Hoa Thần Viễn quỳ dưới chân Thừa Ngạn Húc, gương mặt xinh đẹp đỏ lên vì cảm giác nhục nhã, nhưng tim lại đập liên hồi, không khống chế được cảm xúc đang dâng trào. Là Hoa Thần Viễn đánh giá quá cao bản thân mình, ti tiện kỹ nữ thì mãi mãi là ti tiện kỹ nữ, dù có giả vờ đoan trang đến thế nào, chỉ cần người kia xuất hiện liền như thiếu niên lần đầu biết yêu, điên cuồng hướng đối phương muốn dâng lên tất thảy. Thừa Ngạn Húc giống như 10 năm về trước, lạnh lùng yêu cầu Hoa Thần Viễn vứt bỏ hết tự tôn, cúi đầu quỳ xin lỗi. Bên cạnh còn có Hoa Kinh Viện đang mở to mắt nhìn, Hoa Thần Viễn vừa thẹn vừa nứng, cả người đều run.
Thừa Ngạn Húc nhìn Hoa Thần Viễn đã run đến lợi hại, không nhanh không chậm tuyên bố, muốn bỏ qua chuyện này chỉ cần Hoa Thần Viễn ở ngay tại đây dập đầu xin lỗi 3 cái, rồi bò qua háng Thừa Ngạn Húc tạ lỗi. Hoa Kinh Viện khẩn trương, lắp bắp định nói gì thì từ phía sau cổ đã bị Thừa Thái Lang nắm lấy, kéo sát về phía mình. Hoa Kinh Viện quỳ giữa hai chân Thừa Thái Lang, miệng bị ngón tay Thừa Thái Lang chọc vào, không cho lên tiếng, má thì bị đũng quần gồ lên cọ đến ửng đỏ, bướm nhỏ lập tức nước chảy. Thậm chí lúc này giáo viên chủ nhiệm, hiệu trưởng cùng phụ huynh của các học sinh khác cũng đã đi vào, vừa xét nét nhìn Hoa Thần Viễn vừa hối thúc anh mau làm theo lời Thừa Ngạn Húc. Bọn họ đều không dám trách Thừa Thái Lang đánh bạn nhập viện, liền đổ hết lên đầu Hoa Kinh Viện.
"Anh Hoa, cho dù biết anh không được giáo dưỡng đàng hoàng, nhưng làm người không thể không biết phép tắc như vậy. Làm cha như thế có thể dạy dỗ tốt con mình ư? Chẳng trách sao Hoa Kinh Viện lại hư hỏng, suốt ngày chỉ biết dụ dỗ bạn học."
"Là Hoa Kinh Viện đồng ý theo con tôi chơi bóng. Đấy rõ ràng là muốn câu dẫn con tôi lên giường với nó! Làm song tính mà không biết giữ mình, còn dám giao tiếp lung tung? Chỉ tại đồ lẳng lơ này mà con tôi bị đánh nhập viện, con của Thừa Ngạn Húc tiên sinh cũng bị thương"
Hoa Kinh Viện bị mắng đến uất ức rơi nước mắt, cậu thật sự rất sợ sẽ bị đuổi học. Cho dù cậu chỉ đơn thuần muốn cùng bạn bè chơi bóng thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện đến vậy. Cũng vì chuyện này mà từ đó về sau Hoa Kinh Viện không kết giao với bất kỳ người bạn nào nữa, bạn cùng lớp cũng triệt để xa lánh Hoa Kinh Viện, sợ bị Thừa Thái Lang trừng phạt. Hoa Thần Viễn đã 27 tuổi rồi, giờ đây quỳ giữa phòng cho mọi người xung quanh chỉ trích, cảm giác nhục nhã hèn kém làm anh không thể ngẩng đầu lên nổi. Sự tự tin anh dùng 10 năm để vun đắp một lần nữa bị đánh nát vụn, bức anh trở về đúng bản chất của mình, một song tính yếu đuối ngu ngốc không có nam nhân thì không sống nổi. Cuối cùng, Hoa Thần Viễn không chịu nổi áp lực, chỉ có thể nghe lệnh Thừa Ngạn Húc, dập đầu xin lỗi cha con Thừa gia. Vừa quỳ lạy vừa cầu xin Thừa gia tha thứ, Thừa gia muốn bồi thường gì cũng được, chỉ cần không đuổi học Hoa Kinh Viện.
