Dịch/edit: Be Lười
Sau cơn mưa chiều tối, bầu trời đã tối đen.
Trong không khí có mùi vị tươi mát của cỏ xanh và âm thanh “xào xạc” của lá cây, bị gió thổi vào xuyên qua khe cửa sổ, một chút hơi mát dường như thổi vào cổ, thổi vào từng lỗ chân lông đầy mồ hôi, bỗng nhiên thật thoải mái.
Trong phòng có tiếng vang trầm thấp.
Trong bóng tối, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác được quần áo dán trên người mình đã ướt nhẹp, dính vào người rất khó chịu.
“Hí—–” Phó Minh Dư nhíu mày, bàn tay ấn vào gái cô, giọng khàn khàn, “Bảo bối, em nhẹ chút.”
“Anh câm miệng.”
Nguyễn Tư Nhàn vùi đầu vào cổ anh, nhắm chặt hai mắt, một tay khác dùng sức kéo góc áo anh, nhẹ run.
Cô cắn răng, cố gắng kiềm chế mà nhỏ giọng nói: “Sao anh vẫn còn chưa tốt… Em mệt lắm rồi…”
Phó Minh Dư cúi đầu, phun ra hơi thở nóng bỏng, tỉ mỉ hôn vành tai cô.
Cô dán vào cổ anh, tắt đèn gian phòng tối om, phóng đại khứu giác và thính giác, tất cả đều rất rõ ràng.
Mùi hương trên người anh bao quanh Nguyễn Tư Nhàn.
Rõ ràng là mùi hương linh sam mát lạnh, lúc này cũng mang theo một cảm giác nóng bỏng.
Trong không khí có hơi thở kiềm chế, hoặc nóng bỏng, liên tục không ngừng.
Trong lòng bàn tay Nguyễn Tư Nhàn có một tầng kén mỏng, da thịt lại nhẵn nhịu mềm mại.
Cảm giác dịu dàng và một chút thô to cùng nhau tồn tại, mỗi lần động tác cũng như đang khiêu khích dây cung căng cứng.
Hô hấp Nguyễn Tư Nhàn ngày càng dồn dập, lông mi run lên vì căng thẳng, quên đi thời gian.
Khôn biết qua bao lâu, cánh tay đột nhiên cứng đờ.
Cô ngẩng đầu, trong bóng tối trông thấy Phó Minh Dư nhắm chặt hai mắt, mi tâm khẽ run, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cô há nửa miệng, nhất thời quên hô hấp.
Lúc anh chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt cô kéo về ý thức, chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Trong căn phòng mờ tối, Phó Minh Dư dựa vào ghế sofa, thở ra một hơi thật dài, chậm rãi chỉnh sửa quần áo, dùng khăn giấy lau dọn ghế sofa đã bẩn.
Sau khi vứt khăn giấy đi, anh đi đến bên tường, đưa tay bật đèn, ánh sáng ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh truyền qua cửa ngoài, thật lâu không dừng.
Phó Minh Dư đứng cạnh cửa, ý đồ mở cửa ra, lại phát hiện cửa bị khóa trái.
Anh dựa vào tường, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Còn chưa ra sao?”
“Ai cần anh lo!”
Nguyễn Tư Nhàn đã sớm rửa tay xong, nhưng nhìn lòng bàn tay hồng hồng, hô hấp vẫn không thể bình thường lại được.
Nhìn bản thân trong gương, mặt ửng hổng, mấy ngọn tóc bị mồ hôi thấm ướt dán vào cổ, giống như cô mới là người bị làm vậy.
Qúa mệt rồi!
Còn mệt hơn lái máy bay!
Vài phút sau, cô mở cửa, trước mắt là Phó Minh Dư áo sơ mi chỉnh chỉnh tề tề, không một nếp nhăn, ngay cả cổ áo cũng cẩn thận gọn gàng.
Sao có thể có cái người vừa có dáng vẻ muốn sống muốn chết, mà chỉ trong vòng mười phút đã trở về dáng vẻ như lập tức có thể lên bảng tin vậy?
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu đẩy anh ra, “Anh đi ra, đừng có chặn đường.”
Cô đi vào phòng khách, áo khác của Phó Minh Dư vẫn ở trên ghế sofa, vừa xong hình như bị cô ngồi lên, lộn xộn như hàng vỉa hè, tay áo còn nhăn nhúm.
