Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lộ Vô Khả ngẩng đầu nháy mắt phát hiện Thẩm Ngật Tây cũng thấy cô.
Tay anh cắm túi dựa vào cửa.
Không giống bất kỳ lần nào trước kia, đáy mắt anh ngoại trừ bình tĩnh chính là hờ hững.
Lần này anh lại nhíu mày, trong mắt có thứ khác.
Thứ này không rõ lắm, như là tìm tòi nghiên cứu, hoặc là gì đó khác.
Nhưng chút ngoài ý muốn này chỉ trong một giây, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.
Trần An Ninh vùng vẫy hai chân ngắn nhỏ chạy qua.
Bé khi chạy không giống những đứa khác.
Thẩm Ngật Tây dựa trên cạnh cửa, không bảo nó dừng lại, để bé tự mình chạy.
Lộ Vô Khả chỉ ngồi ở sô pha nhìn.
Đương nhiên cô sẽ không khờ đến mức tin Trần An Ninh 5 tuổi rưỡi là con gái Thẩm Ngật Tây.
5 tuổi rưỡi, đứa nhỏ này lúc bọn họ còn bên nhau đã sinh ra.
Khác Lộ Vô Khả có thể không biết, nhưng Thẩm Ngật Tây có chừng mực điểm này cô rõ ràng hơn ai khác.
Trần An Ninh nhìn thấy anh rất cao hứng, như quả dưa lùn nhỏ, thịch thịch chạy tới trước mặt anh rồi treo trên đùi anh.
Thẩm Ngật Tây rũ mí mắt, giật giật chân.
Không đứa nhóc mới mấy cân cũng lắc lư theo.
"Tiểu dưa lùn, bà nội nhóc tới."
Trần An Ninh nghe xong lời này căn bản không sợ, ôm chân anh ngửa đầu nhìn anh: "Con muốn chơi đánh đu."
Trần An Ninh thực thích treo trên đùi Thẩm Ngật Tây, trước kia Thẩm Ngật Tây không có việc gì liền đem nó lắc lư một hồi.
Anh bắt đầu nói nhảm, buồn cười: "Hiện tại nhóc béo rồi, ta đung không nổi."
Trần An Ninh nhóc này rất dễ lừa, tay nhỏ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ thịt thịt của mình.
Mềm mại.
Bé thật sự béo lên rồi.
Cho nên ngoan ngoãn xuống khỏi người Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống nhìn bé, hai cánh tay vắt trên đùi, nhìn thẳng dùng phương thức của người lớn nói chuyện với nó.
"Hôm nay trên người mặc ít vậy có lạnh không?"
Bé lắc đầu, bởi vì phát sốt bà nội mặc rất nhiều nhiều quần áo dưới trang phục múa cho bé, bé nóng quá.
Bé chỉ chỉ bụng: "Là đau bụng."
Thẩm Ngật Tây hơi nhíu mi, ruột co rút đứa nhỏ này cư nhiên không khóc.
Mấy ngày hôm trước Trần An Ninh cảm mạo, tối khuya anh mua thuốc đem qua, hôm sau vừa sốt cao vừa ruột co rút, còn đến bệnh viện tiêm thuốc.
Anh hỏi: "Hiện tại còn đau không?"
Bé lại lắc đầu, thanh âm thanh thúy, âm điệu kéo dài: "Không đau, cô giáo rót nước ấm cho con uống."
Phòng học trống trải an tĩnh, đầu kia Lộ Vô Khả cũng nghe thấy.
Nguyên bản Thẩm Ngật Tây đang nhìn cô bé, nâng mắt lên.
Đây là hai người sau lần hai ngày trước ở hẻm quán bar tan rã trong không vui lại lần nữa gặp mặt.
Lộ Vô Khả vẫn ngồi trên sô pha, không vì Thẩm Ngật Tây tiến vào mà thay đổi.
Cô mặc áo thun đen, vải dệt mềm mại ôm vào vòng eo tinh tế.
Chân mang giày múa, hai đùi thả lỏng để trên đất.
Lúc Thẩm Ngật Tây nhìn qua cô cũng đang nhìn anh.
Không có lảng tránh, cứ nhìn như vậy.
Nhưng trong đó không có hứng thú nhìn người yêu cũ, tiền nhiệm là thứ, ngoại trừ chân chính nhớ mãi không quên, kết quả không phải dùng để chán ghét thì là để nó tiêu tan thôi.