"Bò qua đây"
Hoa Thần Viễn run rẩy, nghe lệnh cúi đầu chui qua háng Thừa Ngạn Húc, súc thành một đoàn giữa hai chân nam nhân. Thừa Ngạn Húc nhấc chân dẫm lên đầu Hoa Thần Viễn, dí trán anh xuống đất.
"Song tính là người hay cẩu?"
"Là... là cẩu..."
Vừa nói xong mông Hoa Thần Viễn lại giật nhẹ một cái, đũng quần thẫm lại chu lên khiến ai cũng nhìn rõ bướm mập đang phì phò phun triều. Mùi dâm thuỷ ngọt ngào của song tính liền không khống chế được mà tràn ra, cả phòng xôn xao lên, ai cũng mắng ti tiện, bên kia Thừa Thái Lang cũng trào phúng Hoa Kinh Viện.
"Đấy, nghe rõ chưa phế vật? Cha cậu là cẩu, cậu cũng chỉ là tiểu cẩu của tôi mà thôi."
Lỗ tai Hoa Thần Viễn vì thẹn mà đỏ rực lên, mãi một lúc Thừa Ngạn Húc mới lãnh đạm nói.
"Hoa tiên sinh nếu đã nhận thức bản thân chỉ là vật hạ đẳng, đương nhiên làm người chúng ta không thể so đo cùng chó. Trước khi đến đây tôi cũng đã nghĩ biện pháp giải quyết ổn thoả, viện phí của con các vị tôi sẽ chi trả. Còn hai con chó này, tôi thay các vị giáo huấn lại. Hiệu trưởng, sau vụ việc lần này tôi kiến nghị nhà trường nên chính thức bắt buộc học sinh song tính phải mang vòng cổ chó của chủ nhân đi học, tránh xảy ra trường hợp không biết điều mà câu dẫn nam nhân khác."
Sau khi mọi người rời đi, Hoa Thần Viễn vẫn chưa được phép đứng dậy, như cũ úp người dưới háng Thừa Ngạn Húc. Thừa Ngạn Húc lệnh Hoa Thần Viễn bò theo Thừa Ngạn Húc ra xe, đi qua hành lang dài bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm. Đến xe nơi chỉ còn hai người, Hoa Thần Viễn mới dám ngẩng đầu lên kêu Thừa Ngạn Húc.
"Em gọi ta là gì?"
"Th-Thừa tiên sinh"
CHÁT!
"C-chủ nhân"
Hoa Thần Viễn bị tát đến sưng bầm má, sợ không dám động đậy, bám lấy đầu gối Thừa Ngạn Húc. Phía trên dùng miệng kéo khoá quần Thừa Ngạn Húc xuống, liếm mút cặc bự, chìm đắm trong mùi hương của nam nhân, phía dưới thì tự cởi quần ra, lồn nhỏ bị mũi giày da mài chảy nước ướt nhẹp. Xúc cảm còn tuyệt hơn 10 năm trước, bao nhiêu nghẹn ngào uỷ khuất đều như gió thổi mây bay trước khoảnh khắc này. Hôn môi quy đầu, lưỡi nhỏ liếm lộng dọc thân cặc, còn như nghiện mà đem má mình cọ cọ với khúc thịt cương cứng này. Hoa Thần Viễn vừa ô ô khóc vừa bú cặc hầu hạ Thừa Ngạn Húc, miệng nhỏ bị cặc bự nong đến muốn rách da. Hai tay sờ sờ đại kê đản no tròn, thâm hầu đem con cặc dài 28cm thâm đến cuống họng, mũi úp vào lông đen nam tính. Được bao trùn trong mùi hương của nam tính, Hoa Thần Viễn mắt đều nhoè lệ, lại lo lắng Thừa Ngạn Húc chê mình kỹ thuật kém, càng ra sức co bóp cổ họng mút cặc, dâng ra yếu hầu mềm như bông cho đầu khấc hung hăng đánh vào. Tiếng dâm rên bị nghẹn lại trong cuống họng như một con chó nhỏ, được Thừa Ngạn Húc sủng nịch xoa đầu. Nhà ra bú vào cặc bự, đến khi thấy cặc Thừa Ngạn Húc đã ướt nhẹp thì chủ động cầm tay Thừa Ngạn Húc nắm lên tóc mình, há miệng thật to dưới háng nam nhân, để nam nhân chủ động địt họng mình. Cùng với tốc độ dập hông địt miệng của nam nhân, eo Hoa Thần Viễn cũng không tự chủ được mà cọ xát chim nhỏ của mình với sàn xe, nhìn qua đúng là không khác chó cái chút nào. Thừa Ngạn Húc tinh lực cực mạnh, địt Hoa Thần Viễn họng đều sưng cũng chưa bắn, trong khi Hoa Thần Viễn đã phun tinh đầy chân Thừa Ngạn Húc rồi. Thừa Ngạn Húc mỉm cười đem côn thịt nhầy nhụa nước miếng tát liên tiếp lên mặt Hoa Thần Viễn, mắng anh vô dụng, đến mút cặc cũng không làm tốt. Hoa Thần Viễn bị mắng liền sợ, lập tức xoay người nâng mông mình lên, tay tách bướm non ra cấp Thừa Ngạn Húc kiểm tra.
