Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 5: ACJ31



Edit: Shun An

Beta: Be Lười

Nguyễn Tư Nhàn đỏ mắt rời khỏi du thuyền.

Mặc dù cô không sinh ra trong quyền quý như người ta, cũng không coi là thiên chi kiêu tử. Nhưng là hoa khôi học đường từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cũng không ít. Thỉnh thoảng cũng có một ít lời bóng gió, nhưng từ trước đến nay cũng chưa có ai nhục nhã cô như thế.

Cái gì “Cho cô một cơ hội”? Cái gì “Thật là trùng hợp mà” ?

Xem cô là loại người gì vậy?

Nếu như lúc đó không phải Phó Minh Dư lập tức xoay người đi. Nếu như không phải ngại đây là buổi tiệc của ông chủ Biện Toàn. Nếu như không phải ở đây đều là người ngoại quốc, Nguyễn Tư Nhàn nhất định sẽ cầm ly rượu trong tay hất toàn bộ vào mặt Phó Minh Dư.

Đáng tiếc bây giờ hết thảy đều là vô ích, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, Nguyễn Tư Nhàn tự biết giải thích thế nào với loại ngu ngốc như Phó Minh Dư cũng là vô dụng.

Đi!

Đi ngay lập tức!

Nguyễn Tư Nhàn không chịu nổi sự oan ức này,

quyết định rời khỏi Thế Hàng, rời khỏi phạm vi cầm quyền của Phó Minh Dư, không muốn như một đứa ngu ngốc ở lại dưới công ty anh ta mà kiếm sống nữa.

Bên trong phòng khách sạn có máy vi tính, Nguyễn Tư Nhàn mở word ra liền bắt đầu viết đơn xin nghỉ việc.

Thời điểm Tư Tiểu Trân gọi đến, Nguyễn Tư Nhàn vừa nghe câu đầu tiên chính là mắng cô một trận.

“Cậu còn hỏi nữa! Bởi vì chuyện này mà tớ mất hết mặt mũi rồi, tớ không làm nữa, bây giờ xin nghỉ việc!”

Tư Tiểu Trân bị lửa giận thiêu đốt của Nguyễn Tư Nhàn làm choáng váng, không biết mình đã làm gì sai, âm thanh lập tức nghẹn ngào.

“Cậu, cậu làm sao vậy? Mình chỉ muốn nói với cậu là không cần đưa thư nữa, mình mới tìm được cách khác rồi.”

Nguyễn Tư Nhàn đỡ trán, túm lấy bộ tóc lộn xộn, đưa mắt nhìn bốn chữ “ Đơn Xin Nghỉ Việc” được viết to trên màn hình máy tính, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Không nên giận cá chém thớt lên Tư Tiểu Trân.

Trong điện thoại, Nguyễn Tư Nhàn cũng không để ý Tư Tiểu Trân nói cách khác là cái gì. Trong đầu cô đều là Phó Minh Dư, vỗ vỗ ngực, cố gắng lấy lại bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra hai ngày trước cho Tư Tiểu Trân, đồng thời kích động chửi bới Phó Minh Dư trong vòng mười phút, dùng hết tất cả các từ ngữ xấu xa nhất mà trong đầu cô có thể nghĩ ra.

Tư Tiểu Trân nghe xong, thật lâu thần hồn vẫn chưa trở về.

“Anh ta, tại sao anh ta lại như thế?”

“Mình làm sao biết, bị thần kinh đấy!”

Tư Tiểu Trân im lặng một lát, còn nói: “Anh ta có thể là gặp qua nhiều loại phụ nữ như thế. Cho nên cũng hiểu lầm cậu. . .”

“Vậy mình bị ức hiếp thì sao sao? Mình mặc kệ, mình muốn từ chức. Bây giờ mình vừa nghĩ đến anh ta đều không thể thở được!”

Đầu bên kia máy vi tính vô cùng kiềm nén. Qua một lúc lâu, Tư Tiểu Trân nói: “Mình nghỉ việc cùng cậu. Hôm nay cậu mình gọi điện cho mình, bàn việc máy bay bên kia. . .”


Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng chuông điện thoại xa lạ, Nguyễn Tư Nhàn lập tức quay đầu, nhìn thấy Giang Tử Duyệt đứng ở sau lưng cô, vốn đã sửng sốt nhìn cô, bởi vì tiếng chuông đột nhiên vang lên, sắc mặt nhất thời luống cuống, lập tức cúi đầu ấn điện thoại di động.

