Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây hỏi ai cho Lộ Vô Khả uống rượu.
Dương Sưởng lập tức nhấc tay làm bộ đầu hàng, Tề Tư Minh nhún vai.
Bọn họ chưa kịp nói gì, liền thấy Lộ Vô Khả bắt được tay Thẩm Ngật Tây, kéo nhẹ.
Cô ngửa đầu nhìn Thẩm Ngật Tây: "Là tự em muốn uống."
Nói chuyện rõ ràng, không giống như đang say chút nào.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Tư Minh với Dương Sưởng ở đây uống rượu với Lộ Vô Khả nửa ngày cũng không phát hiện cô đã say.
Cô uống rượu say không có phát điên, lời nói cũng không thay đổi nhiều, mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Này mẹ nó ai có thể nhìn ra được mới là có bệnh.
Nga, chỉ có mình Ngật ca của bọn họ thôi.
Tề Tư Minh với Dương Sưởng vốn là tới đón Thẩm Ngật Tây trở về, nhưng vừa nhìn thì thấy chỗ này đâu cần bọn họ, bọn họ ở đây đúng là hai cái bóng đèn to đùng.
Tề Tư Minh rất có nhãn lực, chộp điện thoại trên bàn đứng dậy: "Bàn này ông chủ chưa tính tiền."
Anh ta túm đầu thằng nhóc Dương Sưởng đi luôn: "Đi tính tiền thôi."
Thẩm Ngật Tây nâng mắt liếc bọn họ một cái, hai người lập tức liền chạy không còn bóng dáng.
Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn người nào đó không biết uống rượu.
Lộ Vô Khả còn nắm tay anh, hơi ngửa đầu nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, dứt khoát đá ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Lộ Vô Khả trông rất thanh tỉnh nhìn anh, đôi mắt an an tĩnh tĩnh.
Thẩm Ngật Tây mở chân, thân mình ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay để trên bàn vuông nhỏ.
Anh hướng cô khẽ dương cằm: "Không phải muốn uống à? Uống đi."
Lộ Vô Khả nhìn nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây rất thảnh thơi.
Lộ Vô Khả thản nhiên dời mắt, không trả lời anh.
Cô như thật sự nghe lời anh nói, cầm chai rượu để lên miệng uống thật, uống rượu như uống nước lọc.
Thẩm Ngật Tây nhìn vài lần không thấy hạ xuống, duỗi tay đoạt chai rượu bên miệng cô lại, ngữ khí cà lơ phất phơ lại mang theo giáo huấn: "Còn uống rất hăng đúng không? Có tin tôi vứt em ở đây một mình không đưa em về không?"
Đôi mắt Lộ Vô Khả rõ ràng nhìn lên vừa đơn thuần vừa vô tội, nhưng lại cực kỳ kiên cường.
Cả người Thẩm Ngật Tây lười biếng: "Đừng nhìn tôi như vậy."
Đầu ngón tay anh gõ gõ trên bàn nhịp được nhịp không gõ gõ: "Tiếp tục ngồi đây uống, hay là trở về, hai chọn một, tự mình chọn đi."
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm anh, trên mặt không thấy một tia tức giận, duỗi tay cướp chai rượu trong tay về.
Động tác hơi lớn, bọt rượu từ bình miệng tràn ra, rơi xuống nền đất xi măng.
Cái tính tình phá này còn mẹ nó giống trước kia như đúc.
Thẩm Ngật Tây ẩn nhẫn thở hắt ra, quay đầu đi, lại quay qua.
Anh mặc kệ cô, lấy bao thuốc rút ra một điếu châm lên, bật lửa với bao thuốc cùng ném lên bàn.
Tề Tư Minh với Dương Sưởng tính tiền xong đi ra, Thẩm Ngật Tây nhìn bọn họ một cái, không ngó Lộ Vô Khả nữa, đứng dậy đá ghế ra đi qua chỗ bọn họ.
Lộ Vô Khả nâng mi, nhìn bóng dáng anh một cái.
Tề Tư Minh và Dương Sưởng đều uống rượu không thể lái xe, lúc này men say trong người Dương Sưởng mới lên, nhiệt khí nhảy lên mặt đỏ bừng, đang cầm điện thoại tìm người lái thay.