"Cầu xin chủ nhân đừng bỏ rơi em, mi-miệng nhỏ vô dụng... vẫn còn bướm nhỏ hầu hạ ngài."
"10 năm qua cái dâm động này tiếp bao nhiêu khách chơi, còn dám bày ra? Thứ dơ bẩn không xứng được ta thao đâu."
Thừa Ngạn Húc dù kiểm soát Hoa Kinh Viện đến gắt gao, nhưng chung quy dục chiếm cũng quá cường, hắn vẫn luôn nghĩ đến Hoa Thần Viễn ở lúc hắn không để ý, lén lút câu dẫn dã nam nhân, để bọn hắn thao vào cái lồn thuộc về hắn. Tự ăn dấm với chính tưởng tượng của mình, Thừa Ngạn Húc đột nhiên sinh khí, vỗ mông Hoa Thần Viễn đến đỏ, cái bướm đáng thương cũng không thoát, bị bàn tay nam nhân tát đến múp múp chảy nước.
"Ô ô... không có... c-chó cái không có câu dẫn dã nam nhân... vẫn luôn là... của một mình chủ nhân... ô ô đừng lại tát bướm chó cái, ah... â-âm đế bị nhéo... chủ nhân... ngài thao em... thao vào liền tốt... tin em... tử cung thật nhớ người..."
Hài lòng Hoa Thần Viễn mất lý trí cầu thao, Thừa Ngạn Húc nhấc Hoa Thần Viễn bổng lên, bướm mập bị cặc bự một phát hiếp lút cán không chút thương tiếc, đầu khấc phá đến cung khẩu Hoa Thần Viễn liền cao triều. Tư thế toạ đài sen làm Hoa Thần Viễn thấy rõ ràng nơi giao hợp của hai người, bên trong mị thịt cũng ngoan ngoãn cực điểm bú lấy cặc bự ca ca, cảm giác thân thuộc ùa về làm Hoa Thần Viễn rơi nước mắt. Hoa Thần Viễn quay đầu cùng Thừa Ngạn Húc hôn môi, đầu lưỡi dây dưa, tham lam liếm mút lẫn nhau khí vị. Làm tình trong khoang xe chật hẹp càng làm Hoa Thần Viễn có cảm xúc gần gũi với Thừa Ngạn Húc, da thịt kề da thịt, chỗ sâu nhất trong cơ thể cũng dâng ra cho Thừa Ngạn Húc, cặc đóng cọc vào bướm, khít đến không một tia hở. Hoa Thần Viễn nhanh chóng bị đến thần trí đều bay, ái và dục hoà quyện làm Hoa Thần Viễn nhạy cảm không chịu được, cơ hồ mỗi động chạm vuốt ve của Thừa Ngạn Húc đều có thể khiến Hoa Thần Viễn lên đỉnh. Anh thật thích cảm giác bị Thừa Ngạn Húc toàn bộ chiếm hữu, bụng bị cặc chọc đến nhô, lồn nhỏ biến thành cái bao dương vật. Tử cung bị đầu khấc thao tiến vào, nhầy nhụa nước sốt trào ra không ngừng. Xe chấn đổi biết bao nhiêu tư thế, không gian hẹp ngập tràn ái muội tình dục. Thẳng đến khi Hoa Thần Viễn bị địt đến sắp xỉu, bướm mập đô đô như đính chặt lên cặc Thừa Ngạn Húc, Thừa Ngạn Húc mới gầm một tiếng mà bắn tinh vào tử cung Hoa Thần Viễn. Tinh dịch vừa nhiều vừa nóng, bỏng chết Hoa Thần Viễn, Hoa Thần Viễn vặn vẹo eo mông, chim nhỏ giật giật nhưng bắn không ra cái gì nữa, tử cung cảm thụ nùng tinh chất lượng của cực phẩm giống đực đang rót đầy khoang sinh sản, như hồ nước được bơm đầy.
