Cũng nhờ đến Tích Lịch tướng quân, tâm trạng Triệu vương cũng đỡ hơn phần nào. Sáng hôm sau hắn lại bắt đầu đi họp triều như thường lệ.
Tiếng ồn ào, náo nhiệt trong chính điện cho đến khi Hoàng thượng Trấn Lâm bước vào. Không khí bỗng chợt im ắng, rồi Tiêu hầu tước – Gia chủ Lục Viễn Hầu phủ - bước lên bẩm tấu với Hoàng thượng
“Bệ hạ, vi thần nghĩ rằng Triệu vương gia nên quên đi Triệu vương phi mà tìm kiếm một thê tử mới. Tránh lưu luyến sâu nặng ảnh hưởng đến việc triều chính”
Triệu vương nghe thấy vậy, trong lòng bực tức đứng phắt dậy, ánh mắt sát khí hướng về Tiêu đại nhân.
“Để ta nghe một câu nào như thế nữa, bổn vương cắt lưỡi ông”
Cả chính điện nghe thấy vậy đều run sợ, đặc biệt là Tiêu Dĩ Hoan. Hắn lập tức quỳ xuống khẩn khoản xin Triệu vương tha chết. Trấn Lâm tuy là Hoàng thượng nhưng cũng chẳng thể can thiệp vào chuyện này. Thê tử mới mất, lại nói kiếm thê tử mới để không ảnh hưởng đến việc triều, hắn đang động đến lòng tự trọng của Triệu vương đấy.
“Thôi, Triệu vương thúc xin bớt giận. Bãi triều đi!” Trấn Lâm xua tay rồi bãi triều. Các quan cận thần đều lui.
Nhất Sinh từ khi An Thục chết, mỗi ngày đều cảm thấy thật trống rỗng. Một ngày trôi qua lâu biết bao.
Đêm đã xuống tại Đại Lam. Bóng đêm bao phủ, u khuất lạnh lẽo như lòng này của Triệu vương. Vương phủ tầm này vắng bóng, không có lấy một người. Triệu vương định chợp mắt một chút, liền thấy một luồng sáng hiện ra, xung quanh có chút sương lạnh như mây mờ
- Là ai? Dám đột nhập vào Vương phủ? Thật chán sống!
- Ngươi định giết ta? Sợ rằng ngươi sẽ hối hận
- Lý do?
- Giết ta rồi, ngươi không thể gặp được Dương An Thục nữa đâu
- Nói láo, nàng ấy đã chết rồi…
- Ngươi nói vậy, thật sự muốn quên cô ấy hay sao?
Tuy là đang nói chuyện, nhưng Triệu vương không hề hé mở đôi mắt kia. Hắn tuy tức giận nhưng lại rất bình tĩnh
- Không bao giờ! Ngươi là ai?
- Ta là Lãnh Huyết
Lãnh Huyết? Cái danh này đã từng nghe qua ở đâu đó rồi thì phải. Xem nào… Lữ thành? Phong thành? Ở đâu nhỉ? Khoan! Là Thượng cổ Đế giả, Tuyệt phẩm Cầm sư thành Lưu Yến. Vậy khả năng cao, Thục Nhi đang ở thành Lưu Yến.
Lãnh Huyết đang dùng nguyên khí để di chuyển y thức đến phủ Triệu vương. Hắn nhìn Triệu vương lúc này liền bật cười, xem ra hắn đoán được An Thục ở đâu rồi
“Ở đây hết phận sự của ta rồi” Vậy là hắn đi mất cùng làn khói trắng. Một vết tích để lại cũng không có
-oO0Oo-
An Thục đến Kim thành ngay vào ngày hôm sau, mặc dù Cầm sư Đại hội chưa đầy một tháng nữa mới diễn ra, nhưng cũng phải chuẩn bị mà luyện tập
“Huyết, ngươi biết nơi nào bán đàn không?” Lần đầu đến đây, đương nhiên An Thục chẳng biết phải làm gì và đi đâu rồi
--Trong hư không--
“Ừm… Cô đến Thanh Y các đi.” Hắn ngẫm một hồi rồi nói với cô. “Thanh Y các đang lưu giữ một danh cầm, tên là Lãnh Mặc Huyết cầm. Nó sẽ giúp ích cho cô”
Lãnh Mặc Huyết cầm? Ủa sao nó giống tên của ngươi vậy?
“Cô đang nghi ngờ, tại sao tên của cây đàn này lại giống với tên ta sao? Cũng phải thôi, Tuyệt phẩm Cầm sư ta chính là người tạo ra cây đàn đó mà”
“Ngươi… nói thật sao?” An Thục hoàn toàn không tin được vào tai mình
“Nhưng không phải ai cũng có được nó đâu. Phải là người mà ta chọn, và cô là người được chọn”
An Thục nói rồi không chần chừ nữa mà vội đến Thanh Y các, nơi quy tụ đầy đủ các danh cầm có tiếng
-oO0Oo-
Bước vào bên trong Thanh Y các, nơi này lại im ắng lạ thường. Bỗng chợt có một ông lão bước ra, ông ấy tự xưng là Hạo Vũ, Thất phẩm Cầm sư.
