Đám người vừa đi, trong phòng lập tức trở nên trống rỗng.
Thẩm Ngật Tây giương cằm với Quách Húc chỉ ra phía ngoài, Quách Húc lập tức ngầm hiểu, đi đến bên ngoài.
Thẩm Ngật Tây cũng từ trên cửa đứng dậy, đi ra ngoài, trước khi rời đi liếc Lộ Vô Khả một cái.
Lộ Vô Khả cũng nhìn anh.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại mình Lộ Vô Khả, cái bàn mạt chược kia lúc bọn chúng đi cũng nâng đi theo, để lại vỏ hạt dưa đầy đất.
Lộ Vô Khả từ trên sô pha đứng dậy đến ban công, dưới lầu cái đèn đường hỏng rồi, dưới cột đèn có hai bóng người bên cạnh chiếc xe không rõ ràng, chỉ có điểm đỏ giữa hai ngón tay phá lệ chói mắt.
Nhưng Lộ Vô Khả vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người nào đó.
Hình như ở đó có người ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên này.
Lộ Vô Khả đứng trong chốc lát rồi đi vào.
Cô đến phòng bà nội, chắc đám người đó không đụng vào căn phòng này, vẫn là một cái giường ván gỗ, một cái tủ quần áo cùng với cái bàn học năm cấp ba cô bỏ đi.
Lúc trước khi bệnh nặng bà nội nói với cô, chờ bà đi liền vứt hết toàn bộ đồ của bà đi, nhưng Lộ Vô Khả không làm.
Cô đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, đi vào, ngồi xuống mép giường.
Không hiểu sao Lộ Vô Khả nhớ tới bà nội nằm trên giường này từng nói với cô, bà nói, con à, lấy ơn báo oán đi.
Khi đó cô không hiểu những lời này của bà nội, cũng không biết những lời này có ý nghĩa gì.
Không biết qua bao lâu, chỗ cửa truyền đến một giọng nói nói với cô.
"Nhớ bà nội em?"
Lộ Vô Khả ôm chân ngồi xổm, không nói gì.
Lúc cô vào không bật đèn, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, khi quay đầu lại bị ánh đèn ngoài cửa chiếu đâm vào lông mi run rẩy một chút.
Thẩm Ngật Tây người này như không có xương vậy, đi đâu cũng tìm chỗ dựa một chút, trong tay còn xách theo hai chén thức ăn nóng hổi.
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên đó, bao nilon trong suốt phủ một tầng hơi nước.
Nếu không phải thấy anh cầm cái này cô đều đã quên hiện tại đang là ăn cơm chiều.
Thẩm Ngật Tây hơi rũ mắt nhìn cô, cũng chưa nói gì, lười biếng đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Lộ Vô Khả ngồi một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây đã ngồi ở sô pha, anh mở chân, hai cánh tay treo trên đùi, miệng ngậm điếu thuốc tay đang mở bao nilon.
Lộ Vô Khả đi qua ngồi xuống sô pha.
"Mua gì vậy?"
"Hoành thánh."
Thẩm Ngật Tây cầm chén canh suông hoành thánh đặt trước mặt cô, lại đưa đôi đũa cho cô.
Lộ Vô Khả nhận lấy.
Chén của Thẩm Ngật Tây hồng hơn một chút, nhiều Lộ Vô Khả ăn không hết, anh kéo gạt tàn thuốc qua dụi tắt thuốc.
Tầm mắt Lộ Vô Khả từ trên người anh thu hồi lại, mở đôi đũa ra.
Hai người lúc ăn cơm đều không thích nói chuyện, một bữa cơm từ đầu tới cuối thật sự an tĩnh.
Nam ăn gì cũng nhanh hơn nữ, chén hoành thánh của Lộ Vô Khả còn chưa ăn được một nửa Thẩm Ngật Tây đã ăn xong rồi.
Lộ Vô Khả chậm rì rì ăn từng miếng nhỏ hoành thánh.
Thẩm Ngật Tây lấy bao thuốc với bật lửa trên bàn dựa vào sô pha, một lần nữa châm điếu thuốc.
Hình như anh giương mắt nhìn cô một cái, nhưng không nói gì, đứng dậy đi ra ban công.
Lộ Vô Khả vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài, ban công không có cửa, Thẩm Ngật Tây dựa lưng vào lan can cúi đầu che lửa châm thuốc, như là nhận thấy gì, anh nâng mí mắt.
