao thao bất tuyệt: "Gần đây Thiệu Tư Trạch nỗ lực mọi người đều nhìn trong mắt, đối phương đứng ở một trong hai vị trí đầu gì đấy nói cậu ta gặp được vận khí tốt, thằng nhóc Thiệu Tư Trạch nghe xong chắc canh khó chịu."
"Còn nói RIA là một đội xe rác, phế vật dạy ra đều phế vật."
Có thể Tề Tư Minh đang nổi nóng, lanh mồm lanh miệng phát chưa hiện ra, vẫn nói tiếp, nhưng Lộ Vô Khả nghe được câu đó.
Cô giương mắt nhìn anh, sắc mặt Thẩm Ngật Tây không dao động một phân, vẫn tiếp tục lái xe.
Lúc Lộ Vô Khả nhìn anh hình như anh cảm giác được, nhìn lại.
Cô không dời mắt.
Lúc này Tề Tư Minh đã phản ứng lại: "Fuck, cái đó, Ngật ca......"
Tầm mắt Thẩm Ngật Tây rời khỏi mặt Lộ Vô Khả, cắt ngang lời cậu ta: "Ông đây có bao nhiêu phế, mới làm cậu cảm thấy chút lời này tôi đều không thể nghe?"
"ĐM." Tề Tư Minh bị anh chặn họng, nhưng anh nói như vậy đúng là xua tan sự xấu hổ này, "Cậu không ngại là được."
Lại nói: "Chỉ là chuyện này dù là thì mẹ nó cũng tức, nhưng mắng thì mắng, bọn họ không nên động thủ, này mẹ nó đánh thắng cũng mệt đánh thua cũng mệt, hiện tại hai tiểu tử thúi thịt đau không nói, còn mẹ nó bị đồn công an mang đi," quả thực Tề Tư Minh hận sắt không thành thép, "Liền không thể nhẫn nhịn, nhất định phải gây chuyện cho tôi làm, bây giờ hai người họ vẫn ổn, lỗ tai thanh tĩnh không ai càm ràm. Chuyện này tôi chưa nói với Dương tổng, nghĩ trước tiên hỏi ý kiến cậu đã."
Thẩm Ngật Tây quẹo xe đi đường tắt: "Trễ chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Lý."
Tề Tư Minh vừa nghe lời anh nói liền biết thái độ của anh, lão Lý người quen ở đồn công an của Thẩm Ngật Tây.
"Bên này tôi còn có chút chuyện, cúp trước."
"Được," Tề Tư Minh nói, "Tôi chờ điện thoại của cậu."
Thẩm Ngật Tây ừ một tiếng đồng ý.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Sau khi ngắt điện thoại, trong xe lại lâm vào yên tĩnh lần nữa.
Trên quốc lộ xe ít hơn nhiều so với đường cái, chỉ có mấy chiếc ít ỏi.
Đèn đường mấy mét một cái, ánh đèn mờ nhạt lúc tối lúc sáng, đèn đỏ ở đuôi xe phía trước vặn vẹo mơ hồ dưới màn mưa.
Lộ Vô Khả có thể cảm giác được tay Thẩm Ngật Tây nắm lấy tay mình lực độ rất chặt.
Cho dù cô nói với anh miệng vết thương không quá đau.
Thứ làm người ta dễ kính sợ nhất là lực lượng thiên nhiên, lúc này dưới thời tiết mưa to mọi người đều lái xe thành quy tốc*, có xe tắt lửa báo hỏng ở ven đường.
*Tốc độ rùa bò.
Thẩm Ngật Tây bật đèn chuyển hướng, muốn vượt qua.
Bình thường trên đường người gặp chuyện này đều cho qua, kết quả hôm nay chủ chiếc xe đằng trước như bị khó ở vậy.
Thẩm Ngật Tây đang muốn gia tốc đi lên, đột nhiên đèn xe chiếc đằng trước chợt lóe, bánh xe vừa chuyển, như không muốn sống chặn đường anh.
Cũng may Thẩm Ngật Tây dẫm phanh nhanh mới không tông trúng, Lộ Vô Khả bị dây an toàn thít lại một chút.
Cô nhìn Thẩm Ngật Tây, quả nhiên, anh lại bật đèn chuyển hướng lần nữa.
Nếu nói lần đầu là trùng hợp, thì lần thứ hai trăm phần trăm là cố ý.
Thoạt nhìn chiếc xe đằng trước không chạy bình thường, lại giở trò đổi tốc độ chắn trước mặt lần nữa.