Ba loại cảm xúc này trong mắt Lộ Vô Khả không có cái nào.
Lần trở về tham gia bữa tụ hội đó, là lần duy nhất cô lộ cảm xúc ra ngoài, sau đó cô không dao động cảm xúc lớn nữa.
Nhưng lần này trong mắt cô chỉ có ý tứ hàm xúc khi nhìn thấy phụ huynh học sinh.
Đắn đo thích hợp, ôn hòa bình tĩnh.
Thẩm Ngật Tây cũng rất bình đạm, tầm mắt lung lay quay lại trên mặt đúa nhỏ Trần An Ninh.
Trẻ con là sinh vật rất đáng yêu, giống như giáo viên xinh đẹp đều là quà trường học đưa cho bọn nó vậy.
Trần An Ninh cười rộ lên, nói với Thẩm Ngật Tây: "Nói với người, cô giáo mới tới của tụi con rất xinh đẹp."
Lần này tầm mắt Thẩm Ngật Tây cũng chưa chuyển một cái, đứng dậy dắt tay thịt của nó: "Đi thôi, đưa con về."
Thân thể nho nhỏ của Trần An Ninh mang cặp sách còn to hơn người bé, bị dắt ra ngoài còn không quên quay người chào cô giáo: "Tạm biệt cô giáo."
Trần An Ninh còn cười với cô.
Lộ Vô Khả cũng nhấc miệng: "Tạm biệt."
Dưới lầu mưa to chưa ngừng.
Xe Thẩm Ngật Tây ngừng bên cạnh, xách theo Trần An Ninh nhét vào ghế sau giúp bé thắt đai an toàn, chính mình vòng qua ghế lái lên xe.
Lúc lên xe rồ đóng cửa mưa đã rơi ướt vai.
Trần An Ninh đung đưa chân nhỏ: "Ba ba, con muốn ăn kẹo.".
Thẩm Ngật Tây khởi động xe, đánh nửa vòng tay lái ra khỏi vị trí đỗ xe, thuận miệng nói một câu: "Lại kêu ta là ba ba, không sợ bị bà nội con đánh?".
Trần An Ninh sợ, bà nội hung lắm.
Nhưng bé nói: "Người là ba ba con."
Thẩm Ngật Tây nghe vậy cười, trước kia chưa hỏi qua Trần An Ninh vấn đề này, hôm nay hỏi: "Ta đã làm gì khiến con nghĩ vậy?"
Trần An Ninh sao nghe hiểu được trêu chọc của người lớn, còn bẻ ngón tay ngắn nghiêm túc đếm: "Người mua kẹo cho con ăn, dẫn con đi công viên giải trí, cho học múa, mua nhà cho con."
Cuối cùng bé cười lớn tiếng nói: "Người còn chơi với con nữa!"
Giọng con nhóc này như cái loa nhỏ, Thẩm Ngật Tây tê một tiếng: "Con nhóc này, đúng là mục tiêu trọng điểm của bọn buôn người."
Lại nói bé, dáng vẻ huấn miệng: "Ở bên ngoài không thể ăn kẹo do người xa lạ cho, biết chưa?"
Trần An Ninh đã sớm bò lên cửa sổ ngắm mưa, miệng bô bô không biết đang nói gì.
Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn bé một cái, chưa nói gì.
Cần gạt nước lung lay trên kính canh gió, cọ xát ra thanh âm hơi chói tai.
Được nửa đường, xe dừng đèn đỏ.
Trẻ con có một mình cũng có thể chơi vô cùng vô cùng, Trần An Ninh sớm lấy búp bê Tây Dương trong cặp ra chơi trò mẹ con.
Từ khi rời khỏi chỗ đó Thẩm Ngật Tây vẫn không nói chuyện, lúc này anh mở miệng gọi con nhóc ngồi ghế sau một tiếng.
Trần An Ninh đang chơi rất say mê, lúc trả lời anh còn ôm búp bê Tây Dương yêu thích không buông tay.
Ngọn đèn đường ngoài xe rơi xuống đáy mắt Thẩm Ngật Tây.
Đôi mắt đen chuyên chú của anh có một chút quang ảnh, giữa mày hơi nghiêm túc.
"Hôm nay người dạy các con là cô giáo mới tới?"
Trần An Ninh nói: "Đúng vậy, hôm nay bọn con đi vào, chính là cô giáo ép chân tụi con."
Thẩm Ngật Tây trầm mặc.