Lúc cô cúi người chuẩn bị cầm lên, lại nhìn thấy khăn giấy trong thùng rác, mơ hồ vẫn còn hương vị khó có thể diễn tả bằng lời.
Vốn lỗ tai của cô đã không đỏ nữa, nhìn thấy cảnh này, huyệt thái dương đột nhiên lại nhảy lên, lòng bàn tay cầm áo khoác lại nóng lên.
Hạ bùa rồi, chắc chắn là bị hạ bùa rồi.
Cô là một người thận trọng rụt rè, một nữ thanh niên phù hợp với giá trị quan của xã hội bao nhiêu, vậy mà lại bị anh dụ dỗ làm một chuyện mà cả đời chưa từng nghĩ qua là sẽ làm.
Phó Minh Dư ở bên cạnh thắt cà vạt, ngón tay thon dài lưu loát thắt, nghiêng đầu thấy Nguyễn Tư Nhàn đang cầm áo khoác của anh, nói: “Bảo bối, đưa áo khoác cho anh.”
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến từng tiếng từng tiếng “bảo bối” lúc nãy anh kêu bên tai cô, khuôn mặt lại nóng lên, lập tức ném áo khoác lên đầu anh.
“Sau này chuyện của mình tự làm đi!”
Phó Minh Dư không hiểu lắm, giả vờ như không nghe hiểu lời Nguyễn Tư Nhàn, lấy áo khoác xuống, vắt lên khuỷu tay, bước lên một bước sờ sờ đầu Nguyễn Tư Nhàn.
“Ừm, vậy anh về công ty làm việc.” Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Nghỉ ngơi sớm một chút, anh thấy em rất mệt đấy.”
Nguyễn Tư Nhàn: “…”
Trách ai? ! Trách ai? !
—
Sau khi Phó Minh Dư đi, Nguyễn Tư Nhàn về phòng ăn dọn dẹp cái bàn.
Tay vừa động, đã nghe thấy “choang” một tiếng, một cái bát đã lăn lóc chên bàn, còn lăn hẳn hai vòng.
Nguyễn Tư Nhàn nhanh tay nhanh mắt, lập tức xoay người đỡ lấy mới tránh khỏi bị tổn thất một cái bát.
Mà sau khi cô đỡ được cái bát, lại nhắm mắt lại, tron lòng rất là bất đắc dĩ.
Đột nhiên có loại cảm giác cánh tay kéo tạ 50kg cũng vô dụng rồi.
Rửa bát xong sau đóvào phòng sách, Nguyễn Tư Nhần cầm lên tài liệu sát hạch, đeo tai nghe, thanh tâm quả dục chuẩn bị bài kiểm tra.
Nhưng lúc cô làm đề, cô phát hiện chữ cô viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, cánh tay giống như không điều khiển được vậy.
Sẽ không có lần sau đâu.
Lần sau cô chính là Venus cụt tay.
Đột nhiên điện thoại có một tin nhắn đến
[Trịnh Ấu An]: ……..
[Nguyễn Tư Nhàn]: ?
Sau khi phát hiện mình không bị block, Trịnh Ấu An lập tức gửi đoạn văn bản mà mình đã chuẩn bị xong cho Nguyễn Tư Nhàn.
[Trịnh Ấu An]: Đầu tiên tôi nói tiếng xin lỗi với cô, vừa xong gọi điện cho tổng giám đốc Phó mãi mà không nhận, chính là chuyện ngày hôm qua, tôi nói linh tinh, cô nhất định đừng coi là thật. Tôi nói thẳng động cơ của tôi: Tôi chỉ không muốn người nhà gán ghép tôi và tổng giám đốc Phó nên mới tạo tin đồn nhảm, lúc đấy tôi chắc chắn rằng người trong nhà sẽ không nói ra ngoài, không nghĩ tới vẫn truyền đến tai cô rồi, tôi thật sự chưa nhìn thấy gì, lần đi Tây Ba Nha công tác đó sau khi xuống máy bay chúng tôi mỗi người một ngả, tất cả đều là tôi tự bịa chuyện.
Sau khi Phó Minh Dư phủ nhận, Nguyễn Tư Nhàn cũng nghĩ tới, rốt cuộc là Trịnh Ấu An nhìn nhầm rồi hay là cô ấy cố ý nói như vậy.
