Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hạ Cơ có ý định ngăn anh. Đều do anh, hiện tại tối như vậy, cô một người trở về gặp được người xấu cũng không có năng lực tự bảo vệ mình. Còn người đàn ông bên cạnh này, Hạ Cơ cũng không biết tại sao bản thân lại tín nhiệm anh. Đi ở bên cạnh anh, liền cảm thấy an toàn.
Hai người vẫn luôn đi, vẫn luôn đi, Hạ Cơ chưa bao giờ biết thành phố này còn có địa phương hẻo lánh như vậy? Bốn phía ngay cả ánh đèn còn không có, Hạ Cơ nhìn người đàn ông phía trước mặc đen thui, thằng nhãi này chắc không phải là quỷ chứ? Trong lòng Hạ Cơ tê dại, tuy rằng cô cũng là quỷ rất nhiều năm, nhưng mà chưa bao giờ có thực thể. Con quỷ này đạo hạnh lớn bao nhiêu chứ? Cô đã chết cũng không quan trọng, quan trọng là nguyên chủ còn cần thân thể này.
Nhìn đôi mắt nhỏ hồ nghi của Hạ Cơ, Hoắc Bạch lại cảm thấy cô rất đáng yêu. Nhỏ như vậy, cũng rất dũng cảm. Nếu Hạ Cơ biết anh nghĩ như vậy khẳng định sẽ buông tay, cô dù gì cũng cao 168, hơn nữa còn đi giày cao gót, nhỏ chỗ nào. Nhưng mà đứng ở bên cạnh loại người cao lớn và cường tráng như Hoắc Bạch, nói gầy yếu cũng không sai?
Lúc này Hạ Cơ gọi điện thoại về nhà cho người tới đón có phải quá xấu hổ hay không. Với lại, đã theo tới nơi này, không bằng cứ đi theo.
“Này, chúng ta trước kia có phải đã gặp qua nhau hay không?” Hạ Cơ hỏi, người này cho cô một cảm giác quen thuộc và an toàn.
Người đàn ông đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu đi nhìn cô, ánh mắt như sói, ở trong u tối cho cô một cảm giác âm trầm. Anh ta giống như chìm trong hồi ức. Không bao lâu, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Anh có biết lễ phép không hả? Người khác hỏi anh, anh cũng nên phản ứng lại một chút.” Hạ Cơ ở một bên lải nhải không ngừng. Nhìn phản ứng của anh, Hạ Cơ biết bọn họ nhất định gặp qua, lại còn không chỉ là nhận thức bình thường.
“Được rồi, nếu anh không muốn nói, vậy anh nói cho tôi tên của anh trước được không?” Trong lòng Hạ Cơ có chút sợ hãi, nhưng lời nói trong miệng lại không để người ta yên. “Tôi nói anh nghe bây giờ không còn lưu hành trào lưu thần bí rồi.”
Hạ Cơ không biết hai người đã đi được bao lâu, một chiếc xe đi tới bên cạnh người đàn ông.
“Thiếu gia.” Người lái xe xuống dưới, cung kính kéo cửa xe ra cho người đàn ông. Hạ Cơ vội vàng đi đến lên xe. Tài xế đang muốn ngăn cản Hạ Cơ lên xe, bị ánh mắt của người đàn ông ngăn lại.
Tài xế lái xe rất vững vàng, Hạ Cơ ngồi ở phía sau lung lay ngủ. Đầu tự nhiên ngã vào bờ vai rộng của người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông không có lãnh đạm như vừa rồi đẩy Hạ Cơ ra, ngược lại đỡ đầu cô, bản thân ngồi thẳng, khiến cô nằm thoải mái chút.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn động tác của người đàn ông mà không tự giác lắc lắc đầu, thiếu gia nhà bọn họ đối với cô gái này thật dụng tâm.
Xe ngừng ở một tòa nhà lịch sự tao nhã, có một phong cách riêng của khu nhà cổ xưa. Nhìn Hạ Cơ đang ngủ ngon lành, người đàn ông không có cách nào cả, chỉ có thể ôm cô từ trong xe ra, ôm vào phòng ngủ.
“Thiếu…” Hầu gái còn chưa nói xong, đã bị quản gia phía sau chặn âm thanh. Quản gia chính là tài xế vừa nãy, hắn tự mình đi đón thiếu gia.
Bọn người hầu trong nhà trơ mắt nhìn thiếu gia cẩn thận đem một cô gái ôm vào ngực, như bảo bối. Thiếu gia xưa nay không gần nữ sắc, cô gái này rốt cuộc là ai?
Đôi tay Hạ Cơ ôm lấy cổ nam nhân, không ngừng điều chỉnh tư thế để mình nằm thoải mái, nhích tới nhích lui. Đáng thương cho Hoắc Bạch, sợ bản thân không cẩn thận đánh thức cô.
Thật vất vả mới đem Hạ Cơ bế lên giường, vừa định để cô lên. Ai ngờ cô xoay người một cái, Hoắc Bạch liền nằm ở trên giường, Hạ Cơ cưỡi lên bụng nhỏ của anh.