Trần An Ninh nói: "Ba ba, hôm nay người thật kỳ quái."
Thẩm Ngật Tây từ kính chiếu hậu liếc bé một cái.
Trẻ con sẽ không nói lời trái lương tâm, nói rất quang minh chính đại, nói xong tiếp tục chơi búp bê Tây Dương của mình.
Thẩm Ngật Tây không nói gì nữa.
Nhà Trần An Ninh ở tiểu khu đó là do Thẩm Ngật Tây mua cho bọn họ, lúc anh đưa Trần An Ninh lên lầu cố gắng sửa tật gọi anh là ba ba của bé.
"Tiểu dưa lùn, bàn với nhóc chuyện này."
Thang máy đi lên trên, Trần An Ninh ngửa đầu nhìn anh.
"Cái gì?"
Mí mắt Thẩm Ngật Tây rũ xuống: "Xin thương xót, về sau sửa miệng đừng gọi ta là ba ba nữa."
Trần An Ninh nghiêm túc nhìn anh: "Vì sao?"
Bởi vì nhóc không phải do anh sinh.
Nhưng Thẩm Ngật Tây không nói như vậy, mà nói: "Đem ta gọi già đi."
"Vậy phải gọi người là gì?"
Thẩm Ngật Tây không biết xấu hổ: "Ca ca."
Trần An Ninh lập tức bị quẹo vào hố, học theo: "Ca ca."
Thẩm Ngật Tây buồn cười.
Kết quả này con nhóc ra khỏi thang máy đến cửa nhà liền vứt lời này ra sau đầu, lúc ấy bà nội bé đến mở cửa, thấy Thẩm Ngật Tây đến liền không có sắc mặt tốt, kéo cháu gái mình vào.
Trần An Ninh xoay người chính là tạm biệt ba ba, kết cục là bị bà nội trách mắng một trận.
"Gọi ba ba cái gì, chính con không có ba sao?!"
Lúc cửa đóng sầm trước mặt Thẩm Ngật Tây vẫn còn mắng.
"Đồ vô tâm, không phải do anh ta làm thì con cũng không biến thành như vậy!"
Cửa gỗ đỏ phanh một tiếng đóng lại trước mặt Thẩm Ngật Tây.
Anh không để trong lòng, rốt cuộc đã bị mắng không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Ngật Tây vẫn là dáng vẻ lười nhác đó, giơ tay gãi gãi giữa mày.
Anh lại nhìn cửa trước mắt một cái, xoay người đi ấn thang máy.
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của CỏThơm).
Lộ Vô Khả không chỉ dạy một lớp nhỏ này, còn dạy một lớp 12-13 tuổi với hai lớp 15-16 tuổi, bốn lớp, đủ bận rộn, đôi khi một ngày ba lớp thì sẽ rất bận.
Lớp múa của Trần An Ninh một tuần hai buổi, một buổi vào tối thứ năm, một buổi vào chiều thứ bảy.
Từ lần gặp mặt hôm thứ bảy tuần trước, Lộ Vô Khả không gặp lại Thẩm Ngật Tây, tối thứ năm cũng không thấy, người tới đón Trần An Ninh tan học là một người đàn ông rất đen rất gầy, sau đó nghe đồng nghiệp nói mới biết đây mới chính là ba Trần An Ninh.
Tan học Lộ Vô Khả đến văn phòng thay đồ múa ra rồi rời khỏi trung tâm trung tâm.
Đến trạm giao thông công cộng, vừa lúc gặp một chuyến ngang qua nhà A Thích, cô lên xe, ngồi ở vị trí thứ hai gần cuối phía sau.
5 năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thành phố Lan Giang này rất nhiều địa phương đã thay đổi.
Ngoại trừ trọng điểm ở nội thành không thay đổi nhiều, cao ốc càng ngày càng nhiều, người xe cũng càng ngày càng náo nhiệt, ngay cả ngã tư đường trước kia bị dân mắng thật lâu không có đèn giao thông giờ cũng đã có đèn đỏ.
Cao ốc san sát muôn vạn ánh đèn nhà, hỉ nộ ái ố giống như con kiến.
Có thể bởi vì từ nhỏ rất ít ở lâu tại một thành phố, Lộ Vô Khả rất khó trung thành với một thành phố nào đó.
Lan Giang là một trong những thành phố hiếm hoi mà cô đi rồi còn trở về, bà nội với mẹ đều ở đây, cô không cắt đứt cội nguồn của mình được, đương nhiên cô không thể phủ nhận còn có nguyên nhân khác.