Ánh lửa nhảy động trên mặt anh.
Lộ Vô Khả nhìn anh, Thẩm Ngật Tây cũng không dời tầm mắt, cùm cụp một tiếng đóng bật lửa nhét vào túi.
Không hiểu sao Lộ Vô Khả nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau ở trường học, anh hút thuốc ở hành lang cũng nhìn cô như vậy, mang tính xâm lược.
Cô thu hồi tầm mắt, ăn hoành thánh của mình.
Hút xong hai điếu, Thẩm Ngật Tây từ ban công tiến vào.
Lộ Vô Khả vẫn đang nhét vào miệng, anh ngồi xuống sô pha, duỗi tay lấy chén trong tay cô.
Anh nhìn ra cô ăn không nổi nữa.
Lộ Vô Khả để anh cầm đi, lại nhìn anh lấy một cái túi trên bàn, lấy từ trong đó một vỉ thuốc, nói: "Buổi sáng thuốc để trên tủ đầu giường không uống hả?"
Anh bẻ hai viên thuốc ra, giương mắt nhìn cô: "Đừng nói với tôi em không thấy."
Đúng là Lộ Vô Khả có thấy, thuốc đặt trên điện thoại, cô cũng không giảo biện.
Thẩm Ngật Tây vặn chai nước, đưa qua cùng với viên thuốc cho cô: "Uống đi."
Lộ Vô Khả nhìn viên thuốc không nhận.
Thẩm Ngật Tây nói: "Phía dưới đều sưng thành như vậy, còn quật cường đúng không?"
Anh còn có mặt mũi nói à.
Lộ Vô Khả nâng mi nhìn anh: "Anh làm cho đấy."
Thẩm Ngật Tây kéo kéo khóe môi cười: "Tôi làm cho thì thế nào, 5 năm không ngủ với phụ nữ, còn không cho phép tôi làm tàn nhẫn chút à?"
Lộ Vô Khả không nói gì.
"Hơn nữa, không phải em cũng rất sướng à?"
Thẩm Ngật Tây người này, có rất nhiều biện pháp giày vò cô đến dục sinh dục tử.
Tối hôm qua hết liềm rồi làm, ga giường đều ướt hết.
Đương nhiên Lộ Vô Khả biết vậy.
Đến bây giờ hai người nói chuyện với nhau vẫn còn đối chọi gay gắt.
Thẩm Ngật Tây thấy cô không cầm, duỗi tay giữ cằm cô xoay lại, nhét hai viên thuốc vào giữa môi cô.
Lộ Vô Khả muốn né tránh, anh không để cô né.
Anh nói: "Thuốc này uống hạ nhiệt."
Hai viên thuốc vào trong miệng, anh đưa chai nước tới.
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, cầm lấy uống vào.
Thẩm Ngật Tây thấy cô uống thuốc xong, đứng dậy: "Dọn dẹp một chút tôi đưa em về."
Nhà vẫn chưa quét tước, đồ vật cũng chưa mua không có chỗ để nằm.
Cũng không có gì cần dọn, vỏ hộp hoành thánh với rác trên bàn đã được Thẩm Ngật Tây xách đi, anh chờ ở cửa.
Lộ Vô Khả lấy túi xách, cùng anh ra cửa.
Quách Húc đã sớm được Thẩm Ngật Tây bảo trở về, sau khi xuống lầu lên xe, trên xe chỉ có hai người họ, Thẩm Ngật Tây khởi động xe đánh vòng tay lái quay đầu xe: "Tối nay đưa em về chỗ bạn em."
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây chú ý tới ánh mắt cô, nhưng không quay đầu nhìn cô.
"Đỡ phải cho thuốc uống không."
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm sườn mặt anh vài giây, không nói gì, quay đầu lại.
Cô không nói cho anh địa chỉ A Thích ở đâu, Thẩm Ngật Tây cũng không hỏi cô, lập tức lái xe đến nhà A Thích.
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Tối đó Lộ Vô Khả về nhà A Thích, lúc tới dưới lầu còn đụng phải At mới tăng ca về.
A Thích không cần nhìn người trong xe cũng biết là ai đưa Lộ Vô Khả về, lên lầu còn lôi kéo cô dò hỏi một phen, hỏi cô với Thẩm Ngật Tây đã xảy chuyện gì rồi.