Có điều chỉ là hoảng hốt nhất thời, lúc ngẩng đầu lên lại, nét mặt của Giang Tử Duyệt đã trở lại dáng vẻ như thường.

“Ơ. . .” Giang Tử Duyệt nói: “Chị mới vừa mở của, em không nghe thấy.”

Ý rất rõ ràng chuyện mới nãy cô nói cùng Tư Tiểu Trân, Giang Tử Duyệt đều nghe được.

“Lúc nào tớ về nước lại nói tiếp với cậu.”

Nguyễn Tư Nhàn cúp điện thoại, quay đầu nhìn Giang Tử Duyệt, không biết nên nói cái gì.

Giang Tử Duyệt có vẻ cũng hơi lúng túng, cúi đầu đi vào nhà vệ sinh rửa tay, đi ra lại sửa sang lại đồ của mình, không nói một câu nào.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, dù sao việc đã đến nước này, chuyện cô muốn từ chức cũng không giấu được, nên không quản nhiều.

Nhưng Giang Tử Duyệt cuối cùng cũng không kiềm nén được, ở trên giường vừa gấp quần áo vừa nói: “Em muốn từ chức thật sao? Đừng kích động, suy nghĩ thêm một chút nữa đi.”

Lời nói chân thành, nhưng mà Nguyễn Tư Nhàn cũng không thấy bao nhiêu phần thật lòng, giống như một câu giữ lại cho có, chỉ là nói như vậy thôi.

Vậy nên Nguyễn Tư Nhàn là lắc đầu, nói cô đã nghĩ kỹ rồi.

Quả nhiên, Giang Tử Duyệt cũng không hỏi nhiều nữa.

Nguyễn Tư Nhàn tiếp tục viết đơn xin nghỉ việc, đèn trên bàn sáng đến tận hai giờ sáng.

Chuyến bay trở về cất cánh vào hai ngày sau, lúc đến thành phố Giang, thời tiết không tốt lắm, tầng tầng sương mù dày đặc, rất nhiều máy bay vẫn trên cao lượn vòng chưa hạ cánh.

Lúc này đã là sáng sớm, đồng ruộng gần đó người dân đã bắt đầu thức dậy, tốp ba tốp năm nông dân vác công cụ chậm rãi đi tên bờ ruộng.

Xung quanh dòng xe vô tận nối đua nhau, cành sát giao chỉ huy giao thông ở cửa sân bay đổ hết cả mồ hôi.

Người ở cửa vào xếp hàng dài, người bị kẹt xe trên đường kéo vali chạy vội vàng vào cửa.

Sương mù dày đặc tản đi, từng chiếc máy bay lần lượt hạ cánh, các nhân viên tổ máy vội vàng đi tới để hướng máy bay dừng lại chính xác..

Sân Bay quốc tế thành phố Giang vẫn như cũ, trụ sở chính của Thế Hàng ở bên cạnh sân bay vẫn tấp nập như cũ.

Các nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kéo vali đi lại giữa sân bay, cười nói không ngừng, mỗi ngày như vậy, nhưng quay đi quay lại đều nói về những câu chuyện năm xưa.

Cho đến một tuần sau, mọi người nghe nói Nguyễn Tư Nhàn của tổ tiếp viên nghỉ việc.

Nghe nói đi rất quả quyết, thậm chí không đợi được một tháng bàn giao công việc. Bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, tiền thưởng cuối năm cũng không cần. Ngay ngày hôm đó đã dọn khỏi kí túc xá dành cho tiếp viên.

Đi cùng cô còn có cô bạn thân của cô Tư Tiểu Trân.

Có điều sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Nguyễn Tư Nhàn.

Cô trẻ tuổi xinh đẹp, mấy tháng trước mới vừa lên trang báo của Thế Hàng, ở ngay trang bìa của tờ báo, nổi tiếng một thời gian, mọi người âm thầm gọi đùa cô là “Bông hoa của Thế Hàng”, rất nhiều cơ trưởng còn độc thân liên tục bày tỏ với cô.

Sự nghiệp đang ở thời kỳ lên cao, lúc bay hoàn thanh nhiệm vụ cũng rất xuất sắc. Vương Nhạc Khang vẫn luôn rất tán thưởng cô. Lúc cô nói từ chức còn nói muốn đặc cách thăng chức cho cô làm quản lí chính để giữ lại, nhưng cô vẫn kiên quyết rời đi.

Quy trình nhân sự rất nhanh đã làm xong.