- Cô nương đến đây là muốn mua đàn sao?
- Phải
- Vậy thì cô đến đúng nơi rồi
- Ta nghe nói ở đây có cây đàn, tên Lãnh Mặc Huyết cầm
- Hử? Cô muốn mua nói
- Phải
- Có tiền cũng không mua được đâu. Chỉ có người được chọn…
- Cho ta xem nó
Hạo tiên sinh dẫn cô bước đến trước một cầu thang gỗ dài, ông đẩy nhẹ chiếc đèn bên cạnh, có một đường hầm dẫn xuống. Lúc đầu chỉ là một con đường tối tăm, khi đến gần cuối đoạn đường đã cảm nhận được tia sáng từ cây đàn kia.
“Nó chính là Lãnh Mặc Huyết cầm” Hạo tiên sinh chỉ vào cây đàn rồi lắc đầu tỏ vẻ bất lực
An Thục ngẫm một hồi, cô bước đến, nhẹ nhàng đặt những ngón tay thon dài của mình lên cây đàn. Nhưng một điều khó hiểu rằng, cô không thể chạm vào nó, dù cho tìm đủ mọi cách
--Trong hư không--
“Huyết, chuyện này là sao? Tại sao ta không thể chạm vào nó?” An Thục bối rối, một bảo vật như vậy, rõ ràng là Huyết bảo cô là người được chọn kia mà.
Nhưng thật lạ lùng, những người khác khi chạm vào đều bị đả thương, tùy từng cấp bậc sẽ bị thương nặng đến nhẹ. Nhưng cô không chạm vào được, không có nghĩa cũng bị thương.
“À phải rồi, cô bây giờ cũng chỉ là một linh hồn mà thôi.” Linh hồn là sao? Ở đây ai cũng có thể gặp và nhìn thấy cô, thậm chí còn suýt giết chết cô “Ngọc đế đang ban phước, tạo điều kiện cho cô có thể được coi như một người phàm trần. Cô bây giờ không phải một phàm nhân, huống chi có được bảo vật của tiên chứ?”
“Nhưng tại sao? Thất Thần Luyện kiếm kia ta lại sở hữu được nó?”
Phải rồi, suýt chút nữa là quên mất nó. Tại sao? Ẩn giấu điều gì?
“Điều đó ta cũng không rõ nữa”
Phải làm sao đây? Vốn dĩ ta chính là một người đã chết, đến tiên khí cũng chẳng còn.
-oO0Oo-
Ở Đại Lam kia, Triệu vương bây giờ đang thu dọn hành trang chuẩn bị đến thành Lưu Yến. Nhưng đến khi hắn lại nhớ ra, nơi đó vô cùng rộng lớn. Đương nhiên không phải vì như thế mà hắn không đi tìm. Chỉ là… tốt nhất nên đi tìm Ngọc hoàng.
Hắn tìm đến Thiên đình, tuy trong lòng bực tức, nhưng hắn cố giữ bình tĩnh. Hắn đối diện với Ngọc hoàng, không chút sợ hãi, trầm giọng hỏi
- Khởi bẩm Ngọc hoàng, có lẽ bây giờ ngài biết Thục Nhi đang ở đâu, phải chứ?
- Phải, ta biết
- Vậy phiền Ngài chỉ dẫn ta đến chỗ nàng ấy
- Trước khi đi, ta muốn hỏi ngươi ngươi một chuyện. Ngươi có muốn đưa Lam An Thục về bên mình không? Nói cách khác, ngươi có muốn để nàng ta sống lại hay không?
- Thần đương nhiên muốn
- Lúc ngươi đưa nàng ta đến Lam Hồn Động Mạch, có phải thi thể nàng ta biến thành làn khói trắng lạnh lẽo rồi biến mất?
- Cái này… Sao Bệ hạ lại biết?
- Hiện giờ thi thể nàng ta đang ở Tuyết Hồn Dực Phong.
Tuyết Hồn Định Phong? Cái núi tuyết lạnh lẽo đó hay sao? Sao nàng ấy lại ở nơi đó?
Triệu vương đang có chút nghi vấn, tại sao lại lưu giữ thi thể ở đó? Một nơi lạnh lẽo như vậy. Hơn nữa, lên đến đó không hề dễ dàng. Với thân phận một Đấu giả như Triệu vương thì lên nổi không?
- Ta đi tìm nàng ấy
Hắn lập tức lên đường đến Tuyết Hồn Dực Phong.
Dọc đường đi thật sự gian khổ, hắn phải leo lên núi tuyết, đã thế suýt chút nữa còn bị rơi xuống vực thẳm tuyết sâu. Lần đầu hắn đấu với Huyền thú Tứ giai. Hắn bị trọng thương nhưng vẫn cố lết đến Tuyết Hồn Dực Phong.
An Thục đang được lưu giữ tại Tuyết Hồn Dực Động, ngay bên trên đỉnh núi tuyết này. Hắn đi đến trước động liền gặp một Tôn giả Trung giai, ông ta tên Dực Khôn, từng là đệ tử ưu tú của Nghi Tiên phái.