Hai người họ thấy Thẩm Ngật Tây tới thì hơi nghi hoặc, Dương Sưởng xách cổ áo quạt gió, chờ Thẩm Ngật Tây đến trước mặt mới nói: "Huấn luyện viên, con gái thả đó, tìm hai ông tướng bọn em làm gì?"
"Ngật ca," tầm mắt Tề Tư Minh từ chỗ Lộ Vô Khả thu lại, để sát vào người Thẩm Ngật Tây, tiện hề hề, "Sao cậu tới đây, lát nữa lại làm em gái trà sữa chạy đi đâu khóc thì sao?".
Thẩm Ngật Tây ngậm thuốc lá, khóe mắt thập phần lạnh nhạt liếc anh ta.
Mấy năm nay Tề Tư Minh không dám nhắc tới Lộ Vô Khả trước mặt Thẩm Ngật Tây, cũng không biết đêm nay là vì người đã trở lại, hay là do uống rượu, lá gan so trước kia lớn không ít.
Thẩm Ngật Tây mặc kệ bọn họ, lúc nói chuyện điểm đỏ tươi đi theo sáng lên từng chút.
"Mới nãy nói với Quách Húc rồi, anh ta đưa hai ngươi trở về."
"Em không cần tìm người lái thay nữa phải không?"
Rõ ràng tâm tình Thẩm Ngật Tây khá tốt, cười cười: "Nếu cậu muốn đốt tiền thì cứ làm."
Tề Tư Minh lúc này mới nhớ tới chính sự, hỏi Thẩm Ngật Tây: "Đúng rồi, chuyện tối nay ở đồn công an chuyện đã giải quyết đi?"
Thẩm Ngật Tây tới đồn công an là bởi vì chuyện đánh nhau ẩu đả, sau khi phát sinh dân cư gần đó báo cảnh sát.
Nhưng đêm nay tới đây không đơn giản chỉ vì chuyện này, còn mặt khác nữa, nói đơn giản hơn chính là nhổ cỏ tận gốc.
"Giải quyết rồi."
Nhưng đối phương là tên cho vay nặng lãi, đương nhiên đại nghiệp nhà Dương Sưởng không đến mức chạm vào mấy thứ vay nặng lãi này, đối với loại chỉ tồn tại trong dân gian khổ cực lầm than như vay nặng lãi chỉ dừng lại ở ấn tượng không trả tiền liền chém ngón tay.
Làm nghề cho vay nặng lãi này đúng là rất khó chơi, không ít người tay đều dính máu, bởi vì bọn họ có dã tâm có gan, cho nên dám cho người ta vay tiền, theo chân bọn họ vay tiền nếu ai dám không trả, bọn họ cũng dám xuống tay đòi mạng.
Dương Sưởng hỏi: "Cái tên cho vay nặng lãi này hiện tại còn nằm ở bệnh viện phải không?"
Tề Tư Minh nhìn cậu: "Đúng vậy, thì sao?"
"Hiện tại đánh nhau ẩu đả đều là bị đánh thành chó mới có lý, lỡ tên kia ngày nào đó hành động nhanh nhẹn, bị tạm giam mấy ngày rồi được thả ra thì làm sao bây giờ? Kết thù với đám cho vay nặng lãi này, chắc chắn chúng nó sẽ trả thù đi?"
Thẩm Ngật Tây nhìn cậu ta một cái.
Tề Tư Minh cũng vậy, nói: "Thằng nhóc này nghĩ được nhiều nhỉ, cậu cảm thấy cậu có thể nghĩ được vậy mà Ngật ca không nghĩ tới hả? Nếu chuyện này chỉ liên lụy mình anh thì anh ấy thật sự có khả năng mặc kệ, nhưng hiện tại có ai, nhìn thấy không?"
Anh ta nâng cằm chỉ cái bàn trước cửa tiệm đồ nướng: "Chị dâu cậu ở đó đấy."
Thẩm Ngật Tây cười đạp Tề Tư Minh một chân: "Được rồi đó."