Lộ Vô Khả nói đúng sự thật, vẫn chưa làm hòa.
Chắc A Thích định hỏi cô gì đó, nhưng nghe cô nói xong cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi không hỏi ra.
Sáng sớm hôm sau Lộ Vô Khả nhận được một cuộc điện thoại từ trung tâm cố vấn tâm lý, nói là tối hôm qua cô hẹn trước được sắp xếp vào chiều nay, bảo cô buổi chiều qua đó.
Lộ Vô Khả nói được.
Có học sinh ban ngày với buổi tối cả ngày đều kín lịch, chỉ có một lát thời gian giữa trưa mới có thể lấy ra để học vũ đạo.
Sau giờ ngọ Lộ Vô Khả lên lớp xong rồi đi ra trung tâm, gọi taxi đến quảng trường gần đây.
Quảng trường đó phía tây là tòa thương trường, phía đông là một ít xã khu cùng tiểu khu, hoàn cảnh tương đối an tĩnh.
Văn phòng tư vấn tâm lý Lộ Vô Khả muốn đến ở tầng 4 của một tòa offical building, từ đại sảnh đi vào tầng một là trung tâm hồi phục chức năng.
Có một hàng người không tiện cử động được người nhà nâng từ hành lang ra, lướt qua Lộ Vô Khả, cô đi vào thang máy, lên tầng 4.
Kỳ thật nhiều năm như vậy Lộ Vô Khả chưa từng có ý định đi gặp bác sĩ tâm lý, cô không cho rằng mình có vấn đề, cũng biết mình không cần.
Như cô dự liệu, đi vào đây bất quá chỉ là trò chuyện với vị bác sĩ không quen biết một hồi, bác sĩ rất kiên nhẫn ôn nhu, nhưng đối với Lộ Vô Khả không có tác dụng gì.
Từ trên lầu xuống dưới không trung đã từ sắc xanh trắng chuyển thành màu xám.
Lại muốn hạ một trận mưa to đây.
Lộ Vô Khả đi ra khỏi tòa nhà, trùng hợp ở bên ngoài gặp được một người quen.
Con xe màu đỏ rực của Vu Hi Nhi thật sự hút mắt, Lộ Vô Khả muốn không thấy cũng khó.
Trong xe Vu Hi Nhi cũng nhìn thấy cô, đè đè loa, xe chậm rãi lái qua chỗ cô.
Xe ngừng trước mặt cô, Vu Hi Nhi hạ cửa sổ xuống, lộ ra gương mặt vừa diễm lệ vừa kiêu ngạo.
Trên mặt Vu Hi Nhi trang điểm đậm, một đôi môi đỏ lửa cháy, kiểu trang dung này ở trên mặt cô ấy không cảm thấy không hợp chút nào, ngược lại có vài phần phong tình.
Vừa nhìn liền biết mới kết thúc công việc, chưa kịp tẩy trang liền vội vàng tới đây.
Câu đầu tiên của Vu Hi Nhi chính là sao cậu lại ở đây.
Lộ Vô Khả nói: "Có chút việc."
Lộ Vô Khả không hỏi Vu Hi Nhi vì sao cô ấy lại đến đây, cô không cần động não nghĩ cũng biết.
Ngược lại Vu Hi Nhi hỏi cô: "Sao cậu không lễ thượng vãng lai một chút, hỏi tớ tới đây làm gì? Cậu là bạn mà chẳng quan tâm tớ chút nào."
Lộ Vô Khả nhẹ nhàng đáp: "Tớ biết mà."
Cô nói: "Hứa giáo sư."
Vu Hi Nhi nghe vậy hơi kinh ngạc, sờ sờ mặt mình: "Tớ viết trên mặt à?"
Lộ Vô Khả cười.
"A," cô ấy đã nghĩ ra, "Lúc trước tớ từng nói với cậu chuyện chân của Hứa Tri Ý đúng không?"
Lộ Vô Khả gật đầu.
Vu Hi Nhi bảo cô lên xe: "Lên xe đi, tán gẫu một lát, chờ lát nữa còn có thể tiện đường đưa cậu về."
Lộ Vô Khả nói: "Không cần đâu, lát nữa tớ tự mình về là được."