"N-nội bắn... ah... chủ nhân... tử cung phải bị bơm tinh dịch đến hỏng mất..."
"Thích hay không?"
"Thích... cực kỳ cực kỳ thích... bên trong toàn là... cao quý tinh dịch của chủ nhân..."
Thừa Ngạn Húc ấn tay lên bụng dưới của Hoa Thần Viễn, vừa xoa nắn tử cung vừa nhếch miệng cười, bắt đầu nhục nhã kiều nộn điềm đạm mỹ nhân.
"Nói, nơi này là gì?"
"Ô-ô... chủ nhân xoa xoa... bụng nhỏ của chó cái. Thấp hèn bụng nhỏ là... chủ nhân tinh dịch bồn chứa... cũng là sinh sản công cụ... chủ nhân nhiều nhiều yêu thương chó cái... nội bắn chó cái... để chó cái mang thai... liền sinh con cho chủ nhân..."
Thừa Ngạn Húc mỹ mãn đến lộ ra một tia hiếm có ôn nhu, ôm mỹ nhân trong lòng, lúc này mới cho tài xế vào xe đưa bọn họ hồi Thừa gia. Suốt đường đi Hoa Thần Viễn vẫn luôn tại Thừa Ngạn Húc trên đùi, bướm một giây không rời cặc, theo xóc nảy của đường đi mà bẹp bẹp bú cặc. Bên trong nội bích đã bị hung khí của nam nhân quấy đến mềm nhũn, vì thẹn có người lạ mà rên rỉ càng thêm pnghẹn ngào. Vú mềm cũng bị đại chưởng của nam nhân xoa nắn, đầu vú kiều cao, cấp nam nhân chơi đùa. Hai người dính dính ái ái hôn môi, Hoa Thần Viễn cả người đều đỏ ửng, khi đến Thừa gia thì đã gần như bán tỉnh bán mê. Hoa Thần Viễn không nỡ để Thừa Ngạn Húc xa mình, theo bản năng níu cổ Thừa Ngạn Húc, còn hôn cằm nam nhân. Nhìn cuồng ái trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Thần Viễn như muốn tràn ra, Thừa Ngạn Húc cũng liền không rút cặc ra khỏi nhục động ấm áp, cứ vậy để Hoa Thần Viễn ôm mình như gấu koala nhỏ mà bế vào nhà. Người hầu nhìn chủ nhân công khai mang nhân tình về đều khiếp sợ đến không dám lên tiếng, Thừa Ngạn Húc thì vẫn chuyên chú vừa đi vừa hôn môi Hoa Thần Viễn, muốn bế Hoa Thần Viễn về phòng ngủ. Lúc này vị quản gia mới liều mạng lên chặn lại, nam khan mà nhắc nhở phu nhân của Thừa Ngạn Húc - Kim tiểu thư vẫn đang trong phòng. Nghe đến đây, Hoa Thần Viễn có chút bừng tỉnh, mới nhận thức được tình cảnh xấu hổ của bản thân. Hoa Thần Viễn bị thực tại đánh đến thương tâm, liền không khống chế được mà khóc, muốn từ người Thừa Ngạn Húc đi xuống. Thừa Ngạn Húc thấy Hoa Thần Viễn khóc thì ánh mặt lập tức lạnh lẽo, quản gia quá hiểu tính cách Thừa Ngạn Húc, biết mình phạm tội, thức thời im lặng lùi ra.
"Thừa Ngạn Húc, thả-thả em xuống đi... em phải trở về..."
Thừa Ngạn Húc vỗ mông Hoa Thần Viễn, nghiêm giọng nhắc nhở.
"Đừng nháo. Hôm nay em không đi đâu cả."
Thừa Ngạn Húc đạp cửa bế Hoa Thần Viễn vào phòng, Kim tiểu thư bị kinh hách rơi cả sách trên tay xuống, nhìn ra cửa thấy cảnh tượng hoang đường dâm loạn này thì tròn mắt.
"Cút ra ngoài."
