Những câu hỏi ấy trôi nổi trong không khí buổi hoàng hôn, những hạt bụi li ti như trong những thước phim nhựa tại hiện không khí lúc chiều tà theo đường hô hấp thâm nhập vào cơ thể, Lập Hạ cảm thấy toàn thân như đang bị kim châm, cảm giác phập phồng lo sợ.
Cất xe vào bãi, Lập Hạ chạy tới toà nhà ban Tự Nhiên thì vừa khéo gặp Lục Chi Ngang tan học, cậu ấy kể cho Lập Hạ nghe chuyện xảy ra buổi chiều nay.
Đầu tiên chỉ là một chuyện rất nhỏ, Ngộ Kiến ngủ trong lớp nên bị thầy chủ nhiệm phạt xuống đứng cuối lớp. Sau đó tất cả liền bùng nổ như bức xạ hạt nhân, cuộc đối thoại giữa Ngộ Kiến và thầy chủ nhiệm khiến tất cả học sinh trong lớp đều phải mắt chữ A miệng chữ O.
"Ngộ Kiến, sao em lại ngủ trong lớp nữa vậy?"
"Xin lỗi, em hơi buồn ngủ."
"Hơi buồn ngủ? Nói thế là thế nào, sắp thi đại học đến nơi rồi em không đỗ đại học thì làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa ạ, kiểu gì cũng có cách, chẳng chết được."
"Em có thái độ gì thế hả? Không chết được thì em không học tiết học của tôi nữa à?"
"Ồ, vậy cũng được. Vốn dĩ em cũng chẳng muốn học nữa."
Lập Hạ nghe Lục Cho Ngang kể mà tim đập càng lúc càng nhanh, cô thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ kiêu ngạo khi đứng đó của Ngộ kiến, và cả giọng điệu không chịu nhận thua của cô ấy khi nói chuyện với thầy giáo nữa. Trong lòng Lập Hạ vô cùng bi thương nghĩ, chắc Ngộ Kiến định rời đi thật rồi.
Lập Hạ hỏi Lục Chi Ngang đang ở đâu, Lục Chi Ngang chỉ về hướng lớp học, nói: "Chắc chắn chưa đi đâu."
Mãi cho đến rất lâu về sau, tôi vẫn còn nhớ bầu trời, không khí, nhiệt độ và cả tiếng bồ câu đập cánh trong không trung khi bay qua cửa sổ lớp học của ngày hôm ấy. Tôi thấy Ngộ Kiến đang cầm chổi, một mình khom lưng quét dọn trong lớp học không một bóng người. Tôi nhìn thấy cánh tay và lưng cô ấy đang khẽ rung rẫy, trong lòng vang lên những tiếng sóng. Ngộ Kiến thấy tôi liền cười với tôi. Cho tới tận khi Ngộ Kiến đóng cửa lớp học lại, tôi vẫn chưa ý thức được rằng, đó là ngày cuối cùng tôi và Ngộ Kiến ở cùng nhau tại trường Trung học phổ thông Thiển Xuyên số 1. Sau hôm đó, Ngộ Kiến không tới trường nữa.
Giây phút trả lại điện thoại cho Ngộ Kiến, tôi hoảng hốt thấy bầu trời dường như tối lại. Tưởng như vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể sáng trở lại.
Năm 1999, Lập Hạ.
Ngày Ngộ Kiến đi là ngày 24 tháng Mười Hai, trước Giáng sinh một ngày, ga tàu hoả rất ít người. Chập choạng tối, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, bầu trời u ám, đen tối thăm thẳm, dường như chuẩn bị có tuyết rơi. Ngộ Kiến ngẩng đầu mơ hồ nghĩ, cảnh tượng tiết rơi phủ kín một Thiển Xuyên vui vẻ trong đêm Giáng sinh, chắc cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Lập Hạ trước mặt cố gắng kìm nén không khóc. Mặc dù cô đã khóc không ngừng từ khi biết Ngộ Kiến bỏ lại trường học, bỏ lại bạn bè, bỏ lại tất cả những gì cô ấy đang có ở nơi này, nhưng khi đối mặt với giay phút chia ly, Lập Hạ lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Vì trên đường đến tàu ga, Ngộ Kiến đã nói với Lập Hạ: "Cậu nhất định không được khóc, nếu không nếu mình rời đi sẽ rất buồn, những tháng ngày về sau sẽ lại càng nhớ cậu và mọi người hơn. Cho nên, nếu như cậu muốn mình buồn thì cứ tận tình mà khóc đi nhé Lập Hạ cô nương."
Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đem hành lý của Ngộ Kiến đặt lên giá để hành lý, đặt nước vào đồ ăn vặt lên giường nằm của Ngộ Kiến, sau đó dặn dò cô ấy việc này việc nọ, gặp phải chuyện gì thì phải làm sao. Lục Chi Ngang còn đỡ, trước đây vốn hay nói, còn Phó Tiểu Tư còn không thích ửng nổi, nhắn nhủ quá nhiều, dặn dò cũng quá nhiều, những chuyện không yên tâm cũng quá nhiều, đến mức bản thân cậu còn cảm thấy mình bỗng chốc trở thành một bà mẹ đầy tiêu chuẩn, cho nên càng nói càng cảm thấy kỳ, càng nói càng đỏ mặt, nhưng không nói thì không được, đành phải cứng đầu nói tiếp từng việc một.
Ngộ Kiến nhìn hai cậu bạn bịn rịn tùm lum lên như vậy trong lòng buồn vô cùng. Cô nghĩ, vì sao những việc này không phải Thanh Điền làm? Thanh Điền lúc này đang làm gì nhỉ? Đang bận biểu diễn ư? Hay là đỗ sữa vào bát dỗ Blake uống? Hay là đứng cạnh cửa sổ, chìm trong ánh tịch dương đọc một chương nào đó trong Kinh Thánh, bên tai tựa hồ nghe thấy tiếng đập cánh của thiên sứ?
Nhưng còn có tác dụng gì nữa đây? Những điều đó giờ cô không cần phải nghĩ tới nữa rồi, nghĩ đến chỉ càng thêm buồn thôi. Ngộ Kiến lắc lắc đầu, tựa như muốn hất đi những tổn thương trong lòng.
Lúc Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang chuẩn bị xuống tàu , Ngộ Kiến khẽ kéo tay Phó Tiểu Tư lại, nói với cậu: "Lập Hạ là một cô gái tốt, cậu phải chăm sóc cho cậu ấy."
Phó Tiểu Tư nghe ra ẩn ý trong câu nói của Ngộ Kiến, cậu trầm ngâm gật đầu, cũng chẳng nói gì, sau đó đẩy lưng Lục Chi Ngang, nói: "Nhường đường, nhường đường!" rồi xuyên qua đoàn người đông đúc để xuống tàu.
Tàu hoả từ từ chuyển bánh, tiếng còi kéo dài trong đêm tối không ngừng vang vọng.