Liên tiếp nhiều ngày sau đó.
Ánh mặt trời lúc 5 rưỡi khiến một nửa bàn học nhuộm ánh vàng, nửa còn lại chìm trong bóng râm. Bên ngoài, rã hương đang âm thầm thay lá non.
Những hạt bụi bay lơ lửng trong không trung, chậm như một thước phim, nheo mắt có thể nhìn rất rõ ràng, nhắm mắt lại sẽ thấy một màu đỏ nóng rát ánh lên mi mắt.
Lập Hạ nằm bò trên bàn ngơ ngẩn nghĩ ngợi, những chi tiết rời rạc lần lượt xuất hiện trong đầu. Chiếc máy tính xách tay vừa mới dùng xong, bút nước một tệ một cây, vở ghi môn hoá màu đen của Phó Tiểu Tư, chiếc mũ có bím tóc của Lục Chi Ngang... Quay đầu lại nhìn thì bắt gặp góc mặt nghiêng không biểu cảm của Phó Tiểu Tư, tay cầm cây bút bi viết vẽ gì đó lên tờ công thức. Âm thanh sột soạt ấy tự như tiếng mưa trong giấc mộng sâu lắng, lác đác vọng vào từ ngoài cửa sổ.
"Cái này ấy hả, phản ứng với hai mol H2SO4, nhưng ở nhiệt độ này thì phản ứng không xảy ra đâu, phải cần tới chất xúc tác và nhiệt độ, còn nữa... Này cậu có đang nghe không đó?"
Dòng suy nghĩ của Lập Hạ bị câu cuối cùng của Phó Tiểu Tư cắt đứt, cô hoàn hồn, nhìn thấy Phó Tiểu Tư đang mang vẻ mặt hung dữ, nâng bút lên như đang muốn gõ vào đầu mình, những đốt ngón tay vô cùng rõ nét.
Thời gian chầm chậm lướt qua ngoài cửa sổ, ngày dài cứ thế trôi đi.
Lập Hạ đột nhiên nhớ lại một câu nói như thế.
Những ngày như vậy hình như đã qua lâu lắm rồi, mỗi buổi chiều sau khi tan học, Phó Tiểu Tư sẽ chuyển lên ngồi bên cạnh Lập Hạ, mở laptop ra bắt đầu giúp cô bổ túc kiến thức, tóc che mất hơn nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Các bạn học xung quanh lần lượt rời đi, âm thanh ồn ã dần tắt lịm, ánh nắng buổi hoàng hôn chầm chậm đổ lên ba người. Thế giới thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng cây bút bi của Phó Tiểu Tư đang sột soạt trên giấy.
Âm thanh duy nhất trên thế giới này.
Có vài lần Lý Yên Nhiên tới lớp học tìm Phó Tiểu Tư, chắc là để gọi cậu về cùng, nhưng mỗi lần như vậy, Phó Tiểu Tư đều đi ra cửa, cúi đầu nói với Lý Yên Nhiên một hồi. Có lẽ vì khoảng cách quá xa, âm thanh quá nhỏ, Lập Hạ cảm thấy như mình đang xem một đoạn phim câm vậy. Ráng chiều hắt lên lưng hai người họ, nhuộm một màu vàng óng. Lần nào cũng là Phó Tiểu Tư nói nhỏ vài câu rồi Lý Yên Nhiên sẽ mỉm cười quay người rời đi, sau đó, cậu lại không có biểu cảm gì, ngồi xuống tiếp tục giảng bài cho Lập Hạ.
Có nhiều lúc, Lập Hạ cảm thấy hai người họ hiểu nhau như những đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm. Suy nghĩ ấy khiến cô cũng tự thấy giật mình. Một suy nghĩ khó hiểu kỳ quái, không rõ nguyên do.
Thường thì những lúc thế này, Lục Chi Ngang sẽ vờ như không thấy Lý Yên Nhiên, tiếp tục che mặt ngủ.
