Editor: Cà Pháo
➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺
Hắn ta theo đuổi con đường quan to lộc lớn nên lựa chọn Tam hoàng tử, cuối cùng, cũng thành công. Như hắn ta mong muốn đạt được tất cả, chỉ là lúc đêm khuya tĩnh lặng, có còn nghĩ đến từng có một người nguyện ở cùng hắn ta mà từ bỏ tất cả, đem hắn ta coi là trời mà sùng bái yêu quý sao?
“Dương công tử.” Hạ Cơ hơi hạ thân mình một chút. Miệng thở ra hương lan, thần thái thướt tha yêu kiều. Trên mặt Hạ Cơ còn mang theo chút đỏ ửng chưa qua đi, trên người tản mát ra mùi hương tà niệm câu người.
Dương Bạch phát hiện hôm nay Hạ Cơ đúng thật là không giống trước. Trước kia liên tiếp hướng hắn ta lấy lòng, cũng chỉ là hành vi tương đối lớn mật của nữ tử khuê các mà thôi. Ở trong mắt hắn ta, Hạ Cơ cũng là do chưa trải qua sự đời, nữ hài nhi không biết thế sự gian khổ mà thôi. Nhưng mà hôm nay tiểu nữ hài thật sự trưởng thành, ánh mắt toát ra nét ngây thơ của thiếu nữ và vũ mị của nữ nhân. Hắn ta biết rằng thời gian càng qua nàng sẽ càng đẹp đến kinh diễm lòng người.
“Hôm nay nàng giống như có chút không giống trước.” Con mắt Dương Bạch khó được mà đánh giá Hạ Cơ.
“Không giống trước như thế nào?” Sóng mắt lưu chuyển thướt tha như ngọc bích. Dương Bạch nhịn không được nội tâm chấn động, nhìn chằm chằm mặt mày xuất sắc của nàng chưa có phục hồi tinh thần lại.
“Dương công tử sao lại ngây người rồi?” Hạ Cơ trêu ghẹo nói.
Vốn dĩ nàng ở trước mặt hắn ta luôn luôn là nơm nớp lo sợ, e sợ khiến hắn ta không vui, đây mới là bản tính của nàng sao? Trách không được có thể làm Thái Tử nhớ mãi không quên.
“Không có, chỉ là Hạ tiểu thư hôm nay thật là đẹp.” Dương Bạch không biết vì sao liền hộc ra lời nói trong lòng.
“Dương công tử, ngài phát hiện quá muộn rồi.” Vẻ mặt Hạ Cơ đắc ý mà đi về phía trước. Dương Bạch ở phía sau ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Hạ Cơ, đáng tiếc nàng không có quay đầu lại.
Bản lĩnh câu dẫn nam nhân của Hạ Cơ từ trước đến nay đều bất phàm, còn nghĩ rằng Dương Bạch thật là một người có tâm chí kiên định. Không nghĩ tới cũng không khó câu lắm! Chỉ vài câu ít ỏi, không phải cũng sẽ nói ra vài từ làm nữ nhân vui vẻ hay sao. Cho nên mới nói, thế gian này không có nam nhân chân chính vô tình, chẳng qua ấm áp của hắn không phải dành cho ngươi thôi.
➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺
Tiểu dê con trắng nõn bị mình đè ở dưới thân phóng túng bỡn cợt, mỗi một chút đều khiến hắn phải than nhẹ. Chính mình thọc vào rút ra càng mạnh, bảo bối phía dưới kêu càng thêm sung sướng. Phía trên hai bầu mềm mại đã sớm bị xoa bẹp, đằng trước vệt đỏ loang lổ. Hai chân đặt ở trên vai của mình, một chút năng lực phản kháng đều không có, chỉ có thể theo động tác tiết tấu của hắn mà làm.
Thái Tử vừa tỉnh dậy, liền phát hiện quần của mình ướt hơn phân nửa. Lúc chạng vạng làm đủ chuyện với Hạ Cơ nên cảnh trong mơ nhất thời hồi tưởng lại. Trong đầu đều là thân thể nhỏ bé của Hạ Cơ, hiện tại hận không thể đem nàng lại đây đè ở dưới thân mình làm bậy một phen.
Người cũng vì Hạ Cơ mà mất ngủ còn có kim khoa Trạng Nguyên Dương Bạch. Mùi hương trên người nàng một chút lại vờn quanh ở trong mũi hắn ta, tâm Dương Bạch đều say ngất. Lục tung đồ tìm cái túi thơm nàng tự mình khâu vá cho hắn ta, tuy rằng không sâu sắc bằng hương vị tự nhiên trên người nàng, Dương Bạch vẫn nghĩ đến bóng dáng của nàng, đôi tay kiên quyết của hắn động lên. ( ban đêm không ngủ mà nghĩ tới người thương, tay động làm gì thì các nàng cũng biết nhỉ ?)
Chỉ có đầu sỏ gây tội Hạ Cơ lúc này an an ổn ổn mà ngủ trên chiếc giường mềm mại của mình, không bởi vì mình nhiễu loạn nội tâm của người khác mà bất an.
Qua mấy ngày, không ít nội bộ đã biết Hạ Cơ là Thái Tử Phi đương triều. Không ít người muốn leo lên tòa chỗ dựa Thái Tử này nên tới bái phỏng Hạ gia. Hạ gia khách đến đầy nhà.
Dương Bạch không biết tại vì sao, khi nghe thấy tin tức này, vậy mà trong lòng lại có chút buồn bã mất mát. Hắn ta hiểu rõ bản thân cùng với Hạ Cơ cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chẳng qua nhìn thức ăn tửu sắc trên bàn, hắn ta sao có thể cứ như vậy mà muốt xuống liền được?