Chương 8
Tôi nói tôi có võ là để hù thằng Nhạn chơi. Không ngờ nó đi khoe tùm lum. Thằng Thể con ông Hai Đởm qua nhà dì tôi chơi cũng cốt để coi giò coi cẳng tôi. Sau khi quan sát bộ xương cách trí của tôi một hồi, nó nói nhỏ với Nhạn:
- Anh mày có võ sao tay chân giống cẳng gà quá vậy ?
Nhạn bênh tôi:
- Võ nghệ ăn thua ở "miếng" chứ đâu phải ở chỗ mập ốm !
Trong chuyện đánh nhau, thằng Thể nổi tiếng là vua lì. "Tiếng tăm" của tôi chẳng hề khiến nó khiếp sợ. Nó bảo Nhạn:
- Rủ anh mày đánh nhau với tao đi ! Xem thử ai thắng !
Nhạn nheo mắt:
- Mày không biết võ, làm sao đánh lại !
Thể hừ mũi:
- Tao cần quái gì võ ! Không có võ, tao cũng đã cho khối đứa nhừ đòn !
Khi nghe Nhạn nhắn lại lời thách đấu của Thể, tôi muốn rởn da gà. Thằng Thể nổi tiếng đánh nhau, tụi thằng Dư còn ngán, gầy nhom như tôi, nó thụi một phát, chắc gãy be sườn. Nhưng đã lỡ mang tiếng là đệ tử nhà Thiếu Lâm, chẳng lẽ mở miệng xin thua. Tôi đành nói vòng vo:
- Bữa nay tao mệt lắm, không đánh nhau được đâu !
- Thì mai.
- Mai tao cũng còn mệt.
Nhạn ngu như bò. Nó chẳng hiểu tâm trạng của tôi lấy một tí ti. Nên lại nói một cách hồn nhiên:
- Mai mệt thì mốt đánh !
Biết không thể lùi hoài được, tôi nêu lý do mới:
- Dì Sáu mà biết tao đánh nhau, dì Sáu la chết !
- Mẹ không biết đâu. Mình đừng đánh nhau ở nhà. Mình kéo qua nhà anh Thoảng.
Anh Thoảng là cháu họ xa của dượng Sáu. Anh kêu dượng tôi bằng cậu, kêu dì tôi bằng mợ. Không anh em, mẹ mất sớm, phải nuôi ông bố già thường xuyên đau yếu, anh đi làm thuê cho những nhà khá giả trong làng.
Anh Thoảng công việc tất bật nhưng chiều nào tôi cũng thấy anh có mặt ở bãi đất trống bên kia suối, chơi đá bóng với bọn trai làng. Giữa tôi, Nhạn và Dế, xem ra anh Thoảng mến tôi nhất. Tình yêu mến của anh có xen lẫn sự nể trọng. Dưới mắt một anh nông dân làm thuê như anh Thoảng thì một cậu học trò chuẩn bị vào lớp Mười như tôi quả là một bậc trí thức không thể xem thường. Chính vì vậy mà vào những buổi chiều tôi theo Nhạn chạy xuống bãi đá bóng và đứng nhìn một cách thèm thuồng những cẳng chân đang huỳnh huỵch đuổi theo trái bóng được quấn bằng lá dứa kia, bao giờ anh Thoảng cũng tìm cách thỏa mãn niềm khao khát của tôi. Thường thì anh "đặc cách" cho tôi vào thay anh trong mười, mười lăm phút, bất chấp sự phản đối quyết liệt của đội nhà. Chỉ đến khi do mải mê tranh bóng, cái cẳng gà tong teo của tôi chạm vào một cái chân bằng sắt nào đó của phe đối phương, mà các cầu thủ trên sân đều trạc lứa tuổi hai mươi của anh Thoảng, xương cốt họ cứng cáp biết bao, thì tôi mới thất thểu quay ra ngoài rìa cỏ ngồi ôm chân xuýt xoa cho anh Thoảng vào thay.
Do mối giao tình của tôi và anh Thoảng như vậy nên thỉnh thoảng tôi vẫn ghé chơi nhà anh.
Phía bên kia ngõ trúc, đối diện với cổng nhà ông Hai Đởm là đường dẫn vào nhà anh Thoảng. Con đường hẹp, sâu hút, chạy dọc theo cái mương đầy cá lòng tong, hai bên toàn là dứa dại xen lẫn với những bụi chuối nước và đám mào gà lúc nào cũng lắc lư những bông hoa đỏ thẫm.