Cái trước có khả năng tương đối lớn, dù sao Trịnh Ấu An có ghét Phó Minh Dư thế nào đi nữa cũng sẽ không nói xấu anh.
Nhưng không nghĩ tới thật đúng là như vậy.
Thấy Nguyễn Tư Nhàn không trả lời tin nhắn luôn, Trịnh Ấu An cẩn thận từng li từng tý gõ ra mấy chữ.
[Trịnh Ấu An]: Hai người không phải cãi nhau rồi chứ?
Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa nghĩ xong nên nói gì, đối phương lại gửi đến một tin nhắn.
[Trịnh Ấu An]: Hai người không phải là động thủ rồi đi!
“…”
Vậy thật sự là động thủ rồi!
[Trịnh Ấu An]: Chuyện này là tôi sai, nếu hai người thật sự chia tay, tôi đền cô một người bạn trai!
[Trịnh Ấu An]: Tổng giám đốc trẻ tuổi độc thân không nhiều, nhưng sắp lên chức là có!
[Nguyễn Tư Nhàn]: Không cần đâu chị gái.
[Trịnh Ấu An]: Không không không, là tôi nên gọi cô là chị.
[Nguyễn Tư Nhàn: Chúng tôi không có chuyện gì!
[Trịnh Ấu An]: Đừng khách khí, là tôi nhiều miệng gây chuyện, tôi nên bồi thường một chút.
[Trịnh Ấu An]: ?
[Trịnh Ấu An]: Hai người không có chuyện gì?
Trước đó Phó Minh Dư bận rộn, không thèm nhận điện thoại của Trịnh Ấu An, Trịnh Ấu An tự nhiên là sợ rồi, cho rằng anh nổi giận, đang ở biên giới phạm pháp, cũng không dám gọi điện cho anh nữa, ngược lại đi tìm Nguyễn Tư Nhàn nhận tội.
Nguyễn Tư Nhàn biết trước sau của chuyện này, nghĩ nghĩ, vẫn nên nói với Phó Minh Dư một tiếng, miễn cho anh nghĩ đến lại làm ra chuyện thương thiên hại lý gì.
Chỉ là cô cố gắng che dấu nguyên nhân Trịnh Ấu An nói xấu anh, chỉ nói cô ấy uogs nhiều nói lung tung.
“Cô ấy nói ây giờ tùy anh xử lý, muốn chém muốn giết muốn róc thịt tùy anh.”
“Ừm.” Một tay Phó Minh Dư nhận điện thoại, một tay nhanh chóng ký lên văn kiện, lạnh nhạt nói, “Ừm, biết rồi.”
Lấy kinh nghiệm hiểu biết về tổng giám đốc bá đạo của Nguyễn Tư Nhàn từ tiểu thuyết và phim truyền hìn, ngữ khí càng bình thản, chính là đại biểu càng tức giận.
“Anh tức giận rồi?”
Phó Minh Dư: “Có một chút.”
“Có một chút” của tổng giám đốc bá đạo tất nhiên là không thể so sánh với “có một chút” của người bình thường.
Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi: “Có phải anh đang suy nghĩ nên trả thù cô ấy như thế nào không?”
Phó Minh Dư cười nhẹ, “Không đến mức.”
Từ tháng sáu năm nay đến bây giờ, khách sạn năm sao dưới trướng nhà họ Trịnh ở thành phố hạng ba hầu như đã đóng cửa hết, năm giữ ở thành phố hạng hai cũng tràn ngập nguy hiểm.
Ngoại giới không nhất định nhìn ra được nhà họ Trịnh có xu thế suy thoái, nhưng là bên hợp tác lâu dài, Phó Minh Dư có thể từ các phương diện nhìn ra một chút.
Huống hồ từ hai năm trước nhà họ Trịnh gán ghép anh và Trịnh Ấu An, anh cũng đã cảm nhận được tình huống không lạc quan của nhà họ Trịnh.
Phó Minh Dư chớp mắt, nhanh tay ký tên, “Không muốn so đo với cô ta.”
“Ồ, vậy ư.” Nguyễn Tư Nhàn ở đầu bên kia điện thoại cũng cười lên, “Khoan dung độ lượng của anh còn rất lớn đấy.”