“Phiền tiền bối để ta vào trong” Nhất Sinh cảm nhận được vị tiên sinh này không tầm thường, hắn liền cung kính kẻo gánh thêm phiền họa
Ai ngờ rằng ông ta lại cứ muốn làm khó Nhất Sinh, ông ta bước đến trước mặt Nhất Sinh, giương kiếm ra rồi tự mãn nói như kinh thường hắn
- Muốn vào động thì bước qua xác lão phu đã
- Ông cứ muốn cản như thế sao? Vậy cung kính không bằng nghe lệnh
Hoàng Nhất Sinh, hắn ta thừa biết với cấp Đấu giả Trung giai của hắn thì không phải đối thủ của ông ta. Nhưng nếu có thể đấu lại ông ta, việc thăng cấp bậc của Nhất Sinh cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. “Haha, một Đấu giả như ngươi mà cũng có thể đấu lại lão phu sao?”
Rất nhanh Nhất Sinh đã bị ông ta đánh văng, hắn hộc máu nhưng vẫn cố đứng dậy. Xem ra là hắn rất muốn đến bên An Thục. Nhưng hắn cố tấn công bao nhiêu, đều không thể trúng vào người ông ta dù chỉ một lần.
Chợt phía xa kia, Nhất Sinh có nghe được tiếng tuyết, hắn ngước nhìn như đánh lạc hướng ông ta rồi tấn công trực tiếp vào bụng của lão. Ông ta văng ra xa rồi ngất đi. Tranh thủ lúc này, Nhất Sinh vội chạy vào trong với An Thục. Càng bước vào trong càng lạnh lẽo. An Thục bên trong đang nằm trên một tảng băng lớn. Cơ thể cô cũng lạnh toát y như tuyết trắng ngoài kia.
Nhất Sinh lập tức nhảy lên trên tảng băng đó, nhấc đầu An Thục lên rồi ôm vào lòng. Nước mắt hắn chảy xuống, vô tình một giọt nước mắt của hắn rơi trên đôi mắt kia của An Thục.
-oO0Oo-
An Thục vẫn đang đứng loay hoay, không biết làm gì trong Thanh Y các. Chợt như cô cảm nhận được điều gì đó, như thể có cánh tay đang lôi kéo cô vào hư không vậy.
--Trong hư không--
“Huyết, chuyện gì đang xảy ra vậy?” An Thục đang sợ hãi, cô không thể không chế được cơ thể mình
“Đừng chống cự nữa, có điều gì đó đang đưa linh hồn cô về xác.”
Sao cơ? Ta có thể sống lại và ở bên chàng sao?
An Thục nghe được như vậy, dần thả lỏng. Một luồng sáng xuất hiện kéo cô vào trong. Như đã trở về thể xác thực, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của băng tuyết, thậm chí còn cảm nhận được giọt nước mắt của Nhất Sinh trên khóe mi của mình
“Sinh… Sinh Nhi…” Cô đã tỉnh dậy, An Thục đã quay lại rồi. Tuy nhiên cô vẫn còn rất yếu, hơi thở còn nhẹ và lặng hơn cả gió trời.
Nhất Sinh thấy vậy, đương nhiên vô cùng vui mừng. Hắn tạ ơn trời rồi ôm An Thục, hắn muốn sưởi ấm cô ấy, thân thể cô ấy quá lạnh đi. Hắn dìu An Thục bước xuống, cứ ngỡ thuận lợi rời khỏi Tuyết Hồn Dực Động, ai ngờ Tôn giả Trung giai Dực Khôn kia đã tỉnh lại, hắn bước vào với khuôn mặt giận dữ.
“Muốn rời khỏi đây? Đừng có mơ mộng”
An Thục thở dài bất lực, việc này không cần cô giải quyết, mượn tạm sức mạnh của Lãnh Huyết kia là được rồi
--Trong hư không--
“Huyết, nhờ ngươi cả đấy”
Lãnh Huyết triệu hồi nguyên khí, tạo uy áp rồi tấn công trực tiếp Dực Khôn Tôn giả. Chân khí của hắn vô cùng mạnh, có hắn bên cạnh bảo vệ, An Thục sẽ luôn an toàn.
Cứ như vậy, An Thục và Nhất Sinh thoát khỏi Tuyết Hồn Dực Phong. Nhất Sinh dường như muốn đưa An Thục về Đại Lam, nhưng liền bị cô ấy ngăn lại, lắc đầu khẽ thở dài
- Đi với ta đến thành Lưu Yến đã, khoan hãy hồi cung
- Nếu nàng đã muốn đi, vậy ta đi cùng nàng
Bây giờ An Thục cũng đã trở lại phàm trần, trở thành phàm nhân. Tuy không còn là tiên, nhưng được ở bên người cô yêu thì lại vô cùng hạnh phúc. Bây giờ cô có thể trở lại Thanh Y các và nhanh tay sở hữu Lãnh Mặc Huyết cầm rồi. Mọi chuyện, dường như khác xa so với cô tưởng tượng, cô không nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng trở lại Phàm giới như vậy. Cô liền quay sang nhìn Nhất Sinh, nở một nụ cười mãn nguyện