Rõ ràng là đang cố ý.
Thẩm Ngật Tây có điểm khó chịu, một hai lần anh còn có thể cho đối phương sắc mặt tốt, lần này anh trực tiếp dậm chân ga.
Chiếc xe đằng trước rõ ràng đang phòng bị anh, lái qua bên trái.
Bên tai Lộ Vô Khả tràn ngập tiếng động cơ chợt tăng tốc, chiếc xe phía trước gần trong gang tấc, giây tiếp theo cơ hồ liền đụng trúng.
Thẩm Ngật Tây dưới chân chân ga không ngừng một chút.
Không phải so ai không sợ chết hơn sao, vậy thử đi.
Liền ở Lộ Vô Khả tim đập lỡ một nhịp kia một khắc, chiếc xe đằng trước nghìn cân treo sợi tóc lập tức lái qua phải.
Tốc độ Thẩm Ngật Tây không giảm nửa phần, kiêu ngạo lướt qua.
Anh thắng.
Nhưng chiếc xe phía sau kia rõ ràng là có quen biết Thẩm Ngật Tây, rất nhanh liền chạy lên.
Lộ Vô Khả nhìn ra ngoài: "Bọn họ là ai?"
Thẩm Ngật Tây cũng không thèm ngó một cái, chỉ cần nhìn xe là đã nhận ra: "Là đám đánh nhau với hai thằng nhãi đó."
Xe kia đuổi theo bọn họ, chạy song song với họ điên cuồng ấn loa.
Thẩm Ngật Tây hạ cửa sổ xe xuống.
Tiếng mưa to bí mật mang theo tiếng sấm nháy mắt từ ngoài nhẹ tiến vào.
Lộ Vô Khả xuyên qua Thẩm Ngật Tây nhìn qua cửa sổ bên kia, một tên tóc vàng mặt mũi bầm dập mặt xuất hiện sau cửa sổ, tên này cho dù trên mặt treo ý cười, lại mang theo dáng vẻ dầu mỡ lưu manh.
Anh ta huýt sáo, thổi vèo vèo, thanh âm xen lẫn trong mưa to.
"Nha, đây không phải là huấn luyện viên Thẩm của đoàn xe RIA chúng ta sao?"
"Kỹ thuật lái xe thật trâu bò nha huấn luyện viên Thẩm, liền vượt qua xe của bọn tôi, không sợ đâm chết người sao?"
Lúc đầu Thẩm Ngật Tây còn tưởng rằng tên này muốn nói gì đó nên mới hạ cửa xuống.
Vừa nghe nếu là loại này, anh cũng không có kiên nhẫn, liếc đối phương một cái, lười nói lý, định nâng cửa xe lên.
Kết quả người nọ nói: "Nga, tôi quên mất, năm đó huấn luyện viên Thẩm chính là trên đường đua trực tiếp đâm tàn hai người mà, một người trong đó lại chính anh em hoa tiêu viên của mình, tôi có thể hiểu được, sao hôm nay huấn luyện viên Thẩm dám mạnh như vậy."
Thẩm Ngật Tây không nâng cửa sổ lên.
Người nọ một ngụm một cái huấn luyện viên, lời nói mang theo gai: "Năm đó trên đường đua ngài đều có thể thiếu chút nữa đâm chết người, vậy không kỳ quái."
Người này nói xong liền kiêu ngạo như mình thắng, bảo người ở ghế lái vượt qua xe bọn họ đi rồi.
Lộ Vô Khả nhìn Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây không có biểu tình gì.
Cô có thể cảm giác được trên người anh đang áp chế cổ bực bội đó, cổ nóng nảy này bắt đầu từ lúc ở dưới lầu trung tâm vũ đạo đánh người liền tồn tại.
Anh vội vàng đến bệnh viện, không so đo, muốn tiếp tục vượt qua.
Chiếc xe đằng trước mẹ nó vô lại như con trùng cứ nhây.
Ánh mắt Thẩm Ngật Tây u ám.
Lộ Vô Khả thu hồi tầm mắt trước, nhìn về phía anh.
"Thẩm Ngật Tây."
Kết quả giây tiếp theo Thẩm Ngật Tây trực tiếp giẫm chân ga.
Phanh một tiếng.
Chiếc xe kia không chịu không chế cong một cái, bánh xe cua qua văng đến ven đường, ngay sau đó một trận chói tai tiếng thắng xe vang lên.
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút.
Thẩm Ngật Tây không thèm nhìn một cái, nghênh ngang rời đi.