“Ầy, Lữ Thành này cũng thật là đẹp quá! Chủ tử, chúng ta đến cái chỗ kia chơi đi” Thiển Nhi nhìn vào dòng người, ánh mắt long lanh.
An Thục vừa mới ngủ dậy cũng để ý. Qủa thật ở đây cũng đẹp. Tuy đều là vùng đất ở Đại Lam, nhưng cô chưa từng đến đây.
Ở đây đông vui nhộn nhịp. Trên con đường mà bốn người họ đi đến Bạch gia, có rất nhiều lầu trang sức, lầu sen, quán trà,…
“Ầy… Ưu Ly, Thiển Nhi, chúng ta đến Như Ý lầu kia xem đi, ta muốn mua trang sức tặng Tư Yên tỷ. Còn Nhã Ân lầu kia nữa, ta muốn mua vải lụa tặng Thái hậu. Xong chúng ta đến kia ăn kẹo hồ lô đi, chỗ kia nữa…”
An Thục thấy mọi thứ mới mẻ, muốn đi khắp nơi. Nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị Nhất Sinh cắt ngang:
- Đừng quên mục đích chúng ta đến đây
- A… Biết rồi. Vậy khi nào xong thì quay lại đây nhé
- Ừ
Aiya~ Thật chán quá! Nhiều thứ đẹp như vậy mà… Cái tên Nhất Sinh đáng ghét đó.
Họ đi dò hỏi từng người, cuối cùng cũng đến được Bạch phủ.
“Bây giờ lại phải đứng đây chờ tiếp sao” An Thục nói với cái vẻ mặt chán nản. Đi đường dài cô đã khá mệt.
“Đợi chút đi” Nhất Sinh cũng chỉ biết trấn an cô.
Đứng đó đợi, lúc thì ngồi dưới gốc cây, lúc thì đứng trước cửa phủ. Cuối cùng cũng có một nam nhân ra tiếp đón, chắc cũng chỉ là vô tình đi ra thôi.
“Ừm… Cho hỏi mấy vị là…” Nam nhân đó dáng cao, khuôn mặt trắng trẻo. Mặc một bộ y phục màu trắng.
An Thục còn để ý được, bên hông của hắn có một miếng ngọc bội. Nhưng nó không giống miếng ngọc của Huyết Xà Tinh môn, trông cũng chẳng thuộc của môn phái nào khác.
“Ta là Dương An Thục…”
Chưa kịp dứt lời, vị nam nhân đó nói:
- Khoan đã! Cái tên này…
- Sao hửm?
- Ta đã từng nghe qua ở đâu đó thì phải.
An Thục quay sang nhìn Triệu vương:
- Tên ta nổi tiếng đến vậy sao?
“Aiya~ Tên của Công chúa nhà ta đương nhiên là cả đất Đại Lam này chí ít cũng đều nghe qua rồi.” Thiển Nhi nhanh nhảu nói với cái vẻ tự hào.
“Công chúa sao?” Vị nam nhân đó ngạc nhiên nhìn Thiển Nhi, rồi lại quay sang nhìn An Thục. “Ra là Công chúa điện hạ, thần thất lễ rồi! Còn vị đây là…”
“Hoàng Nhất Sinh” Triệu vương đó nhìn vị nam nhân kia bằng ánh mắt sắc và lạnh. Hắn như đang nhìn vào địch thủ, nói với cái giọng lạnh lùng đến rợn sống lưng.
“Hoàng… Hoàng Nhất Sinh? Tham kiến Triệu vương điện hạ!” Hắn cung kính. Kể từ khi biết đó là Triệu vương, hắn không dám nhìn thẳng mặt.
Uy lực của cái tên vương gia đáng ghét này lớn đến thế sao? Ầỳ, cùng là điện hạ, mà sao khác nhau vậy chứ
An Thục vừa nghĩ ngợi, vừa quay sang nhìn phía Nhất Sinh.
“Thảo dân họ Bạch, tên Tử Phong. Mời mọi người vào trong!”
Phủ Bạch gia này cũng thật lớn. Chung quanh đều rất sang trọng. Tuy là vương tộc Đại Lam, nhưng hai vị điện hạ kia hoàn toàn không biết gì về Bạch gia, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng tới Lữ Thành này. Đến đây coi như cũng là một lần du ngoạn trải nghiệm.
“Phong nhi, ai ghé thăm sao?” Bên trong một khuê phòng lớn có tiếng nữ nhân vọng ra. Nghe giọng có vẻ là một người lớn tuổi, sức khỏe có lẽ không được tốt dẫn đện giọng hơi khàn.
“Mẫu thân, là Công chúa điện hạ và Triệu vương điện hạ”
“Sao? Phủ ta lại may mắn đến nỗi cả công chúa và vương gia ghé thăm sao?” Bà ở trong phòng, giật mình đến không thể tin vào tai mình. Bà tuy không được khỏe vẫn đẩy cửa phòng ra để kiểm chứng.
Qủa nhiên khi thấy hai người, bà liền quỳ xuống:
- Nô gia xin tham kiến Công chúa điện hạ, tham kiến Triệu vương điện hạ. Không biết hôm nay hai người ngự giá quang lâm đến đây là cần gì từ Bạch gia sao?
- Mời Bạch phu nhân đứng lên đã. Qủa thật là có! Ta đến tìm… Bạch Nhị tiểu thư.
- Người tìm Lam nhi sao?
- Phải! Liệu có thể cho ta gặp cô ấy?
- Được. Xin người chờ ta một chút.
Bà ấy đi vào trong một khuê phòng nhỏ hơn một chút. Rồi dẫn theo ra một tiểu cô nương. Cô ấy có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng nõn nà, bàn tay thanh thoát cầm một chiếc quạt nhỏ màu lục.