Tề Tư Minh kẹp thuốc cười cười mà né tránh, lại hỏi: "Nhưng mà giải quyết như thế nào?"
Thẩm Ngật Tây lấy điếu thuốc xuống gõ gõ tàn lại nhét vào miệng: "Đều nói thân chính không sợ bóng tà, bóng dáng hắn đều tà còn sợ tôi tìm không ra?"
Tề Tư Minh lập tức liền hiểu, giơ ngón tay cái: "Đời này cũng đừng nghĩ ra được."
Chỉ có bộ não Dương Sưởng không xoay được, vẻ mặt nghi hoặc: "Cái gì?"
Tề Tư Minh quả thực hận sắt không thành thép, một cái tát vào ót cậu ta: "Đầu óc đều dùng để tán gái hết phải không, vay nặng lãi dưới trình độ nào đó vẫn chịu pháp luật bảo hộ, không vượt qua lãi hàng năm suất thì nó hợp pháp. Loại người này đi vào không đến mức bị giam lâu như vậy, chỉ có thể xuống tay từ địa phương khác, đã hiểu chưa?"
Dương Sưởng bừng tỉnh đại ngộ: "Mẹ, vậy tên kia đã làm nhiều ít chuyện trái lương tâm rồi, là giết người phóng hỏa hay là buôn lậu ma túy hít thuốc phiện?"
Thẩm Ngật Tây đối vấn đề này thực sự không hứng thú gì, đuổi hai người về: "Bớt rề đi, không có việc gì thì nhanh chạy đi."
"Fuck, thật lạnh lùng."
Dương Sưởng: "Vô tình."
Thẩm Ngật Tây ném bao thuốc trong tay qua: "Hai người cà thêm chút nữa tôi còn vô tình hơn."
"Được được, không làm ngài chướng mắt nữa," Tề Tư Minh tiếp nhận bao thuốc, vỗ vai Dương Sưởng, "Đi thôi."
Dương Sưởng đi ra ngoài được vài bước quay đầu lại, cực kỳ thiếu đánh: "Anh, kiềm chế một chút, sáng mai nhớ rõ đừng đến đoàn xe trễ nghe."
Thẩm Ngật Tây cười: "Nhanh lăn đi."
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Anh nói xong quay đầu lại nhìn người nào đó còn ngồi ở bàn uống rượu, liền phát hiện cô đang nhìn anh.
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, trắng đến chói mắt.
Miệng cũng nho nhỏ, chóp mũi bị gió thổi hơi hồng hồng, cả khuôn mặt thứ lớn nhất cũng chỉ có đôi mắt kia.
Cô ngồi ở đó, không nháy mắt nhìn chằm chằm anh.
Ỷ vào diện mạo tiện nghi, thoạt nhìn ngoan quá mức.
Thẩm Ngật Tây cắm túi đi qua chỗ cô.
Lộ Vô Khả chưa uống rượu xong, tửu lượng chút xíu của cô không chỉ mình cô hiểu rõ, Thẩm Ngật Tây càng rõ hơn.
Mấy chén liền đổ là nói người như cô.
Thẩm Ngật Tây không kéo ghế ngồi xuống, chỉ đứng cạnh mép bàn.
Anh hơi cúi đầu, đưa thuốc đến bên miệng hút mạnh một ngụm.
Điếu thuốc cháy đỏ bừng.
Hút xong một ngụm cuối cùng, anh ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, rồi sau đó quay đầu lại.
Đáy mắt Thẩm Ngật Tây hơi thâm, mệt mỏi phủ mí mắt anh, tầm mắt từ dưới lông mi nhìn Lộ Vô Khả.
Anh hỏi cô: "Đi theo tôi không?"
Lộ Vô Khả ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn anh, không hề do dự gật đầu, thanh âm hơi trì độn: "Đi a."
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cô, lấy chai rượu trong tay cô đặt lên bàn, duỗi tay nắm cánh tay cô.
Lộ Vô Khả mềm mại như không xương, lập tức bị anh kéo dậy.
Anh không cho cô bất luận thời gian đổi ý, hoặc nói biết cô sẽ không đổi ý, nắm tay cô băng qua đường.