Vu Hi Nhi nói không được, chưa gặp là một chuyện, bây giờ đã thấy nhau rồi, khăng khăng lát nữa muốn đưa cô về.
Kết quả lời nói còn chưa nói xong đã bị thân ảnh từ trong tòa nhà ra tới cắt ngang.
Lộ Vô Khả chú ý tới cô ấy tạm dừng, cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn qua.
Chỗ đại sảnh có người ngồi trên xe lăn được đẩy ra, ngũ quan rõ ràng, làn da rất trắng.
Cho dù là ngồi trên xe lăn, phần văn nhã phong độ cũng không bởi vậy mà giảm bớt, là Hứa Tri Ý.
Người phía sau anh khí chất không hợp với anh, vô lại, lộ ra cổ lười nhác không hề văn nhã chút nào.
Không biết hai người đang nói gì, mặt Hứa Tri Ý chứa ý cười.
Lúc Lộ Vô Khả nhìn thấy Thẩm Ngật Tây liền biết có chuyện xấu, không chỉ vì Vu Hi Nhi bên cạnh, còn có cái khác.
Bên kia rất nhanh hai người đàn ông cũng phát hiện ra các cô, giương mắt nhìn qua đây.
Không ngoài dự kiến một chút nào, tầm mắt đối diện với Thẩm Ngật Tây.
Nhưng cơ hồ là khi bọn họ nhìn qua, cửa xe bên cạnh Lộ Vô Khả bị mở ra, ngay sau đó hung hăng đóng sầm lại.
Vu Hi Nhi dẫm lên giày cao gót như một cơn gió lao ra ngoài.
Bên người Lộ Vô Khả chỉ còn một hương nước hoa.
Vu Hi Nhi người này tâm tình gì đều viết trên mặt, cô ấy lạnh mặt đi giành lấy xe lăn Hứa Tri Ý, đối Thẩm Ngật Tây không lời hay gì: "Anh tới làm gì."
Thẩm Ngật Tây bị cô ấy đẩy ra, không sao cả.
Nhưng Hứa Tri Ý lại nhíu mày: "Hi Nhi."
Vu Hi Nhi há miệng liền sặc: "Anh đừng nghĩ giáo huấn em, bản thân em còn có quyền lợi chán ghét người khác."
Hứa Tri Ý quản quen rồi, đang định mở miệng, bị tay Thẩm Ngật Tây đè trên vai ngăn cản.
Vu Hi Nhi thấy Thẩm Ngật Tây cúi người: "Người anh em, ngàn vạn đừng vì anh em mà tổn thương hòa khí với người phụ nữ của mình."
Anh cà lơ phất phơ, cười: "Đừng bảo tôi không nói với anh lý lẽ này, sau này người phụ nữ của anh tính nợ cũ, đừng tìm đến chỗ tôi khóc đấy."
Cô vẫn còn ở đây, anh nói lời này không thèm e dè.
Hứa Tri Ý nghe vậy cười, như là bất luận người con trai nào bị anh em mình chọc cười.
"Cút."
Thẩm Ngật Tây cười, đứng dậy, anh đối với chuyện Vu Hi Nhi hướng mình phát giận cũng không thèm để ý: "Đi đây."
Hứa Tri Ý nói được.
Thẩm Ngật Tây nói xong đi qua chỗ Lộ Vô Khả.
Kết quả còn chưa đi ra vài bước, liền nghe thấy người anh em phía sau rất khó hiểu phong tình mở miệng, ngữ khí rất lãnh đạm.
"Vu Hi Nhi, chăm chỉ làm việc."
"Cùng đã nói với em, đừng tới tìm tôi."
Sau đó là một trận khắc khẩu không thoải mái.
Này đã là thái độ bình thường, hai người này từ lúc Vu Hi Nhi thất tình hồi đại học ở quán bar uống say không biết gì được Hứa Tri Ý nhặt đi liền vẫn luôn dây dưa không rõ.
Đấu võ mồm, đối chọi gay gắt.
Đây là chuyện của bọn họ, Thẩm Ngật Tây mặc kệ, vợ mình anh còn chưa quản được đây.
Lộ Vô Khả nhìn Thẩm Ngật Tây đi tới chỗ này.
Rõ ràng tâm tình anh như thường, Lộ Vô Khả biết là bởi vì mình xuất hiện ở đây.
Thẩm Ngật Tây cúi đầu, nắm lấy tay cô mang cô đi.