Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
“Nhưng tối hôm qua tôi ở trên mạng thấy tin tức của anh.” Hạ Cơ bổ sung nói. “Tôi không có ý gì, chỉ là thấy được mà thôi.”
“Anh thật sự đã chia tay với cô ấy.” Kha Kỳ sợ Hạ Cơ hiểu lầm, nhưng hắn phát hiện giải thích như vậy cũng chỉ vô lực.
“Không sao cả, tôi không phải đang chỉ trích anh.” Hạ Cơ nhìn Kha Kỳ sốt ruột, hiểu lòng người mà an ủi hắn. Dù sao có chia tay hay không cũng không liên quan đến cô.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết,” Hạ Cơ dừng một chút. “Cô ta là con gái riêng của ba tôi.”
Cái bom này đúng là khiến Kha Kỳ nổ tạc ra.
“Hơn nữa nếu như không có gì ngoài ý muốn, mấy ngày nữa, cô ta sẽ trở về Hạ gia. Tôi đã dọn ra khỏi Hạ gia rồi.” Hạ Cơ nói.
“Xin lỗi, anh không rõ chuyện nhà em lắm.” Kha Kỳ có cảm giác mình càng xa cách Hạ Cơ hơn. Nếu lúc đó thật sự thành với Hạ Cơ, Hạ Châu ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. Huống chi trong bụng cô ta còn có đứa con của mình, tuy rằng Kha Kỳ không biết đây có phải là sự thật hay không. Lần trước Kha Kỳ nói muốn xem báo cáo kiểm tra, Hạ Châu cứ ấp a ấp úng không đưa cho hắn.
“Không sao cả, chỉ là tôi đã từng cho rằng anh sẽ là em rể của tôi, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận cô ta là em gái của tôi.” Kha Kỳ lúc này không biết an ủi Hạ Cơ như thế nào, nếu đột nhiên biết bản thân cũng có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, hắn khẳng định mình sẽ không tiếp nhận được.
“Anh thật sự đã kết thúc với cô ta, có khả năng em sẽ thấy anh bạc tình, nhưng bắt đầu từ khi nhìn thấy em, anh đã biết bản thân mình không thể cứu được nữa.” Kha Kỳ nói là thiệt tình, đáng tiếc Hạ Cơ cũng không tin tưởng thiệt tình của hắn.
“Anh là vì tôi nên chia tay?” Hạ Cơ không muốn hủy đi nhân duyên của người khác.
“Cái này quan trọng sao?” Cũng không xem như vì Hạ Cơ, cảm tình của bọn họ vốn là không nghĩ tới lâu dài. Kết cục như vậy đã sớm biết trước. Kha Kỳ không có trả lời ra.
“Cũng đúng, dù sao chuyện của các người không có liên quan gì đến tôi.” Hạ Cơ nói. “Là do tôi nhiều chuyện.”
“Tại sao lại không liên quan? Anh hy vọng mỗi sự kiện của anh đều liên quan đến em.” Kha Kỳ nói.
“Vậy anh còn có chuyện gì không?” Hạ Cơ cảm thấy trận đối thoại này không có cái gì để tiếp tục thêm nữa.
“Hạ Cơ, có lẽ hiện tại em không có cảm giác gì đối với anh, nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, bắt đầu từ hôm nay, Kha Kỳ anh muốn thẳng thắn công khai theo đuổi em. Một ngày nào đó sẽ để tên em xuất hiện trong sổ khổ khẩu của nhà anh.” Kha Kỳ từng câu từng chữ rõ ràng, âm thanh như rơi xuống đất.
“Ừ, tôi đã biết.” Chỉ có người không tự tin mới sẽ lớn tiếng tuyên cáo như vậy, người có năng lực đã sớm động thủ đi làm. “Vậy tôi đi trước đây.”
“Em đi đâu, để anh đưa em đi.” Kha Kỳ đuổi theo.
“Không cần, tự tôi sẽ gọi xe.” Hạ Cơ từ chối ân cần của Kha Kỳ.
Mới ra tiệm cà phê, Hạ Cơ đã phát hiện một chiếc siêu xe ở bên ngoài cửa hàng. Ôi trời, ai không tuân thủ quy tắc như vậy, sao không ngừng ở bãi đỗ xe, lại ngừng ở chỗ này chứ?
Hạ Cơ còn không kịp dạy bảo người này, cửa xe đã mở. Một người mặc đồ đen đi đến trước mặt cô, cung kính nói: “Hạ tiểu thư, thiếu gia nhà của chúng tôi mời cô lên xe.”
Nhìn tư thế này Hạ Cơ chạy không được, đậu má, mặt mũi lớn như vậy, còn mang theo bảo vệ? Hạ Cơ đi đến phía sau, mở cửa xe, hai tròng mắt của người đàn ông bên trong như bị đóng băng, nhìn đến nỗi da gà của Hạ Cơ đều nổi lên. Là Hoắc Bạch!
Đây là cái duyên phận gì? Khó lắm mới ra ngoài được một lần lại gặp được anh ta? Với lại cô có làm chuyện gì sai không, sao người đàn ông này lại dọa người như vậy?