Hôm ấy, Lập Hạ vốn tưởng Phó Tiểu Tư sẽ ở lại để giảng cho mình một chút về môn Hoá rồi mới về nhà, vì hôm đó vừa trả bài kiểm tra tuần trước, điểm của Lập Hạ lại chỉ ở tầm trung. Nhưng tiết hai buổi chiều, Lập Hạ quay lại nhìn thì phát hiện cả hai cậu bạn đều đã biến mất, không biết đã trốn đi từ lúc nào. Thế là sau khi tan học, Lập Hạ liền cùng Ngộ Kiến trở về phòng ký túc.
Lập Hạ mang hộp tới nhà ăn lấy cơm, lách người sang bên nhìn dòng người đen kịt không thấy điểm đầu, chợt cảm thấy đói cồn cào.
Lê lết gần một tiếng đồng hồ mới ra được bên ngoài, Lập Hạ bưng hộp cơm đi về hướng ký túc, Lập Hạ ngẩng đầu lên thì sững người, Lý Yên Nhiên đang đứng trước của cười lịch sự với cô. Lập Hạ cảm thấy hộp cơm bằng nhôm trên tay mình đang dần nóng lên, cơn nóng chạy thẳng lên tận mang tai.
"Suốt một tháng nay, Tiểu Tư đều dạy bổ túc cho cậu à?"
"... Ừ"
"Chẳng trách, chuyện của mình lo chưa xong, còn muốn quan tâm đến việc học của cậu nữa, ngày nào trông cậu ấy cũng như thiếu ngủ ấy, thật khiến người khác lo lắng quá."
"Vốn dĩ mình..."
"Mình không có ý gì khác, cậu không cần giải thích. Chỉ là, chuyện của mình thì tốt nhất nên tự mình giải quyết, Tiểu Tư đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng cậu cứ làm phiền người ta mãi vậy cũng ngại đúng không?" Lý Yên Nhiên nói đến đây thì giọng thoáng chút kêu ngạo, ánh mắt mang theo vài phần thương hại nhìn thẳng vào Lập Hạ. Lập Hạ đột nhiên hoảng hốt, há miệng nhưng cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ cảm thấy mắt cay đến khó chịu.
"Mình cũng không phải vì..."
"Vì cái gì... Việc này chẳng liên quan đến mình, mình phải đi đón Tiểu Tư tan học về đây. Tạm biệt."
"Xin đợi một chút..."
Lập Hạ kiên quyết giữ lấy tay áo của Lý Yên Nhiên.
Với những bạn học khác, ví dụ như Ngộ Kiến hay Doanh Doanh, Lập Hạ là một nữ sinh mang lại cảm giác thân thiết. Sau khi quen thân với Lập Hạ, Ngộ Kiến còn nói rằng thực ra Lập Hạ là một chú mèo hay bám riết lấy người khác. Lập Hạ kéo tay áo của Lý Yên Nhiên rồi mới cảm thấy bất ngờ, đôi tay lúng túng khựng lại.
Lý Yên Nhiên vội vàng hất tay Lập Hạ ra, trong mắt tăng thêm vài phần chán ghét. Mặc dù cô ta được dạy dỗ rất cẩn thận về lễ nghi, nhưng tất cả bỗng chốc biến mất hoàn toàn. Vì cái hất tay ấy của cô ta, cũng vì sự lúng túng của Lập Hạ, hộp cơm trên tay Lập Hạ đột nhiên rơi xuống đất, thức ăn bên trong bắn hết lên chiếc áo khoác trắng của Lý Yên Nhiên. Tiếng hét của Lý Yên Nhiên khiến các học sinh xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Dường như thời gian đã tan biến. Tất cả âm thanh cũng vậy.
Lập Hạ ngẩng đầu lên lần nữa, Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đã ở ngay phía sau Lý Yên Nhiên. Khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Tiểu Tư khiến Lập Hạ chẳng còn hoảng loạn chút nào nữa, thậm chí đột nhiên, Lập Hạ còn cảm thấy nhẽ nhõm vô cùng. Cô nghĩ may quá, Tiểu Tư tới rồi.
- ---0o0-----
Thả sao đi nèo các tềnh yêu ơi (>.<)