Xe ngừng gần ở đồn công an, lúc đến đó Thẩm Ngật Tây đi trước mở của ghế phụ ra.
Lộ Vô Khả là người mà vừa uống rượu liền đường cũng có thể đi nhầm, anh đi nhanh một chút dưới chân cô liền không vững, lảo đảo một bước, bị Thẩm Ngật Tây duỗi tay ôm lại.
Cô dính sát vào người anh.
Thẩm Ngật Tây mở cửa xe đồng thời rũ mắt nhìn cô một cái.
Biểu tình trên mặt Lộ Vô Khả thoạt nhìn rất tỉnh táo, không khác gì bình thường.
Cô đối mặt với anh.
Thẩm Ngật Tây đã kiến thức qua dáng vẻ người này uống say rồi giày vò người, anh cũng không có ý nhúc nhích.
Vài giây sau Lộ Vô Khả duỗi tay ôm cổ anh, như là mệt mỏi, cô vùi đầu vào cần cổ.
Hơi thở nóng rực dừng ở cần cổ, Thẩm Ngật Tây hít một hơi thật sâu, duỗi tay kéo cô ra.
Cô bị kéo ra tựa hồ hơi bất mãn, muốn hất tay anh ra.
Thẩm Ngật Tây lại một khắc cũng chờ không kịp, kéo cửa xe ra nhét cô vào ghế phụ.
Ở đây hẻo lánh, một đường trải qua quốc lộ hoang tàn vắng vẻ, lại đến nội thành xa hoa truỵ lạc, dọc đường hai người không nói gì.
Trong xe an tĩnh, rồi lại gợn sóng như có gì đó muốn bùng nổ.
Lộ Vô Khả tuy là hơi say, nhưng không ngủ, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ngoài cửa sổ.
Thẩm Ngật Tây lái xe đến căn nhà gần đây nhất, Lộ Vô Khả chưa từng tới.
Biệt thự kiểu song lập, gỗ thô sắc, tầng hai là hành lang pha lê.
Sau khi ngừng xe, Thẩm Ngật Tây đẩy cửa ra xuống xe.
Bụi cỏ gần đó truyền đến tiếng kêu của côn trùng không biết tên, cửa xe đóng sầm vang một tiếng phanh, trong xe lại một mảnh im lặng, không nghe được gì.
Thậm chí Lộ Vô không nghe được tiếng bước chân của Thẩm Ngật Tây, chỉ thấy anh vòng qua đầu xe
Cô đang định đẩy cửa xe ra, cửa liền bị Thẩm Ngật Tây từ bên ngoài mở ra.
Chưa kịp làm thêm động tác nào, cả người cô đã bị Thẩm Ngật Tây ôm ra ngoài.
Sau khi mở cửa vào nhà, cửa mới vừa đóng sầm ở phía sau, cả người cô đã bị Thẩm Ngật Tây bế lên ngăn tủ trên tường ở huyền quan.
Củi khô chỉ châm một chút liền bốc lửa.
Thẩm Ngật Tây đứng giữa hai chân cô, liếm mút cổ cô, tay xoa bóp cô.
Ngực anh phập phồng, tay Lộ Vô Khả luồn vào tóc anh.
"Thẩm Ngật Tây."
Thẩm Ngật Tây hướng lên trên chặn môi cô, thanh âm cô đều bị nuốt hết, ngẫu nhiên lọt ra vài tiếng.
Thẩm Ngật Tây hôn hôn bỗng nhiên ôm cô từ ngăn tủ lên đi vào bên trong, đến phòng Thẩm Ngật Tây ném cô lên giường.
Anh phủ lên, ngậm môi cô: "Thật sự không đi nữa?"
Tình dục mờ ám bùng nổ, bùng nổ theo còn có thứ áp lực trong đoạn quan hệ 5 năm này.
Oanh oanh liệt liệt, thế tới không thể đỡ.
"Hay là nói," anh cắn môi cô, "Ngủ xong một giấc rồi vỗ mông rời đi?".
~~~~~~~~~
Mai 5c tiếp nhaaa ^~^