“Anh thấy độ lượng của anh có lớn hay không, không phải em là người được thử nghiệm rõ nhất sao.”(1)
(1) Mọi người có hiểu ý đen tối ở đây không :v
Nguyễn Tư Nhàn hừ nhẹ một tiếng, “Em đi đọc sách.”
Phó Minh Dư: “Ừm? Muộn như vậy vẫn đọc sách, tinh thần của em vẫn rất tốt?”
“… Phó Minh Dư em nói cho anh, sau này anh đừng mơ vào cửa nhà em.”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Minh Dư cười cười, đặt bút máy sang một bên, Bách Dương đi lên lấy văn kiện.
Phó Minh Dư đứng dậy, nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi Bách Dương, “Mẹ tôi về nhà rồi?”
“Phu nhân vừa xuống máy bay.”
Phó Minh Dư gật gật đầu, để Bách Dương nói với lái xe, tối nay về biệt thự Hồ Quang.
Anh về trước Hạ Lan Tương mấy phút, Đậu Đậu dựa vào chân anh, lật cái bụng cào cào.
Phó Minh Dư chơi với nó một lúc, lúc muốn lên tầng thay quần áo thì ngoài cửa có động tĩnh.
Hạ Lan Tương mặt đầy xuân quang đi vào, mặc một chiếc áo lông sáng bóng, đứng dưới ánh đèn, giống như mới từ sân khấu Broadway xuống.
Bà thấy Phó Minh Dư trong nhà, dừng bước, đứng tại chỗ, nhìn anh một vòng từ trên xuống dưới, “Ồ, đây là ai vậy? Đi vào nhầm nhà rồi sao?”
Lại quay đầu vẫy tay với lái xe: “Nhà tôi có người lạ xâm nhập trái phép, mau giúp tôi báo cảnh sát.”
Lái xe đang xách hành lí vào không nhin được cười.
Phó Minh Dư mắt lạnh nhìn bà, mở cúc tay áo, đi về phía bà.
Có lúc anh đã nghi ngờ có phải bản thân anh có vấn đề gì hay không, người phụ nữ bên cạnh một người so một người miệng lưỡi bén nhọn.
Hạ Lan Tương lung lay đi vào bên cạnh bàn, lấy từ trong túi ra một hộp nhung màu xanh ngọc, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền, ngoắc vào ngón tay, xoay người về phía Phó Minh Dư, giương cằm lên, “Nhìn xem.”
Phó Minh Dư chỉ nhìn lướt qua, đối với loại đồ vật yêu thích của phụ nữ này không quá hứng thú.
“Rất đẹp.”
“Đẹp còn cần con nói sao, mẹ không có mắt sao?”
Hạ Lan Tương quơ quơ dây truyền dưới ánh đèn, mặt dây truyền phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Phó Minh Dư nhấc mắt, “Vượt quá dự tính rồi?”
“…” Hạ Lan Tương thu lại dây truyền, “Tục!”
Sau khi cẩn thận bỏ dây truyền vào hộp, bà mới nói: “Vốn lần này mẹ sang bên kiaa chỉ định xem triển lãm tranh, thế nhưng ngài Leicester nghe nói mẹ sang, nhất định phải mời mẹ tham gia tiệc nhà ông ấy, vốn mẹ không muốn đi, nhưng người ta tự mình đến mời, mẹ có thể không cho mạt mũi sao?”
Phó Minh Dư gật gật đầu, không tiếp lời.
Vị Leicester kia anh đã nghe Hạ Lan Tương nói qua, là một nhà thiết kế trang sức người Anh, đầu năm nay ký hợp đồng với một hãng trang sức Trung Quốc nào đó, từ đó thường xuyện thường trú ở Trung Quốc.
“Sau đó mẹ khen giải thưởng về dây truyền mà ông ấy lấy được, kết quả ông ấy không nói hai lời đã tặng dây truyền cho mẹ, thịnh tình không thể chối từ, mẹ cũng không từ chối được.”
Hạ Lan Tương vuốt vuốt huyệt thái dương, “Từ đầu mẹ đã muốn điệu thấp, kết quả ông ấy làm như vậy, tất cả nhũng người phụ nữ trong tiệc đều dán mắt vào mẹ, thật phiền.”
Phó Minh Dư nghe vậy, nghĩ đến gì đó, chậm rãi đi đến ben cạnh bàn, lại mở chiếc hộp ra một lần nữa, đánh giá chiếc giây truyền bên trong.
