Hạ Dương ngồi xổm trên bậc thang, tay cầm một khúc gậy gỗ quay vòng vòng, chỉ thiếu chưa mở miệng chửi rủa tên khốn lượm chứng minh thư của hắn!
Triệu Văn Hạo ngồi taxi tới đón hắn, từ xa xa đã thấy khung cảnh xung quanh hắn tản ra màu đen u ám.
Triệu Văn Hạo rất tò mò, song hắn sẽ không đi khiêu khích Hạ Dương, có những người bình thường ngốc ngốc, nhưng mà đến lúc nóng nảy sẽ rất đáng sợ, có khi còn huỷ cả cái phòng sách.
Hắn hạ cửa kính xe, hô lên, “Bệ hạ, thần tới tiếp giá.”
Hạ Dương ngẩvng đầu, bĩu môi, hầm hừ mở cửa xe chui vào.
Bạn nhỏ Triệu Văn Hạo thấy hắn buồn bực bèn hỏi, “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì khiến người long tâm giận dữ đến vậy?” Mới rồi không phải còn đắc chí nói cho hắn biết được bồi thường một ngàn đồng sao, thế nào lại căng thẳng vậy rồi? Mặt dài thượt như quả cà tím, chẳng lẽ đây là tiền giả?
Hạ Dương hai tay ôm ngực, đầu tựa vào phần tựa sau ghế, rầm rì, “Mất chứng minh thư rồi.” (><) Triệu Văn Hạo nghiêng đầu nhìn hắn, mặt đầy nghi vấn. “Chứng minh thư? Cậu mới đi lấy chứng minh thư mà?” Hạ Dương vẻ mặt đau thương cầm cánh tay Triệu Văn Hạo lắc lư, vừa lắc vừa tru lên, “Lại mất rồi! Vừa nhận xong còn chưa kịp cầm nóng đã lại mất rồi!” Triệu Văn Hạo vẻ mặt bội phục nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, “Không tìm được?” Hạ Dương lắc đầu, đau lòng nói, “Mình quay vào muốn làm cái mới, vậy mà họ đòi của mình hai trăm đồng! Biết không, là hai trăm đồng!” “Lấy gấp? Cũng đâu đến hai trăm đồng.” Triệu Văn Hạo mê man. Hạ Dương nhắc tới đây liền ngập tràn thống khổ, càng thêm căm hận tên kia, đã đụng xe hắn còn cầm chứng minh thư của hắn không chịu trả! “Bác gái ở ban làm chứng minh thư nói mình gây phiền toái cho bọn họ, yêu cầu thêm tiền!” Nói xong còn làm như cô vợ đáng thương, che miệng khóc nấc lên. Triệu Văn Hạo che mặt, không biết phát ngôn thêm cái gì nữa, chỉ biết gật đầu, “Vâng vâng vâng, bệ hạ người bị gian thần hãm hại, thần đã biết.” Hắn dùng sức đẩy người đang tựa trên vai mình ra, còn ghét bỏ phủi phủi. Hạ Dương hít hít nước mũi, hừ một tiếng, hất mặt ra ngoài. Được một lúc hắn lại quay mặt về, mắt phượng như tên trộm nhìn Triệu Văn Hạo một lượt từ trên xuống dưới, sợ hãi than, “Cậu gầy đi không ít đó!” Một tháng trước người này còn 200 cân, giờ nhìn có lẽ đã giảm khoảng hơn 20 cân (=10kg), anh hai hắn rốt cuộc đã ngược đãi người này đến độ nào, chẳng lẽ là bị xẻo thịt? Vừa nghe Hạ Dương nhắc đến vấn đề cân nặng, Triệu Văn Hạo bi thương, vẻ mặt đau khổ thở dài, “Quên đi, không nói nữa, vừa nhắc tới đã muốn khóc.” Đường đường nam nhi tám thước, cớ sao lại thấy chua xót cõi lòng thế này! Hắn nói vậy làm Hạ Dương rất tò mò, nhưng xe đã ngừng lại, đành phải xuống xe vào quán thịt nướng trước. Cầm menu chọn món, Hạ Dương gọi một ly chanh đá — Trừ hoả khí! Triệu Văn Hạo cũng gọi một ly chanh đá —- Khai vị! Triệu Văn Hạo rút bao thuốc lá từ túi áo, châm một điếu, hung hăng rít một hơi, tán thưởng, “Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi hai ngày!” Hạ Dương hơi nhíu mi, bất mãn nói, “Chuột, cậu không hút thuốc cơ mà?” Triệu Văn Hạo thở dài, bất đắc dĩ nói, “Cho đỡ căng thẳng, áp lực quá lớn mà!” Hạ Dương không còn vẻ mặt trêu chọc, lo lắng hỏi, “Có phải anh hai mình….