Nhà anh Thoảng nhỏ hơn nhà dì tôi, nhưng quạnh quẽ hơn. Anh suốt ngày đi làm, ông bố suốt ngày nằm chèo queo trên bộ ván bằng gỗ mít đã lên màu đen kịt, nhà cửa vắng tanh. Chỉ đến buổi tối, nhất là vào những đêm sáng trăng, lũ trẻ trong xóm kéo đến nhà anh và ùa ra vườn chuối phía sau chơi trò trốn tìm, trò bịt mắt bắt dê hoặc đánh trận giả thì không khí mới sinh động hẳn lên.
Khi Nhạn bảo tôi kéo qua nhà anh Thoảng, chính là nó nghĩ đến cái vườn chuối thân thuộc đó. Quả thật, địa điểm đó mà dùng làm chỗ đánh nhau thì không đâu hơn được nữa. Vì vậy, khi cái đầu óc đần độn của thằng Nhạn chết tiệt kia đã kịp nhớ tới cái vườn chuối sau nhà anh Thoảng thì tôi buồn bã hiểu rằng tôi chẳng còn cách nào để từ chối việc so tài với thẳng Thể.
Nhạn là chúa nhanh nhẩu. Tôi vừa gật đầu là nó vội chạy đi tìm thằng Thể háo hức báo tin. Trong khi đó, tôi lo sốt vó. Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, tôi chẳng mong leo xuống được nữa. Tôi chỉ cầu cho thời gian kéo dài vô tận để cái ngày mốt tai ác kia chẳng bao giờ đến. Nhưng rồi ngày qua, đêm tới. Rồi lại một ngày một đêm nữa. Rồi thằng Nhạn thình lình xuất hiện bên cạnh tôi, hăm hở giục:
- Anh đi đi chứ !
Tôi rùng mình:
- Đi đâu ?
- Đi qua nhà anh Thoảng chứ đi đâu ! Sao anh mau quên quá vậy ? Thằng Thể nãy giờ đợi anh bên đó !
- À, vậy mà tao quên béng đi mất !
Tôi giả vờ chép miệng và lồm cồm bò xuống khỏi phản, loay hoay xỏ dép rồi uể oải đi theo Nhạn.
Nhà anh Thoảng buổi trưa vắng tanh. Hẳn giờ này, lũ trẻ trong lành đang lẻn bố mẹ đi tắm suối hoặc xách ná thun rảo dọc các bờ tre. Trong vườn anh Thoảng, chỉ có tiếng chim rúc rích trên những buồng chuối sắp chín và thỉnh thoảng, mỗi khi có một làn gió nhẹ thổi qua, những tàu lá chuối lại quét lên không trung những nhát xào xạc.
Đúng như đề nghị của tôi, trận so tài diễn ra một cách lặng lẽ. Ngoài Nhạn, tôi chỉ đồng ý có thêm anh Thoảng. Anh Thoảng sẽ làm trọng tài. Tôi nói với Nhạn tôi không muốn bọn trẻ con trong làng đến xem tôi trổ tài, sợ bọn chúng học lóm những ngón nghề bí truyền của tôi. Nhạn tin ngay. Nó không biết là tôi sợ mất mặt trước đám đông.
Khi Nhạn dẫn tôi đến, anh Thoảng và thằng Thể đã đợi sẵn ngoài vườn chuối. Thằng Thể ngày thường nom đã to con, bây giờ nó cởi trần trùng trục, trông càng phát sốt. Nó vạm vỡ cứ như ông hộ pháp. Không dám nhìn nó, sợ mất tinh thần, tôi bèn ngó bâng quơ lên những tàu lá xanh.
Nhưng Thể chẳng tha tôi. Nó liếc tôi, giục:
- Đánh nhau bây giờ chứ ?
Tôi liếm môi:
- Ừ thì bây giờ.
- Vậy anh cởi áo ra đi !
- Khỏi cần ! Tao mặc áo đánh nhau cũng được !
Tôi nói cứng nhưng bụng đã run lắm. Tôi không dám cởi áo vì sợ đối thủ chế giễu lồng ngực xẹp lép của tôi. Tôi đứng trước mặt Thể, xăn tay áo múa vài đường quyền bắt chước trong phim võ hiệp. Thể nhìn lom lom, mặt không giấu vẻ hoang mang. Tôi càng khoái, lại múa may tợn.
Anh Thoảng dặn:
- Không được đánh vào đầu và hạ bộ nghe chưa ! Đứa nào phạm luật kể như thua !