Thư kí của Phó Minh Dư nói: “ Cái cô Nguyễn Tư Nhàn kia từ chức rồi.”

Phó Kinh Dư đang xem văn kiện trên bàn: “ Nguyễn Tư Nhàn là ai?”

“Chính là cái người….” Thư kí ho một cái: “ Chính là cái người tiếp viên ở trên máy bay đã đưa cafe cho ngài ba lần.”

Động tác của Phó Minh Dư không dừng lại chút nào, sấp văn kiện dày bằng nửa ngón tay làm anh không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ về mấy chuyện này.

Có điều sau một lúc, anh nở một nụ cười.

“Bởi vì hôm đó đến khách sạn không có ai, cho nên chịu nổi được đả kích?”

Thư kí nhún vai, có lẽ là vậy.

Ai mà biết.

Dù sao bình thường Phó Minh Dư cũng gặp nhiều nữ tiếp viên hàng không kiểu như thế. Mà anh ngay cả cô tiếp viên hàng không kia tên gì cũng không biết.

Hơn nữa ngày đó vì Phó Minh Dư uống rượu, nếu không phải vì như thế, Nguyễn Tư Nhàn đã trực tiếp bị Vương Nhạc Khang đuổi rồi.

Phó Minh Dư không nói thêm, ý bảo thư kí có thể đi ra rồi.

Lúc này trợ lí Hồ cầm một tập tài liệu gõ cửa đi vào.

“Bản hợp đồng chính thức mua ACJ31 ra rồi. Tôi đã xem qua 3 lần, anh xem lại một lần nữa xem.”

Tài liệu được đặt ở trên bàn làm việc của Phó Minh Dư, so với tập tài liệu vừa rồi tập này còn dày hơn gấp đôi.

Dù sao cũng là mua máy bay, đâu phải là chuyện nhỏ. Chuyện này ảnh hưởng đến tương lai phát triển của Thế Hàng.

Cũng chính vì kế hoạch lớn mua ACJ31, máy bay tự động này sẽ dần dần thay thế các loại máy bay khác của Thế Hàng. Mà nhu cầu về phi công của loại máy bay này so cái loại máy bay khác cũng ít hơn, Phó Minh Dư quyết định huỷ bỏ tuyển dụng phi công trong nội bộ.

Cuộc cải cách tổ máy đang đến gần, các nhân viên cấp cao của Thế Hàng vẫn còn đang loay hoay bận rộn. Mà ba chữ “Nguyễn Tư Nhàn” này giống như khuôn mặt của cô ấy, chỉ thoáng qua trong đầu Phó Minh Dư một cái.

Chớp mắt là qua, giống như chim bay không để lại dấu vết.

Nhưng không có nghĩa những người khác đối với việc Nguyễn Tư Nhàn rời đi không có hứng thú.

Có người nói cô đi làm ở một chỗ khác tốt hơn, Bắc Hàng cho cô những điều kiện tốt hơn.

Thế nhưng cũng không hợp lí, cô chỉ là một tiếp viên, không đến mức phải khiến cho người ta đến đào đi.

Có người nói cô được cầu hôn, nghỉ việc về toàn tâm toàn ý làm vợ rồi.

Còn có người nói cô đổi nghề.

Mỗi người nói một kiểu, ai cũng không chắc chắn. Cũng có người nhắn tin hỏi cô nguyên nhân, cô nói muốn thay đổi hoàn cảnh. Thế nhưng tất cả mọi người đều không tin.
Loading...


Ai đổi hoàn cảnh mà lại đi vội vã như thế?

Đến tận mấy ngày sau, có người ở Luân Đôn nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng Nhạc ăn cơm ở nhà hàng Thuỷ Tinh nổi tiếng.

Mọi người đều cho rằng cô muốn ở cạnh Nhạc cơ trưởng cho nên gấp rút để đi Anh.

Nhưng mà cái lý luận hợp lý này nhanh chóng bị đánh vỡ. Nguyên nhân thật sự cuối cùng cũng truyền ra.

Thì ra Nguyễn Tư Nhàn khi ở trên máy bay có ý đồ câu dẫn Phó tổng bị thất bại. Sau đó tại Luân Đôn vẫn quấn chặt lấy, Phó tổng không chịu nổi sự quấy nhiễu của cô ta.

Lúc xảy ra chuyện này bộ phận quản lí tiếp viên đang mạnh mẽ xử lí “hiện tượng loạn” này, Nguyễn Tư Nhàn cũng là đầu sắt, ỷ đẹp sinh kiêu, đáng tiếc là người ta không chịu để lại mặt mũi cho.