Hạ Lan Tương vẫn ở đằng sau bày tỏ phiền não, “Ôi, con biết Cù Tầm Nhạn chứ, bình thường bà ta đều đeo vòng hạt phật, không hứng thú với mấy cái này, là đi cùng với em gái bà ta, kết quả hôm nay cũng dán mắt nhìn mẹ mấy lần, làm mẹ thật ngại mà. Ôi, cũng đúng thôi, thứ đồ đẹp như vậy, có người phụ nữ nào mà không thích chứ?”
Đúng lúc bà nói xong, Phó Minh dư đóng nắp hộp lại, quay đầu hỏi: “Bán cho con, được chứ?”
Sau khi Hạ Lan Tương hiểu Phó Minh Dư muốn làm gì, ba che ngực hít mạnh một hơi, thiếu chút nữa đứng không vững: “Phó Minh Dư con còn có lương tâm hay không, mẹ vất vả khổ sở nuôi con lớn như thế, con lại đối xử như thế với mẹ? ? !”
Lễ Giáng Sinh ngày ấy, Nguyễn Tư Nhàn vượt qua trên máy bay.
Trước tết Nguyên Đán một ngày, Biện Toàn tìm Nguyễn Tư Nhàn dạo phố.
Hai người đi trên đường, nhìn đầy đường đều là trang trí năm mới, sau lưng liền phát lạnh.
“Tớ nghĩ đến thời gian trước vẫn làm tiếp viên bình thường, vừa đến Quốc Khánh, tết Nguyên Đán và mùa xuân, cả người tớ đã muốn nổi da gà.
Biện Toàn kéo tay Nguyễn Tư Nhàn, ung dung đi chậm, “Tớ từ lúc tốt nghiệp đại học đến lúc bay tư, bốn năm thời gian không có một lần về nhà qua năm mới, mỗi năm đều đưa người ta về nhà, bọn tớ gì ở khách sạn, ngay cả thức ăn ngoài cũng không có, ăn chút mì tôm cho xong việc, nghĩ lại những ngày tháng đó thật không phải của người sống mà.”
Nói, cô vỗ vỗ bả vai Nguyễn Tư Nhàn, “May mà tớ giải thoát rồi, cậu vẫn cố chịu nhé.”
Ngày nghỉ lễ đối với người khác mà nói là ngày nghỉ ngơi, là ngày thư giãn, nhưng đối với ngành hàng không mà nói, chính là những ngày chiến đấu mệt mỏi.
Mọi người đều hận không thể để ngày lễ đừng đến, càng không có tam trạng gì mà tặng quà ngày lễ, lâu dần rồi cảm giác với những nghi thức ngày lễ cũng dần phai nhạt.
Nguyễn Tư Nhàn hơi buồn ngủ, uống trà sữa, dùng ánh mắt hờ hững lướt qua đường.
Lúc lướt qua cửa hàng thời trang nam cao cấp bên góc, bước chân của cô dừng lại một chút.
“Sao thế?” Biện Toàn theo ánh mắt của cô nhìn qua, “Muốn tặng quà năm mới cho bạn trai ư?”
Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện, nhưng bước chân lại tự động đi về phía cửa hàng.
Trước của có hai người nhân viên cầm khăn lông và rượu chào đón, dẫn Nguyễn Tư Nhàn và Biện Toàn vào khu đồ mới.
Nguyễn Tư Nhàn lướt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống cà vạt.
Trong ngăn tủ bày hai mươi cái cà vạt, kiểu dáng hầu hết đều khá điệu thấp, Nguyễn Tư Nhàn nhìn vài phút, sau đó lắc lắc đầu.
“Bỏ đi.”
“Không thích ư?” Biện Toàn nói, “Tớ thấy rất đẹp mà.”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng hình như cà vạt của anh ấy đều là đặt riêng.”
“Thì có sao, quan trọng là tấm lòng.” Biên Toàn kéo cô qua, “Cậu tặng, anh ấy dám nói không thích sao?”
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ nghĩ, đuôi lông mày nhếch lên, “Anh ấy không dám.”