Bên đường trải qua vùng ngoại thành, nhà cũ với cao ốc xen kẽ không đồng đều, ngọn đèn thấp thoáng cuối cánh đồng.
Sau khi xe buýt dừng, Lộ Vô Khả xuống xe, chậm rãi đi xuống dưới, đi qua siêu thị dưới lầu cô tiện đường đi vào mua một chai rượu, nghĩ một chai A Thích uống không đủ, lại mua cho cô ấy thêm hai chai nữa.
Cô xách theo một bao rượu về nhà thì A Thích đã về, đang nằm trên sô pha vắt chân đắp mặt nạ.
Lộ Vô Khả lấy chìa khóa mở cửa đi vào, gương mặt đang đắp mặt nạ đen tuyền của cô nhìn qua.
"Đã về rồi à?"
Lộ Vô Khả trả lời, chìa khóa treo ở huyền quan*, thay dép trong nhà tiến vào.
* Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.
Lỗ tai A Thích thính, tò mò nhìn qua: "Cái gì vậy? Cậu mua rượu?"
Lộ Vô Khả để đồ lên bàn nhỏ, chai bia chạm vào nhau vang loảng xoảng: "Cậu uống không?"
A Thích lập tức ngồi dậy khỏi sô pha: "Đương nhiên là có, chỗ nào có rượu liền có tớ."
Lại mở ứng dụng đặt đồ ăn: "Phải gọi chút gì ăn, lát nữa uống bia mới mới hăng hái được."
Trong khoảng thời gian Lộ Vô Khả ở với A Thích mỗi ngày đều bữa ăn khuya với cô ấy, đều mập lên hai ba cân, nhưng cô hoàn toàn không có y thức giảm cân.
Lúc đồ ăn đến đã là nửa tiếng sau, A Thích ra cửa lấy thức ăn đặt trên bàn, ngồi trên sô pha khui rượu ra cho hai người.
Lộ Vô Khả vừa vặn tắm xong đi ra, thấy A Thích mở chai rượu, nói: "Tớ không uống đâu, mua cho cậu đấy."
A Thích khoanh chân: "Lộ Vô Khả, kỳ thật cậu không biết uống rượu đúng không?"
Lộ Vô Khả nhìn cô ấy.
A Thích nói: "Tớ thấy mỗi lần cậu uống rượu đều chỉ uống một chút, ngay cả bữa tụ họp đó cậu uống nhiều hơn tí, về còn uống thuốc giải rượu, đại học cũng chưa từng thấy cậu uống qua."
Lộ Vô Khả ngồi xuống sô pha: "Uống qua."
"Cái gì?"
Lộ Vô Khả nói: "Đại học uống qua rồi."
Đại học A Thích với Lộ Vô Khả cơ hồ như hình với bóng, ngoạn trừ đoạn thời gian Lộ Vô Khả yêu đương kia.
Nếu bình thường Lộ Vô Khả uống rượu sao A Thích có thể không biết, cô không cần nghĩ cũng biết là ai dẫn cô đi uống rượu.
Trước kia Thẩm Ngật Tây thật sự rất cưng chiều Lộ Vô Khả.
A Thích là kiểu chỉ cần tên con trai đó không tốt với khuê mật của mình một chút, cô cũng có thể moi ra khuyết điểm, còn bắt bẻ hơn cả mẹ vợ nữa.
Tuy rằng Thẩm Ngật Tây trước kia rất phóng túng rất biết chơi.
Nhưng A Thích không thể không thừa nhận, lúc anh và Lộ Vô Khả ở bên nhau, anh thật sự thương yêu cô.
Từ khi Lộ Vô Khả trở về, A Thích chưa từng nhắc tới Thẩm Ngật Tây, kỳ thật cô loáng thoáng có thể biết được hình như lần này Lộ Vô Khả trở về là tìm ai, nhưng Lộ Vô Khả lại không thể hiện ra ngoài quá nhiều.
Cho dù trước mặt bạn bè, cô cũng rất lý trí.
A Thích bỗng nhiên gọi tên một tiếng.
"Lộ Vô Khả."
Lộ Vô Khả ôm gối nhìn về phía cô: "Cái gì?"
A Thích do dự một chút vẫn mở miệng: "Năm đó cậu với Thẩm Ngật Tây, vì sao lại chia tay?".