Ừm…Sếp cậu, gây khó dễ cho cậu không?” Triệu Văn Hạo không nghe rõ lúc đầu Hạ Dương nói gì, nếu không nhất định sẽ hỏi lại, hắn lắc đầu, nói, “Tuy sếp rất nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng làm việc luôn có năng suất rất cao, chỉ là áp lực quá lớn.” (Ở chương trước Hạ Dương cũng có nói nhầm là anh mình một lần rồi cơ mà ( (–)) Hạ Dương gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, anh hai hắn là vậy, không nói người ngoài, ngay cả đối với hắn, từ nhỏ cũng đã bị áp bách, ừm, thực ra nói vậy cũng không đúng lắm, anh hai hắn lạnh như băng không có bất cứ cảm xúc gì đáng nhắc tới, nhưng chỉ cần bạn không phạm sai lầm, anh ấy sẽ không đi xử lý bạn. Cơ mà mọi người làm việc bên cạnh anh ấy đều chịu một áp lực vô hình cực lớn, có lẽ là do khí thế của anh ấy gây ra, nói chung là cả đời này hắn sẽ không thể nào giống như anh hai được. Nghĩ nghĩ, Hạ Dương hỏi, “Cậu muốn từ chức không?” Tập đoàn Tư Không có quy định, sau khi kì thử việc một tháng chấm dứt sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, tất cả những người thử việc tại đây đều có khoảng thời gian nghỉ như vậy, dùng để cân nhắc suy nghĩ có ở lại tập đoàn Tư Không hay không, nếu quyết định ở lại thì kí kết hợp đồng mười năm với tập đoàn, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực mà từ chức hay nhảy sang công ty khác, sẽ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng. Tuy nhiên nếu đã ký hợp đồng, hàng năm đều nhận được một khoản tiền thưởng rất khả quan. Triệu Văn Hạo lắc đầu, “Sao lại từ chức được, mình chỉ thấy một tháng làm việc cao độ có hơi mệt mỏi thôi, tuy nhiên Tư Không Viêm Nghiêu quả thật giống lời đồn, vừa ngầu vừa lạnh lùng, còn cực kì lạm tình.” Nói tới lạm tình, ngữ khí của hắn không phải khinh thường, mà là hâm mộ! Hạ Dương giật giật khoé miệng, số tình nhân của anh hai hắn có thể xếp thành một hàng từ thành phố X tới thành phố C rồi lại xếp từ thành phố C lộn trở về thành phố X! Thật muốn nhìn thấy lúc anh hai từ tra biến thành trung khuyển, cơ mà khả năng này nhỏ quá, có lẽ không xảy ra được rồi. ╮(╯╰)╭ (Và kì diệu là nó đã xảy ra ^..^) Trong khi hai người nói chuyện, nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến. Cả hai vừa ăn vừa nói về những chuyện xảy ra trong một tháng qua, tuy nhiên chủ yếu là Hạ Dương ngồi oán giận ở nhà quá chán, khao khát ước mong được đi xem ra ngoài giải sầu. Nhồi thịt bò đầy miệng, Hạ Dương hai má căng phồng, ánh mắt ngó trái ngó phải. “Hử?” Hắn trừng to mắt, nuốt thịt trong miệng xuống, buông đũa, đứng dậy. “Chuột, cậu cứ ăn đi, mình vào nhà vệ sinh.” Hạ Dương chạy nhanh đi. Triệu Văn Hạo nghiêng đầu nhìn theo hắn, là do uống nhiều nước quá à? Khó hiểu. Văn Nhân Minh Húc đưa em trai tới đây ăn cơm, Văn Nhân Minh Hi năm nay 18 tuổi, sau khi thi cao đẳng có ý định đi du học, vài ngày nữa sẽ bay, cho nên hôm nay y đặc biệt dẫn cậu đi ăn cơm. “Em ăn đi, anh đi vệ sinh.” Văn Nhân Minh Húc buông đũa, tao nhã lau khoé miệng dính nước tương, nói với em trai đang ăn như lang như hổ. “Dạ.” Văn Nhân Minh Hi miệng nhét đầy thức ăn, tuỳ tiện gật đầu. Văn Nhân Minh Húc vào nhà vệ sinh, tháo thắt lưng, đi tè. Lúc y đang chuẩn bị ra ngoài tiếp tục ăn cơm, kết quả vừa quay người lại đã thiếu chút đâm phải người nổi giận đùng đùng xông vào. Nhìn kĩ, không ngờ lại là Hạ Dương vừa gặp một tiếng trước. “Sao vậy, chẳng lẽ tiền bồi thường không đủ? Nhưng lúc ấy anh đâu có nói gì đâu.” Văn Nhân Minh Húc cười trào phúng. Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi tiến đến, ngẩng đầu trừng mắt phượng, “Trả chứng minh thư cho tôi!” Văn Nhân Minh Húc lùi dần về sau, nghiêng đầu, trừng lại hắn, “Chứng minh thư nào? Anh muốn xem chứng minh thư của tôi sao?” Đừng nhìn y biểu hiện bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đã sớm vui như hoa nở, lần này anh ta còn chưa quên mình, vẫn nhận ra được mình, có tiến bộ. “Ai muốn xem chứng minh thư của cậu! Tôi nói là chứng minh thư của tôi, chứng minh thư của tôi nhất định là bị cậu nhặt được! Cậu không biết đạo lý vật về tay chủ sao!” Thấy y lùi lại, hắn cũng tiến lên từng bước, hầm hừ trợn to mắt. Văn Nhân Minh Húc tiếp tục lui về sau, ngừng lại, bày vẻ không hiểu chuyện gì, nói, “Sao tôi có chứng minh thư của anh được? Hơn nữa, dù tôi có nhặt được thì giữ lại cũng chỉ vô dụng mà thôi!” Hạ Dương cau mày, người này nói có lý, nhưng mà… “Không được, là do cậu đâm vào xe của tôi, cho nên tôi mới đánh rơi chứng minh thư, cậu phải bồi thường!” Nói xong hắn còn gật gù, tự cảm thấy mình nói quá là hợp lý. Văn Nhân Minh Húc cười lạnh, đây là cái lý gì? Mình bồi thường xe rồi, giờ còn phải bồi thường cho chứng minh thư của anh ta? Khinh y coi tiền như rác hả! “Vị tiên sinh này, có phải anh chưa tỉnh ngủ không? Hay là bên ngoài gió lớn, thổi hỏng não bộ của anh rồi?” Hạ Dương rung chân, vênh váo nói, “Tôi tỉnh ngủ rồi, bên ngoài gió cũng không lớn! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không đâm hỏng xe yêu của tôi, tôi sẽ không xông lên đòi tiền cậu, nếu tôi không xông lên đòi tiền cậu, chứng minh thư trong tay tôi sẽ không bị đánh rơi! Không bị đánh rơi sẽ không phải làm lại một lần nữa! Tôi mặc kệ, hôm nay cậu phải bồi thường hai trăm đồng phí làm lại chứng minh thư cho tôi! Nếu không tôi không để cậu đi!” Hạ Dương rung chân ôm ngực bày vẻ lưu manh. Văn Nhân Minh Húc suýt nữa bật cười vì lý lẽ trắng trợn của hắn, mệt người này có thể nói dễ nghe như thế, quả thật không biết xấu hổ là gì! Nhìn tình hình hiện tại, Văn Nhân Minh Húc thở dài, nhận mệnh rút ví, đưa vài tờ cho Hạ Dương, nhướn mày nói, “Đủ rồi chứ?” Không phải y muốn thoả hiệp, mà là nói chuyện ở chỗ này thực sự làm y không thoải mái, tuy ở đây tản ra mùi chanh thơm mát, nhưng mà, đây là nhà vệ sinh! Bên cạnh là một loạt bồn tiểu nam! Hạ Dương nhận tiền, nhìn nhìn, chỉ lấy hai tờ, còn lại trả cho Văn Nhân Minh Húc. Trả xong còn kiêu ngạo nói, “Tôi chỉ lấy hai trăm thôi, sẽ không chiếm lợi của cậu, hừ!” ╭(╯^╰)╮ Văn Nhân Minh Húc giật giật khoé miệng, anh không chiếm lợi? Anh chiếm lợi siêu lớn! “Sóng nọ nối tiếp sóng kia, sóng kia nối tiếp sóng nọ!” Hạ Dương quay đi, vừa tung tẩy bước vừa ngâm nga rời khỏi nhà vệ sinh. Văn Nhân Minh Húc nghiến răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ đắc chí lắc lư của hắn, hận không thể xông qua cắn hắn một ngụm! Cái tên lụn bại này, cho anh sung sướng một thời gian nữa, chờ tôi tốt nghiệp xong sẽ xử lý anh! Triệu Văn Hạo không hiểu, vì sao Hạ Dương đi vệ sinh về lại cười tủm tủm, lẽ nào vì nơi ấy đang bị ngăn chặn tức khắc được khơi thông nên trong lòng thư sướng? Văn Nhân Minh Hi không rõ, vì sao anh cậu đi vệ sinh về sắc mặt lại càng thêm táo bón như vậy, lẽ nào là không đi đươc? Cho nên…nghẹn? “Anh cả, anh sao vậy?” Văn Nhân Minh cắn đũa nghiêng đầu hỏi. Văn Nhân Minh Húc cầm một cánh gà nướng, hung tợn cắn một miếng. “Bệ hạ, người là đang…long tâm đại duyệt (Lòng vua vui tươi hoan hỉ)?” Triệu Văn Hạo uống miếng nước chanh, nghi hoặc hỏi. Hạ Dương cầm một cánh gà nướng, chậm rãi nhấm nháp. “Ưm Hương vị thiệt là ngon! Nhân viên phục vụ! Cho thêm một phần cánh gà cay!” Hắn to giọng kêu. Văn Nhân Minh Húc nghe được tiếng Hạ Dương, càng tức giận không thôi, nhóc thối! Cay chết anh đi!