Mua một chiếc cà vạt hoa văn màu tối, Nguyễn Tư Nhàn cẩn thận từng li từng tí bỏ vào vali phi hành, bên trên là một tầng áo lông dê, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hừ, Phó Minh Dư, nếu anh dám nói không thích, chiếc và vạt này chính là cái dây lấy mạng anh.
6h tối ngày 31 tháng 12, Nguyễn Tư Nhàn bay chuyến bay trở về điểm xuất phát.
Loading...
Sau khi người tiếp viên cuối cùng xuống máy bay, cơ trưởng mang Nguyễn Tư Nhàn đi một vòng quanh khoang máy, lần lượt kiểm tra.
“Ôi, lại một năm qua đi.”
Cơ trưởng vỗ vỗ giá để hành lí, nghe thấy âm thanh cảm thấy rất yên tâm, “Cả một năm bận rộn, lúc nào mới là đầu đây.”
Ra khỏi khoang khách, nhân viên an toàn và tiếp viên hàng không, toàn tổ bay đều đứng trên bậc thang nói chuyện, chúc phúc năm mới.
Sân bay gió lớn, tóc của Nguyễn Tư Nhàn bị gió thổi loạn, cô lấy khăn quàng cổ ra, vừa quấn lên cổ vừa đi về phía xe của tổ bay.
Cô để tổ tiếp viên mặc váy lên xe trước, mình và cơ tưởng thì đợi phía sau.
Lúc ddang muốn lên xe, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng quay đầu nhìn sang, người của tổ bay đã lên xe cũng nhô đầu ra nhìn qua.
“Ôi, hình như xảy ra chuyện gì ấy!”
“Sắp qua năm mới rồi còn xảy ra chuyện gì nữa chứ?”
“Là đang đánh nhau sao?”
“Hình như là tổ bay bên kia.”
Có một người muốn đi qua xem, Nguyễn Tư Nhàn giữ tay cô ấy lại, nói: “Có nhân viên bảo vệ giải quyết, trời lạnh như vậy cô đừng để bị cảm.”
Lúc xe tổ bay đi qua bên ấy, người gây chuyện đã bị mang đi rồi.
Sau khi đi xe từ sân bay về tòa nhà Thế Hàng, Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng đi đến bộ phận phi hành giao sổ nhiệm vụ, gặp người bên trong đang chúc mừng năm mới thế là lại ở thêm một lúc.
Lúc đi ra, Nguyễn Tư Nhàn nhận được tin nhắn của Phó Minh Dư, anh nói anh họp xong rồi, bây giờ về phòng làm việc, bảo cô đi phòng làm việc tìm anh.
Thế là Nguyễn Tư Nhàn liền đi về phía bên kia.
Đi được vài bước, đột nhiên cô nhìn thấy trong hang thủy tinh có một người đàn ông đang đứng đấy, hai tay cậu chống mặt tường, khom lưng, cúi đầu xuống.
Người này cũng không phải người xa lạ.
Cậu là cùng trường cấp ba của Nguyễn Tư Nhàn, là nhân viên bảo dưỡng, bình thường hai người gặp mặt cũng sẽ nói chuyện vài câu.
Hình như cậu… đang khóc?
Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi đi lại gần, đứng sau lưng, vỗ vỗ vai cậu.
“Đàm Sơn?”
Đàm Sơn quay đầu, hốc mắt đỏ lên, thấy là Nguyễn Tư Nhàn, lại lập tức quay đầu đi.
“Cậu sao vậy?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Đàm Sơn duy trì nguyên tư thế, hai tay chống tường, bả vai lại run lên.
Nguyễn Tư Nhàn đứng một lúc, thấy cậu hình như không muốn nói chuyện, thế là chuẩn bị xuay người đi.
Nhưng ý nghĩ vừa xuât hiên trong đầu, Đàm Sơn lại mở miệng.
“Thật ngại quá.” Giọng cậu hơi khàn khàn, có chút nghẹn ngào, “Đi làm, kiếm tiền, thật sự không có quá nhiều ý nghĩa nữa rồi.”
“Sao thế?” Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến cái gì, lại nói, “Vừa xong, bên kia sân bay là cậu xảy ra chuyện sao?”
Đàm Sơn nuốt vào một hơi, tiếng nói nghnej ngào, “Đúng, tớ đánh người rồi, ông đây không thể nhịn được nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn: “Ừm?”
Đàm Sơn quay đầu nhìn cô, nghẹn đỏ mắt, hai mắt đầy tơ máu.
