Khi đi lên trên đó, ngoại trừ những người nước T bị đội SWAT khống chế, thì không còn nhìn thấy ai nữa.
"Văn Lâm không có ở đây." Hà Ngộ Ngộ đi tới một cái bàn, bên trên có ghi rất nhiều ký tự mà cô không thể hiểu được.
Nguỵ Mai và những người khác tìm kiếm xung quanh, nhưng không có bóng dáng của Văn Lâm.
"Có vẻ như anh ta đã bỏ chạy."
Khi quay trở lại đồn cảnh sát biên giới, Hà Ngộ Ngộ thực sự nhìn thấy đội trưởng Trần ở đồn.
Cô không khỏi ngạc nhiên, bước tới gần Đội trưởng Trần: "Tại sao đội trưởng Trần lại đích thân đến đây?"
"Vụ án này không chỉ liên quan đến trùm ma túy ở thành phố C, mà còn liên quan đến vụ án giết người ở thành phố C. Làm sao tôi không đến được?" Đội trưởng Trần lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi, muốn châm lửa và nhìn thấy ở đây có phụ nữ cho nên bỏ thuốc xuống.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Đội trưởng Trần nhìn đồng hồ đeo tay: "Không có việc gì muốn hỏi tôi sao?"
Hà Ngộ Ngộ cười lắc đầu, cô hiểu rõ những điều này, trong sở cảnh sát có rất nhiều thứ cần được giữ bí mất, bởi vì nếu như không cẩn thận bị tiết lộ, sẽ tạo thành phiền phức không đáng có.
"Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát ở nước T, và chúng ta sẽ đến nước T vào ngày mai." Đội trưởng Trần cúi đầu, đặt điếu thuốc trên tay vào hộp thuốc.
Mặc dù cảnh sát biên giới đã phái người tới nhưng đội trưởng Trần vẫn lo lắng, dù sao Văn Lâm đã nhiều năm không bị bắt, dù sao cũng phải tới đó một chuyến.
Hà Ngộ Ngộ cũng muốn đến thị trấn cổ ở nước T, là thị trấn cổ mà Lý Hoằng Văn đã cung cấp manh mối trước đây.
"Được rõ, tôi chờ thông báo."
Đội hành động đã sẵn sàng lên đường, Trương Đồng Hách cũng cùng nhau đến nước T. Tuy nhiệm vụ này không nguy hiểm lắm, nhưng ở nước T, nếu không cẩn thận, bọn họ có thể bị bắt, như thế sự việc lại ảnh hưởng đến đất nước.
Sau khi Hà Ngộ Ngộ nhắc nhở đội ngũ đề phòng, mọi người trở về ký túc xá để ngủ.
Họ đã lâu không được nghỉ ngơi thoải mái, bất kể là nam hay nữ, họ đã ngủ ngay khi vừa nằm xuống.
Nguỵ Mai và Hà Ngộ Ngộ ở chung một phòng hai giường, Hà Ngộ Ngộ ngủ trên giường bên cạnh cửa sổ, cô ấy đang dựa vào gối và nhắn tin cho Tống Như Ca.
[Tôi đang làm nhiệm vụ, quá bận.]
Ở bên kia, Tống Như Ca đang soạn tin nhắn.
Hơn ba phút sau, vẫn đang soạn.
Hà Ngộ Ngộ cầm điện thoại và suy nghĩ một lúc, có lẽ nào Tống Như Ca đang viết mấy lời lưu ý đề phòng khi đến nước T?
Cô gần như ngủ gục trên gối, Tống Như Ca mới trả lời lại.
[Bình an về nhà.]
Hà Ngộ Ngộ nhìn bốn chữ này, lại nhìn đống quần áo trước mặt, trong lòng không khỏi có chút ấm áp.
Vừa rồi Tống Như Ca đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, cô hơi lo lắng không biết Hà Ngộ Ngộ có mặc nhiều quần áo ấm không, không biết có bị thương khi đi làm nhiệm vụ không, và liệu cô ấy có gặp nguy hiểm không?
Tống Như Ca rất lo lắng, nhưng mà cô không biết gì cả, rất muốn hỏi nhiều thứ. Lời nói đến miệng nhưng không thể thốt ra.
Không biết Hà Ngộ Ngộ có kịp trở lại trước Tết Âm Lịch không, Tống Như Ca vẫn ở nước ngoài tham dự lễ trao giải, lần này cô đến tham gia liên hoan phim, các phim trước của cô ấy đều được đề cử giải quốc tế. Truyện Teen Hay
"Cô Tống, cô nhìn xem trang điểm đã được chưa?" Chuyên viên trang điểm hỏi.
Tống Như Ca nhìn khuôn mặt mình trong gương, khi dùng đầu ngón tay chạm vào, làn da của cô vô cùng mịn màng, không biết như thế này đi câu dẫn Hà Ngộ Ngộ, người kia có mắc câu không nữa?
Chờ đã, cô đang nghĩ gì vậy!
Bây giờ cô đang chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn ở nước ngoài. Cuộc phỏng vấn này được biết đến là rất độc mồm độc miệng, căn bản sẽ không hỏi những vấn đề mà bên phía công ty Tống Như Ca yêu cầu.
Sau khi người dẫn chương trình lên sân khấu, anh ta bắt đầu trực tiếp bắt đầu chủ đề.
"Tôi nghe nói rằng cô Tống đã công khai hướng tính của cô ở trong nước đúng không?"