Thừa Ngạn Húc triệt để coi cô ta là không khí, bế Hoa Thần Viễn lên giường ném xuống. Hoa Thần Viễn lén nhìn Kim tiểu thư, trong lòng không phân rõ là thẹn thùng vẫn là khoái cảm. Chủ nhân vẫn là cần anh! Mặc cho vị Kim tiểu thư la hét, Thừa Ngạn Húc lạnh lùng ra lệnh gia nhân lôi cô ta ra ngoài. Người hầu chứng kiến một màn này không khỏi to nhỏ, vốn biết trước nay hai vị chủ nhân sống cùng một nhà nhưng không có tình cảm, Kim tiểu thư mặt nóng dán mông lạnh, mặc cho cô nỗ lực lấy lòng chồng bao nhiêu, Thừa Ngạn Húc vẫn chỉ ném lại một ánh nhìn chán ghét. Thậm chí đến Thừa Thái Lang thiếu gia lớn lên cũng giống bố như đúc, đều lạnh nhạt với mẹ mình. Người hầu từ lâu đồn thôi Thừa Ngạn Húc có nhân tình bên ngoài, nhưng làm đến mức này thì cũng quá không nể mặt Kim tiểu thư rồi. Ở bên trong Hoa Thần Viễn không nghe được lời bàn tán, toàn bộ cơ thể đều đang căng lên đón nhận xâm lược của nam nhân. Trên chiếc giường mềm mại, hai người đều muốn bù đắp cho 10 năm không gặp. Ban đầu là Hoa Thần Viễn nằm ngửa, hai chân đại khai nâng bướm cho cặc chịch. Rồi lại bị lật người lại, quỳ bò như chó cái chịu thao. Thậm chí lăn lộn đến Hoa Thần Viễn chịu không nổi bò xuống giường, lập tức bị xách một chân lên không trung, đứng trên một chân bị nam nhân hiếp dâm bướm mềm. Thừa Ngạn Húc cơ hồ phải tưới đẫm Hoa Thần Viễn trong tinh dịch của mình mới thoả lòng. Hoa Thần Viễn ban đầu còn khống chế tiếng kêu, về sau chịu không nổi bị thao sảng lên mây, mặc kệ tất cả mà dâm rên, người đứng ngoài cửa đều phải đỏ mặt.
"Ch-chủ nhân... tha tiểu Viễn... cặc bự thao hỏng tiểu Viễn mất..."
Hoa Thần Viễn bị chịch đến tận tối khuya, bụng ăn 7 đạo tinh dịch phồng lên như mang thai. Cả người xanh đỏ vết hôn cắn, ướt như vớt ra từ chậu thuỷ không biết là dâm dịch vẫn là tinh dịch. Thừa Ngạn Húc bế Hoa Thần Viễn đã ngất xỉu vào phòng tắm tẩy rửa, tinh dịch toàn bộ chặn lại, không cho lậu ra một giọt. Đoạn đặt Hoa Thần Viễn lên giường, nhu tình ôm ấp cùng chìm vào giấc ngủ. Hoa Thần Viễn bị Thừa Ngạn Húc thao đến quên luôn đứa nhỏ Hoa Kinh Viện, không hề biết Thừa Thái Lang cũng đã dắt Hoa Kinh Viện về nhà mình. Cũng may biệt thự Thừa gia lớn như vậy, Hoa Kinh Viện không có đi ngang phòng ngủ nơi Thừa Ngạn Húc cùng Hoa Thần Viễn làm tình.
Sáng hôm sau, Hoa Thần Viễn tỉnh lại toàn thân đều nhức, bướm vẫn đang ủ cặc cho Thừa Ngạn Húc. Nhìn thấy nam nhân mình yêu bao lâu nằm gần ngay trước mắt, cảm nhận hơi thở nhu hoà của Thừa Ngạn Húc, lòng Hoa Thần Viễn đều mềm như bông. Lúc này ngẫm nghĩ một chút, Hoa Thần Viễn mới xác thực bản thân đã thành cái loại tiểu tam phá hoại gia đình. Chưa kể đây còn là phòng ngủ của Thừa Ngạn Húc và Kim tiểu thư, không biết bọn họ 10 năm qua đã ngủ với nhau bao nhiều lần. Vừa nghĩ tới nước mắt liền rơi, Thừa Ngạn Húc cảm nhận được ngực mình ướt át liền mở mắt, thấy cái nai nhỏ đang chít chít khóc ròng liền đem ôm vào lòng. Nghe nai nhỏ nức nở xong, Thừa Ngạn Húc mới chém đinh chặt sắt nói.