Cậu như muốn mở miệng, lời nói lại nuốt lại, mím chặt khóe môi, cái cằm khẽ run.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy, cậu giống như một cây cung kéo căng, rất nhanh sẽ gãy mất.
“Ngày mai là năm mới rồi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Một năm mới, tất cả mọi thứ đều mới, không có gì là không qua đi.”
Cô vốn định an ủi một chút, lại không nghĩ rằng câu nói này chọc đến dây thần kinh nào củ Đàm Sơn, đột nhiên nắm bờ vai của cô, lớn tiếng gào ra.
“Năm mới đều sẽ tốt cái rắm! Đều không tốt! Không tốt được rồi!”
Nguyễn Tư Nhàn bị dọa đến động cũng không dám động.
Không phải nói người trưởng thành sụp đổ đều là im lặng không một tiếng động sao? Đại ca anh có chuyện gì xảy ra? !
Mà Đàm Sơn cảm xúc sụp đổ, cũng mặc kệ người trước mắt là ai, chỉ muốn tìm bả vai dựa vào.
“Quá khó khăn, tớ quá khó khăn, nhưng ngày này là thời gian của người sao? Bạn gái của tớ mỗi ngày giục tớ mua nhà, sang năm không mua nhà sẽ không đợi tớ nữa, muốn về quê đi xem mắt, con mẹ nó chứ tớ cũng nghĩ mua nhà mà thế nhưng mà tớ mua không nổi! Một tháng tiền lương chỉ có như vậy, còn ăn cơm còn sinh hoạt còn muốn đưa tiền cho cha mẹ, tớ đi đâu mua nhà!”
Nguyễn Tư Nhàn cứng lưng, không biết nói cái gì, chỉ có thể khô cằn nói: “Vậy vì sao cậu đánh người?”
“Tớ chịu không được tên chương cơ trưởng kia, chơi cái quái gì! Nhiều lần đều không nhớ tắt rađa, chúng ta bảo dưỡng mạng không phải mạng người sao? ! Phóng xạ ai chịu nổi? ! Tớ mua không nổi phòng ở còn muốn sống thêm mấy năm nữa, nói anh ta mấy lần anh ta đều quên, thật không coi chúng ta bảo dưỡng là người có đúng không!”
“Ây. . .”
Nguyễn Tư Nhàn mỗi lần lên máy bay, có cơ trưởng sẽ nhắc nhở nàng lúc hạ cánh nhớ tắt rađa, cái này tạo ra tổn thương rất lớn đối với đội bảo dưỡng dẫn dừng máy bay, nhưng có cơ trưởng sẽ không nhắc nhở, thậm chí chính cơ trưởng cũng sẽ quên.
Quần áo Nguyễn Tư Nhàn bị cậu nắm chặt, có thể cảm giác được chỗ bả vai có một mảng ướt át.
“Thật ngại quá, cái công việc này chẳng có ý nghĩa gì!” Ngay từ đầu cậu chỉ là nghẹn ngào, bây giờ đã hoàn toàn là phát tiết, “Chịu phóng xạ không nói, còn mỗi ngày chịu tội thay, mẹ nó chuyện hành không Tứ Xuyên lần trước truyền thông đưa tin cũng là bảo dưỡng kiểm tra sửa chữa không cẩn thận làm kính chắn gió vỡ, CMN liên quan quái gì đến bảo dưỡng chứ! CMN cái may bay y nguyên bảo dưỡng động cũng không có động qua!”
Lúc cậu sụp đổ càng ngày càng không ngăn được, Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết nên làm cái gì.
Hai là cô là khác phái, mấu chốt nơi này là công ty của bạn trai cô, dáng vẻ này không tốt lắm đâu!
“Cái kia. . .” Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi đẩy cậu ra, “Có việc chúng ta từ từ nói. . .”
Bị cô đẩy, Đàm Sơn dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, đắm chìm trong bi thương.
“Công việc vẫn không thể bỏ. . . những cái khác tớ đều không biết làm. . .”
Nguyễn Tư Nhàn sợ hãi một hồi nữa Đàm Sơn lại đột nhiên ngồi dậy dựa vào bờ vai cô, thế là cô lui một bước, nói: “Tớ đi —— “
Điện thoại đột nhiên vang lên, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn không hiểu nhảy một cái.