Nói xong, anh bước lui một bước và hô to:
- Rồi ! Bắt đầu !
Tôi càng ra sức hoa tay múa chân. Tôi hy vọng trước những trò lếu láo của tôi, Thể sẽ không dám xông vô.
Thể chần chừ thật. Nó thu hai nắm tay lại nhưng vẫn đứng yên tò mò quan sát.
Tôi liếc nó và co chân lên, hai cánh tay xuôi ra sau lưng.
- Thế gì vậy ? - Thể chớp mắt hỏi.
Tôi đáp, vẫn không đặt chân xuống:
- Thế na`y hả ? Đây là thế "đại bàng quá hải" ! Địch thủ nhào vô là bị vồ liền !
Rồi như thấy thế "đại bàng quá hải" vẫn chưa đủ sức làm cho đối thủ khiếp sợ, tôi liền chụm năm ngón tay lại chĩa ra phía trước, cánh tay cong gập lại như cổ cò. Lần này, không để cho Thể kịp hỏi, tôi hùng hổ thuyết minh liền:
Đây là đòn "nhất dương chỉ" ! Mày nhào vô là tao "mổ" mù mắt !
Nghe vậy, Thể vội vàng nheo mắt lại. Nhưng rồi thấy tôi cứ đứng tại chỗ khoe mẽ, chẳng tỏ vẻ gì sắp sửa tấn công, nó khẽ liếm môi và bắt đầu di động. Nó đi vòng vòng quanh tôi, mắt láo liên lựa thế.
Vẻ mặt lì lợm của Thể khiến tôi phát hoảng. Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải thấp thỏm quay người theo hướng di chuyển của nó.
Sự lặng lẽ giữ miếng và ánh mắt gườm gườm của hai đối thủ khiến bầu không khí mỗi lúc một căng thẳng, nặng nề. Vừa chậm chạp quay người, tôi vừa đảo mắt nhìn ra ngoài. Anh Thoảng khoanh tay đứng dựa gốc chuối, môi nở một nụ cười kín đáo. Thằng Nhạn thì mắt căng tròn, môi mím chặt, hệt như những người đứng xem đá gà.
Thể chẳng buồn trông ngang liếc ngửa như tôi. Ánh mắt nó dán chặt vào người tôi như thể một cây kim bị hút bởi nam châm.
Rồi đang lừ lừ tiến về bên phải, bất thần nó quay ngoắt người lại phía trái khiến tôi hốt hoảng quay theo. Nhưng Thể ranh như chồn tinh. Tôi vừa đảo người, chưa kịp đứng vững, nó đã ngoặt về bên phải một lần nữa và nhảy bổ vào tôi từ bên hông.
Trong nháy mắt, Thể đã tóm chặt hai chân tôi, kéo mạnh. Tôi chưa kịp tung đòn "nhất dương chỉ" đã buột miệng kêu "oái" một tiếng, đầu đập xuống đất một cú như trời giáng. May mà vườn chuối nhà anh Thoảng nhiều đất cát, nếu không tôi đã bị u đầu chảy máu rồi.
Nhưng Thể vẫn chưa chịu thôi. Nó nhảy lại tính nằm đè lên cái thân hình còm nhom của tôi khiến anh Thoảng phải lên tiếng can thiệp:
- Thôi, đủ rồi !
Nghe vậy, Thể lật đật lui ra. Trong khi đó, tôi lồm cồm ngồi dậy, áo quần nhem nhuốc, mặt đỏ như gấc chín.
- Đánh nữa chứ ? - Thể hào hứng hỏi, nó đã hết ngán những trò múa may của tôi.
Tôi phủi bụi trên áo rồi lắc đầu:
- Thôi, tao không đánh nhau nữa đâu !
Cuộc so tài giữa con nhà Thiếu Lâm với một người không biết võ đã diễn ra ngắn ngủi và kết thúc chóng vánh như thế, trong nỗi sượng sùng của tôi.
Trên đường về, tôi lầm lũi đi bên cạnh Nhạn, không nói một câu. Nhạn cũng chẳng buồn mở miệng. Nó buồn lây nỗi buồn của tôi.
Mãi đến khi về gần tới nhà, Nhạn mới rụt rè lên tiếng:
- Sao khi nãy anh thua lẹ quá vậy ?
- Sáng nay tao trúng gió sổ mũi quá trời, mày không thấy sao ?
Tôi vừa đáp vừa liếc Nhạn. Dòm ánh mắt nó, tôi biết lần này nó chẳng tin lời tôi lấy một mảy may.