Vì thế trước khi bị đuổi cô ta đã tự xin nghỉ việc để giữ lại mặt mũi.

Tất cả mọi người đều tin tưởng lời đồn này, bởi vì là từ cô tiếp viên hàng không chuyến bay ngày đó truyền ra, chi tiết đều có, tính chân thật rất cao.

Có người thở dài, Nguyễn Tư nhàn nếu như tâm tư nhỏ một chút. Tìm một cơ trưởng trẻ tuổi, lương một năm một trăm vạn(1). Bình thường còn có thể đi cùng chuyến bay với bạn trai, so với người thường cũng là tốt hơn rất nhiều a…Bao nhiêu người ao ước cũng không được, vì cái gì lại nhắm chằm chằm đến vị trí phu nhân nhà giàu.

(1) Một trăm vạn gần bằng 350 triệu VNĐ

Nhưng bàn luận thì bàn luận, bình thường công việc đã bận rộn như thế, tất cả mọi người đều bề bộn với công việc kiếm sống. Qua được vài tuần chỉ còn có người ở tiếp viên hàng không ở tổ bốn nói về việc này.

Tiếp đến qua vài tuần, chỉ có những người tương đối quen biết Nguyễn Tư Nhàn mới nói về việc này.

Và về sau….Cái tên “Nguyễn Tư Nhàn”này chỉ tồn tại trong tạp chí đã qua kỳ của hàng không Hằng Thế để trong phòng tư liệu.

Một năm lại một năm, ruộng lúa bên cạnh sân bay đã chín ba đợt, một vùng lớn đồng ruộng bị khai phá, để làm đường băng.

Nhân viên cũ của hàng không Thế Hàng đã thay người mới, đôi lúc tiếp viên trưởng và cơ trưởng nói chuyện phiếm sẽ nhắc đến cái tên Nguyễn Tư Nhàn, nhân viên mới vẻ mặt ngơ ngác không biết là bọn họ đang nói đến ai?

Ba năm sau các nhân viên đó cũng không biết Nguyễn Tư Nhàn là ai.

Tại thời điểm Nguyễn Tư Nhàn rời khỏi là thời điểm sáng chói nhất của cô, lại không nghĩ là mỹ danh như bọt biển, rất nhanh đã tan biết trong thuỷ triều.

Ba năm qua, Thế Hàng đã xảy ra rất nhiều thay đổi.

Chủ tịch dần dần giao quyền, bây giờ chỉ kiểm soát các công ty tài chính hàng không và cho thuê. Mà hai đứa con trai của chủ tịch, anh lớn làm chủ bộ phận nghiệp vụ, liên kết kinh doanh ở nước ngoài. Tiểu Phó tổng Phó Minh Dư cánh chim đã cứng cáp, lúc trước chủ tịch đã đặc biệt điều trợ lí Hồ của phó tổng giám đốc đến làm phụ tá cho Phó Minh Dư. Bây giờ cũng không cần thiết nữa, trợ lí Hồ đã quay về vị trí cũ. Các bộ phận nghiệp vụ do một mình Phó Minh Dư chèo gánh, đồng thời nhậm chức giám đốc vận hành của hãng.

Ngoài ra còn có những tin đồn nhỏ, chẳng hạn là về con trai trưởng của chủ tịch về hợp đồng hôn nhân giữa anh ta và vị hôn thê.

Thư kí của Phó Minh Dư đã trở thành giám đốc phòng kinh doanh Bắc Phi. Bên đây cũng đã tuyển một thư kí đẹp trai mới.

Còn có người ở bộ phận tiếp viên Giang Tử Duyệt và người được chuyển về khu vực thành phố Giang – cơ trưởng Nhạc đã ở chung với nhau, hai người mỗi ngày đều mặn nồng.

Những người mới ở tổ tiếp viên cũng đến từng người từng người một. Mỗi người đều xinh đẹp như hoa, Thế Hàng lại có thêm những “Bông hoa” xinh đẹp mới, dựa vào vẻ đẹp hơn người, lại lên trang bìa tạp chí của Thế Hàng. Những vị khách saU khi xem qua đều không quên được, các nhân viên nam cũng bắt đầu rục rịch.

Dường như không còn ai nhớ đến người tên Nguyễn Tư Nhàn.