Cô lấy ra nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Phó Minh Dư.
[ Phó Minh Dư ]: Ngẩng đầu.
Hai chữ này giống mệnh lệnh của máy móc, Nguyễn Tư Nhàn lập tức ngẩng đầu.
Xuyên thấu qua hành lang pha lê, cô trông thấy đối diện cửa sổ sát đất văn phòng tổng thanh tra có một người đứng đấy.
“. . .”
Nguyễn Tư Nhàn thở dài một hơi, cất điện thoại.
Đàm Sơn bụm mặt, “Thật xin lỗi. . . Tớ nói nhiều rồi. . . Ngại quá để cậu ở đây nghe tớ phàn nàn.”
“Tớ còn có chút việc, vậy tớ đi trước nhé.”
Dỗ bạn trai đi.
Trước khi vào phòng làm việc của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn dừng một chút, lại quay đầu đi đến bên cạnh một trợ lý nữ, ngồi xổm xuống mở vali phi hành ra, lấy hộp cà vạt kia.
Sau khi gửi vali phi hành ở chỗ trợ lý, cô chắp tay sau lưng, giấu hộp sau người, nhẹ nhàng đi vào.
Phó Minh Dư đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.
Thấy Nguyễn Tư Nhàn vào, anh nghiêng đầu, giơ tay lên một cái, ra hiệu Nguyễn Tư Nhàn chờ một chút.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi vào trên ghế sofa, giấu chiếc hộp ở sau lưng.
Mấy phút chờ Phó Minh Dư gọi điện thoại, cô ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học.
Gọi điện thoại xong, Phó Minh Dư quay người đi về phía cô.
Anh ngồi vào bên cạnh cô, duỗi chân, tư thế buông lỏng, lại không nói chuyện, lướt điện thoại không biết đang xem cái gì.
Nhìn thật là lạnh lùng nha.
Nguyễn Tư Nhàn tới gần chút.
“Tổng giám đốc Phó?”
Anh không nói chuyện, vẫn lướt điện thoại di động.
Nguyễn Tư Nhàn giật tay áo của anh một chút.
“Bạn trai?”
Anh vẫn không nói chuyện, ngay cả con mắt cũng không nhấc một chút nào.
Nguyễn Tư Nhàn liếm liếm khóe môi, lại tới gần chút.
“Anh ơi?”
Động tác trên đều ngón tay đột nhiên dừng lại.
Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, trong con ngươi có tia sáng nhỏ, lông mày nhẹ giật giật.
Nhưng anh vẫn không nói chuyện, chỉ là thẳng người lên, cúi người đưa tay về phía mặt bàn.
Nguyễn Tư Nhàn giữ chặt góc áo của anh.
“Vừa xong em gặp phải bạn học cấp ba, cảm xúc của cậu ấy không tốt lắm, sau đó —— “
Đột nhiên, một hộp nhung mà xanh ngọc xuất hiện trước mặt cô.
Mở nắp ra, bên trong là một sợi dây chuyền anh ra ánh sáng trơn bóng, mặt dây chuyền không lớn, là hình lục giác tinh xảo.
“Quà năm mới.”
Nguyễn Tư Nhàn há to miệng.
Rõ ràng chỉ là một món quà năm mới, lại bị một loại cảm giác cẩn thận quan tâm hạnh phúc đập vào, chậm rãi lan tràn, bất tri bất giác tràn đầy trong lòng.
“Em. . .” Cô có chút không biết làm sao, “Em cũng không thiếu. . .”
“Thiếu nhu yếu phẩm còn gọi là quà sao?” Phó Minh Dư lấy dây chuyền ra, đưa tay vòng qua cổ của cô, đeo lên.
Nguyễn Tư Nhàn mắt cũng không nháy một cái nhìn Phó Minh Dư, quên xem quà năm mới của mình.
Ngón tay Phó Minh Dư theo dây truyền lướt đến mặt dây chuyền, nhẹ nhàng gảy một chút.
“Mặc dù anh đã nghe em nói em không thích những này —— “
“Em thích đó.”
Nguyễn Tư Nhàn thốt ra.
Bởi vì là anh tặng, cho nên thích đó.
Tác giả có lời muốn nói: Anh em đàn ông gõ bảng đen: Nhu yếu phẩm không tính là quà!