“Tuyết Lam tham kiến hai vị điện hạ! Hai người tìm tiểu nữ, là có việc gì sao?” Cô ấy nhún nhẹ một chút. Càng nhìn càng bị sắc đẹp của cô ấy thu hút.
“Phải! Qủa thật có chuyện muốn tìm cô” An Thục trả lời. Mắt liếc nhìn qua cổ tay của Bạch Tuyết Lam, quả thật có thấy một hình cỏ bốn lá nho nhỏ.
“Vậy mời điện hạ tới Bạch hoa viên nói chuyện”
Cô ấy quay lưng đến phòng bếp để làm chút bánh quế hoa. Trong khi đó Bạch Đại thiếu gia – Bạch Tử Phong, dẫn bốn người kia đến vườn Bạch phủ, nơi được trồng vô cùng nhiều cây cảnh đẹp.
-oO0Oo-
“Vậy hai người đến tìm Nhị muội của ta có việc gì sao?” Ngồi đợi bánh của Tuyết Lam, Tử Phong rót trà mời An Thục và Nhất Sinh
Lữ Thành này có một món trà rất ngon, có hương thơm thoang thoảng. Là một loại trà thảo mộc được làm từ quả của cây tầm xuân, nước trà cỏ màu đỏ đặc trưng.
“Cái này… để khi mọi việc rõ ràng sẽ nói” Tuy An Thục đã chắc chắn Bạch Tuyết Lam kia chính là thân chủ Lưỡng Mộc đao, nhưng nói chuyện này với Đại ca của cô, quả thật là chưa phải lúc.
Chợt lúc đó, Tuyết Lam mang từ trong bếp ra một đĩa bánh quế hoa thơm phức:
- Mọi người đợi có lâu không? Trong đó có chút trục trặc nên ta đưa ra hơi muộn
- Ể… tay muội làm sao kia?
- Đại ca, chỉ bỏng nhẹ xíu thôi! Nè, mau ăn bánh kẻo nguội mất.
Mỗi người ăn thử một chút, không ngờ tay nghề làm bánh của Bạch Nhị tiểu thư lại tốt đến vậy.
“Mọi người cứ nói chuyện. Bổn thiếu gia đi ra ngoài dạo một chút” Bạch Tử Phong đứng dậy khỏi bàn. Chân rảo bước chậm rãi đi về hướng cổng phủ.
Sau khi hắn đi, An Thục lấy khăn giấy lau miệng rồi uống một ngụm trà. Sau đó tiến hành hỏi Bạch Tuyết Lam về thanh chủy thủ kia.
- Bạch tiểu thư, cô… có biết người tên Tề Tử Hy?
- Hả? Các người biết thông tin của tỷ ấy? Các người biết tỷ ấy ở đâu sao?
- Vậy xem ra là cô có biết.
- Phải! Nhưng cách đây rất lâu, tỷ ấy biến mất không có một dấu vết.
- Ta và cô ấy mỗi người đều có một thanh chủy thủ. Nhưng đó đều không phải những thanh đao bình thường, nó đặc biệt và thiên hạ này chỉ có ba cái.
- A… Từ nhỏ mẫu thân của tiểu nữ có đưa một thanh chủy thủ.
- Cô có thể cho ta xem không?
Cô ấy đứng dậy đi vào khuê phòng của mình, lấy ra một hộp gỗ phong chắc chắn. Mở ra, quả nhiên chính là thanh Lưỡng Mộc Đao.
An Thục quay sang nhìn Nhất Sinh, nở một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt long lanh chứa đầy sự cảm kích.
“Tìm thấy rồi nè!”
“Ừm! Tốt.”
“Thanh này có gì đặc biệt sao?” Tuyết Lam nhìn An Thục và Nhất Sinh với cái ánh mắt khó hiểu.
“Không phải đặc biệt, mà là rất đặc biệt. Nhìn vậy thôi, nhưng thanh chủy thủ cô đang nắm giữ có sức mạnh vô cùng to lớn. Nếu hợp nhất Lưỡng Mộc đao với 2 thanh đao của ta và Tề Tử Hy, sẽ có một lượng sức mạng khổng lồ.”
“Tìm được rồi! Vậy trở về Đế kinh thôi” Nhất Sinh đứng bật dậy khỏi chiếc ghế. Hắn bây giờ chỉ muốn trở về.
“Được rồi! Chúng ta đều đã xong việc. Bây giờ thì cáo từ!”
“Để ta tiễn mọi người”
Tuyết Lam dẫn bốn người kia ra đến cổng phủ rồi tiễn họ một đoạn nữa. Họ lại lên ngựa và trở về hoàng cung. Xuất cung đến nay cũng đã ba ngày trời, mọi người có lẽ đã rất lo lắng.
-oO0Oo-
“Công chúa, cuối cùng cũng tìm được Lưỡng Mộc đao. Thật quá tốt! Không uổng công mấy ngày công chúa chịu cực”
“Tối nay ta viết thư đến Huyết Xà Tinh môn báo tin cho Tề môn chủ”
“Được rồi! Công chúa viết lẹ rồi ngủ sớm đi nha”
“Ôi thôi xong rồi! Ta quên mua quà cho Tư Yên và Thái hậu rồi! Chỉ tại cái tên Nhất Sinh kia cứ thúc giục về sớm.”
“Được rồi được rồi, lần sau đến sẽ mua. Người viết nhanh rồi mau đi ngủ đi”
Được rồi! Không nghĩ nữa, đi ngủ! Mai viết sau, mệt quá rồi!