Cách một năm, Nguyễn Tư Nhàn lại bị nhắc đến ở đây một lần nữa, là vì có người nhìn thấy “Bông hoa” mới của Thế Hàng, đột nhiên nói ra một câu: “ Tôi cảm thấy Nghê Đồng có chút gì đó rất giống Nguyễn Tư Nhàn a…”

Cũng có người không đồng ý: “ Giống cái gì?… so với Nguyễn Tư Nhàn còn kém rất nhiều.”

Sau khi Nghê Đồng nghe sau cũng rất khó chịu, chạy đến hỏi Giang Tử Duyệt: “Chị, Nguyễn Tư Nhàn là ai?”

“Cô ấy à..” Đuôi chân mày Giang Tử Duyệt nhướn lên, khẽ hừ một tiếng, nói thế rồi ngưng lại, không nói gì thêm.

Nghê Đồng quấn quít lấy Giang Tử Duyệt hỏi: “Là đồng nghiệp trước đây sao?..”

Giang Tử Duyệt nói phải, Nghê Đồng liền nói: “ Đều nó em hơi giống với cô ấy, có ảnh chụp không? Em muốn xem thử.”

“Giống chỗ nào? Chị thấy em đẹp hơn so với cô ấy.” Giang Tử Duyệt nói.

Nghê Đồng nghe xong vẫn không vừa ý. Bởi vì người nó cô là “so với Nguyễn Tư Nhàn còn kém nhiều” Là một phi công.

Ở phương diện này, cô càng coi trọng đánh giá của phái nam hơn.

“Cho em xem ảnh một chút đi, chỉ nhìn thử thôi.”

Giang Tử Duyệt tìm lại Wechat của Nguyễn Tư Nhàn. Giống như lúc trước giống nhau chỉ đi vào xem một chút. Xem “bạn bè đã hoạt động trong ba ngày qua”, không có gì cả. Vì thế Giang Tử Duyệt nói: “Em so sánh cùng có ấy có gì tốt, chẳng lẽ em cũng muốn giống như cô ấy chán chường mà từ chức à?…”

Nghê Đồng mở to hai mắt: “Có ý gì?”

Giang Tử Duyệt lắc đầu, kể lại câu chuyện ba năm trước bằng giọng rất xúc động.

Nghê Đồng nghe xong, thiếu chút nữa cười đến đau bụng rồi.

“Có thật không? Thật không biết lượng sức mình rồi mà?”

Giang Tử Duyệt nhướn mày: “Ai nói không đúng.”

Tuy nhiên đây không phải là một an ủi đặc biệt cho Nghê Đồng. Cô vẫn luôn không có cách nào thoải mái được với lời “so với Nguyễn Tư Nhàn còn kém nhiều”. Nếu cô cô đến đây sớm ba năm nhất định sẽ phân cao thấp với Nguyễn Tư Nhàn.

Bây giờ thì đáng tiếc, hiện tại cả người Nghê Đồng cảm giác đầy vô lực, vừa mới vui mừng được không bao lâu lại giống như tình yêu cũ đã qua không thể tranh đấu được.Cô cũng không có cách nào so bì với một người đã không còn ở chung một công ty.

Cũng may việc này rất nhanh không ai để ý đến. Nghê Đồng đặc biệt được thăng chức làm tiếp viên trưởng, được cấp trên xem trọng. Không ai nói cô ta “kém” về công việc.

Mà hiện nay mọi người quan tâm nhất là máy bay hành khách kiểu mới ACJ31 sắp được giao sớm.

Lô máy bay chở khách tự động đầu tiên của Hoa Phi đã ra đời và nhận được đơn đặt hàng từ các hãng hàng không lớn trong nước.

Điều này có nghĩa là các nhà sản xuất máy bay lớn như Airbus và Boeing phải đối mặt với những thách thức đáng kể.

Cũng có nghĩa là sẽ mở ra tương lai mới về lĩnh vực không trung và bá chủ(2) của lĩnh vực không trung sẽ được thay đổi.

Bá chủ(2): một tập đoàn hoặc một người nào đó xưng bá trong một lĩnh vực hoặc địa phương nào đó.

Toàn bộ Thế Hàng đã chuẩn bị sẵn sàng, thời tiết rực rỡ lên hẳn. Đường băng chuyên dụng mới được hoàn thành, đội bay thứ sáu cũng được thành lập, chuẩn bị đón tiếp máy bay mẫu mới ACJ31.

Đồng thời cũng chuẩn bị chào đón phi công của ACJ31 đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv