Nghĩ tới đây Lập Hạ chợt cảm thấy man mác buồn.
Vì cả tuần nay Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đều chẳng nói năng gì, vốn Phó Tiểu Tư đã ít nói, cô cũng quen rồi, nhưng nụ cười rạng rỡ của Lục Chi Ngang cũng đã không còn thấy nữa.
Có lúc nhìn cậu ấy bình lặng cùng Tiểu Tư đạp xe qua sân trường, nhìn cậu ấy mặc áo sơ mi trắng im lặng tựa vào lan can, hay có lúc nhìn cậu ấy chẳng nói câu nào không ngừng bơi từng vòng trong tiết Thể đục, khi ấy Lập Hạ đều hoảng hốt nghĩ, lẽ nào đây là một Lục Chi Ngang hoàn toàn khác.
Tiểu Tư cũng đã nói với Lập Hạ về chuyện của mẹ Lục Chi Ngang nhưng cô không giúp được gì, thậm chí còn không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lục Chi Ngang, sợ bầu không khí phút chốc sẽ trở nên mất kiểm soát. Chỉ có thể cùng cậu ấy trầm mặt, cùng cậu ấy lặng yên mà thôi.
Có lúc cô còn nghĩ, có phải cuộc sống của Lục Chi Ngang sẽ thay đổi từ đây hay không? Mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là những năm tháng xa xôi hơn nữa, cậu ấy liệu còn cười một cách sảng khoái nữa không? Cậu ấy liệu còn đội chiếc mũ gắn hai bím tóc rồi rung đùi đắc ý thách thức nữa không? Cậu ấy liệu còn húyt sáo với các cô gái đi trên đường nữa không?
Nghĩ tới đây cô chỉ thấy chua xót trong lòng.
Ngày hạ đang dần dần đi mất.
Nắng cũng không còn gay gắt. Tiết trời đã dần chuyển sang thu, cũng vì thế mà trời tối rất nhanh.
Lập Hạ đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, trong lòng mơ hồ vô định về tương lai sắp đến. Ánh đèn lấp ló phía sau ô cửa của những ngôi nhà phía xa, trong bống tối dày đặc trở nên mờ ảo le lói. Cô cảm thấy thế giới như đột nhiên rơi mất một mảnh, rồi màn đêm đen như mực nhanh chóng lấp đầy mảng khuyết ấy. Tất cả âm thanh như đều biến mất, tất cả thời gian của tương lai đều như vẹo nhấn chìm xuống lòng sông sâu thẳm, dưới cả ngàn mét của lớp bùn dày dưới đáy sông, và cả ngàn mét nước sông nữa, vĩnh viễn chẳng có ban ngày.
Lớp 11 đang qua, lớp 12 sắp tới. Hình ảnh thiên binh vạn mã đi qua chiếc cầu độc mộc trong truyền thuyết cứ vương vấn trong tâm trí, âm thanh rầm rầm vang vọng. Thời gian giống như cỗ xe Liệt Hoả thường xuất hiện trong mơ, phát ra những tiếng va đạp đều đặn của vòng sắt; lại giống như một người cầm dao, dịu dàng đâm vào rồi rút ra, máu thịt mơ hồ, lại đâm vào lần nữa, cứ như vậy cho đến khi nỗi đau trở nên tê dại, hiện tại trở nên mơ hồ, tương lai có kết cục thế nào chẳng ai biết được.
Lập Hạ đột nhiên muốn khóc.
Trước đây Tiểu Tư từng kể cho cô nghe câu chuyện về thiên thần. Cậu kể, mỗi người đều có một thiên thần bảo hộ bên cạnh. Nếu cảm thấy cuộc đời của bạn có quá nhiều bi thương, tâm tình của bạn quá đỗi đau buồn, thiên thần đó sẽ hoá thân thành một người, có thể là bạn bè, có thể là người yêu, có thể là bố mẹ, cũng có thể là một người xa lạ bạn mới chỉ gặp qua một lần. Người này sẽ âm thầm xuất hiện trong đời bạn, cùng bạn trải qua những quãng thời gian hạnh phúc rồi biến mất một cách lặng lẽ. Mặc dù trên con đường bạn đi sau này có thể tràn ngập sương gió, nhưng chỉ cần nghĩ đến những hồi ức tươi đẹp đã từng trải qua kia, bạn sẽ lại có thêm dũng khí tiến bước. Cho nên những người lặng lẽ rời bỏ chúng ta, thực ra đều là những thiên thần quay trở về thiên đường, ví như những người bạn đã chia xa, những người xa lạ từng giúp đỡ, những người đã từng yêu rồi lại chia tay, những người bạn học từng kể chuyện cười để dỗ dành bạn, những ca sĩ đã từng hát cho bạn nghe ca khúc thật cảm động, những tác giả đã viết ra cuốn sách bạn thích, họ đều là những thiên thần lương thiện. Có thể bạn sẽ mất một khoảng thời gian để đau buồn hoặc bụt hẫng vì sự biến mất của họ, sẽ kiếm tìm khắp nơi chỉ để biết họ đang ở đâu, đã đến nơi nào. Nhưng cuối cùng bạn vẫn sẽ tin rằng, họ đang sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc ở nơi nào đó trên thế giới này. Thế là những hụt hẫng và thương tâm kia sẽ chẳng còn nữa, thời gian chính là liều thuốc hữu hiệu nhất cho mọi chuyện.
Có lúc Lập Hạ nghĩ, Tiểu Tư và Chi Ngang phải chăng là những thiên thần? Có lúc cô cảm thấy bọn họ không giống như những chàng trai bình thường khác trên thế gian này, không lôi thôi và ầm ĩ, bọn họ lặng lẽ xuất hiện vào mỗi bình minh và hoàng hôn, mày hơi nhíu lại, lặng yên cười, nhưng bất luận thế nào cũng không che giấu ánh sáng rực rỡ toả ra từ con người họ. Có lúc thậm chí cô còn nghĩ, khi bọn họ đứng giữa dòng người tấp nập, bạn chẳng cần phí công cũng có thể tìm thấy họ.