Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Lễ vật rất trân quý, Hạ Đông Quân chuẩn bị giữ thật tốt chờ có dịp đem ra thổi phồng. Đây là do thiếu chủ Hoắc gia tự mình đưa. Nếu thật sự gả con gái cho Hoắc Bạch. Về sau cả hai giới hắc- bạch đều được san bằng không cần phải lo. Hạ Đông Quân nghĩ tới thôi đã thấy kích động, về sau ông ta còn vì mấy trăm vạn mà tự mình bồi người khác uống mấy ly rượu hay sao? Không được, cần phải hiểu thật rõ tình huống, anh ta thấy con gái nhà mình như thế nào, Hạ Đông Quân đi về phía cửa phòng Hạ Cơ.
“Con gái à! Tối hôm qua con ở nhà Hoắc thiếu gia đã xảy ra chuyện gì!” Hạ Đông Quân cười nịnh nọt. Nhìn vẻ mặt dầu mỡ của ông ta, Hạ Cơ không nghĩ phải phản ứng lại. Kỳ thật Hạ Đông Quân lớn lên không xấu, bảo dưỡng cũng rất tốt, nếu không cũng không sinh ra nguyên chủ đẹp như vậy. Chỉ là thái độ khom lưng uốn gối với quyền thế làm người khác khó có thể chịu đựng.
“Có thể phát sinh chuyện gì chứ. Con và anh ta mới biết nhau mà thôi.” Hạ Cơ mặc kệ ông ta.
“Vừa mới quen biết? Cha thấy Hoắc thiếu gia đối với con có cảm tình.” Hạ Đông Quân giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác. Nhìn ánh mắt quan tâm của anh ta lúc đưa con gái ông ta trở về, ông ta đã biết Hoắc Bạch động tâm.
“Thật ư? Vậy thì sao?” Hạ Cơ hỏi ông ta.
“Hoắc gia chỉ cần dậm chân một cái, cả nước cũng phải run mấy trận, nếu như Hoắc thiếu gia thật sự thích con, con gái cũng nên suy xét một chút!” Hạ Đông Quân sợ con gái thẳng tính này của ông ta không hiểu tình nghĩa của Hoắc Bạch, đến lúc đó sợ đắc tội với người ta.
“Vâng, con biết rồi. Bây giờ con muốn đi ngủ, cha có thể đi ra ngoài được không?” Hạ Cơ không kiên nhẫn để nghe mấy thứ này, vội vã đuổi Hạ Đông Quân đi. Dù sao nuôi con gái lớn đối với ông ta mà nói cũng chỉ là công cụ liên hôn, nếu Hạ Cơ lớn lên xấu xí, không có thiếu gia nào để vào mắt, nói không chừng Hạ Đông Quân đối với cô là một tư thái khác.
Hạ Cơ rất mệt, ngủ một giấc liền ngủ đến bảy tám giờ tối. Vừa mới tỉnh dậy, thì phát hiện bốn năm dãy số điện thoại chưa nhận, đều là một dãy số. Hạ Cơ gọi lại.
“Ai vậy?” Âm thanh Hạ Cơ còn mang theo tiếng khàn khàn sau khi ngủ, nghe vào trong tai Kha Kỳ chẳng khác nào câu dẫn.
“Hạ Cơ, anh là Kha Kỳ. Tối hôm qua chúng ta đã gặp qua rồi.” Kha Kỳ tự báo danh xưng.
“À, tìm tôi có việc gì không?” Hạ Cơ vẫn có chút buồn ngủ.
“Là chuyện này, anh có một người bạn mới mở quán bar, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, không biết em có thể cho chút mặt mũi mà đến hay không?” Kha Kỳ rất thức thời.
“Được, anh đưa địa điểm cho tôi đi.” Hạ Cơ vừa mới tỉnh ngủ, còn đang lo đêm nay không biết phải làm gì.
“Em đưa địa chỉ nhà em cho anh, anh đến đón em đi.” Kha Kỳ rất thân thiện với Hạ Cơ.
Hạ Cơ cho địa chỉ thì liền bắt đầu trang điểm. Mặc một kiện đầm dây màu đen, váy lớn dài qua đầu gối một chút, váy hình đuôi cá. Hơn nữa tóc dài cô uốn sóng, vừa phong tình ưu nhã lại không mất vẻ tuỳ tiện phóng đãng.
Vừa thấy ánh mắt nóng bỏng của Kha Kỳ, Hạ Cơ liền biết bản thân trang điểm rất tốt.
“Em hôm nay thật xinh đẹp.” Kha Kỳ đối với mỹ nữ cũng không bủn xỉn mà khen.
“Vậy sao? Anh cũng rất tuấn tú.” Rõ ràng biết đây chỉ là một câu nói khách khí của cô, nhưng Kha Kỳ không biết sao tim của mình lại đập nhanh như vậy? Giống như có con nai đang chạy loạn bên trong, đâm loạn bùm bùm.
Cô xinh đẹp và quyến rũ quá mức, Kha Kỳ khống chế bản thân không được nhìn nhiều thêm một cái. Lúc trước hắn ta cho rằng mình đối với rất nhiều cô gái đều là chân ái, sau khi gặp được cô mới phát hiện đây mới là yêu. Cẩn thận với cô như vậy, không dám bạc đãi một chút. Cô hờ hững lãnh đạm cũng đều là phong tình.
Đêm qua, Kha Kỳ đã nói chia tay với Hạ Châu. Hắn ta muốn hai người có một cái bắt đầu hoàn hảo.