"Không có cùng cô ta ngủ qua. Ngoan, đừng khóc. Thời gian qua ta luôn tại nước ngoài, rất ít gặp cô ta. Lần này không để em chạy mất nữa."
"Th-thật vậy chăng? Nhưng Thừa mẫu... nàng hẳn không chấp nhận em ở bên chủ nhân."
"Chuyện này để ta giải quyết, đừng lo lắng."
Hoa Thần Viễn liền không hỏi nhiều. Cũng không biết lấy đâu ra nhiều như vậy tin tưởng, nam nhân hống một chút Hoa Thần Viễn liền lập tức đem tâm treo lên cho người kia cầm, ai bảo đối phương là Thừa Ngạn Húc, là người Hoa Thần Viễn đã ái đến mất lý trí. Thừa Ngạn Húc cùng Hoa Thần Viễn ân ân ái ái cùng tắm rửa, Hoa Thần Viễn eo đau chân mỏi, được Thừa Ngạn Húc bế ra phòng ăn. Vừa đến nơi đã thấy Kim tiểu thư ngồi sẵn đó. Kim tiểu thư không hổ là con nhà danh giá, tựa như hoàn toàn không chút nổi giận thất thố, rất bình tĩnh nhìn trượng phu mình bế cái hồ ly tinh. Hoa Thần Viễn còn không có mặc quần áo đàng hoàng, đều khoác áo ngủ của Thừa Ngạn Húc, cơ bản không che giấu được thân thể sắc dục cùng dấu vết hoan ái đêm qua. Thừa Ngạn Húc để Hoa Thần Viễn ngồi trên đùi mình, liếc mắt nhìn Kim tiểu thư xem cô định bày trò gì.
"Ngạn Húc, em biết anh tính dục cường. Em cũng không phải người không hiểu chuyện, anh muốn tìm chơi vài cái trai bao cũng không sao. Nhưng đây vẫn là Thừa gia, em vẫn là pháp luật hợp pháp vợ của anh. Lần sau, đừng mang loại người dơ bẩn này về nhà."
Hoa Thần Viễn bị ánh nhìn bén nhọn của Kim tiểu thư nhìn đến không dám ngẩng đầu, chỉ biết dựa thật sâu vào Thừa Ngạn Húc tìm kiếm bảo hộ. Không biết qua ánh mắt Kim tiểu thư, loại động tác thân mật này càng giống như đang trêu tức cô. Thừa Ngạn Húc một bên vuốt ve Hoa Thần Viễn, nhàn nhạt cười.
"Cô cũng biết đây là Thừa gia. Tôi muốn đưa ai về đây là quyền của tôi. Cô tốt hơn nên biết điều một chút, đừng lần nữa ngáng chân tôi. Ah, tiểu Viễn, muốn uống sữa hay là nước hoa quả?"
Kim tiểu thư bị khí đến đỏ mặt, nhìn Thừa Ngạn Húc sủng ái xinh đẹp song tính nhân trong lòng, đem sữa đều tự mình một ngụm uống, sau đó hôn môi uy Hoa Thần Viễn. Tay anh còn luồn vào áo bóp vú hồ ly tinh, thằng hồ ly tinh thì ưỡn ẹo vừa mút môi chồng cô vừa co giật bụng chảy nước bướm. Hôm qua bọn họ ở trong phòng ngủ làm tình cả đêm còn cô bị gia nhân chặn ngoài cửa, cả đời cô chưa bao giờ phải chịu uỷ khuất lớn đến thế. Hầu gái rót nước cho Kim tiểu thư nhìn cảnh này đều sợ đến chệch cả ra ngoài.
"Được. Anh muốn mang thứ này về. Được. Nhưng đương cái gì? Nhà ta không tuyển người hầu quản gia các loại? Vẫn muốn đương con chó đi? Xây một cái nhà gỗ nhỏ, cho nó vào ở. Cũng chỉ là tiết dục công cụ thôi, chờ anh chơi chán thì vứt bỏ."
Vừa dứt lời, Kim tiểu thư đã sấn tới, muốn đem Hoa Thần Viễn giật ngã xuống sàn.
"Làm một con chó, đừng ở trước mặt mọi người tỏ vẻ. Còn không mau quỳ xuống khấu chào nữ chủ nhân."
Tay còn chưa chạm được Hoa Thần Viễn, Thừa Ngạn Húc đã cho cô ta một tát, khiến cô ngã ra sàn. Kim tiểu thư không biết cô đã phạm một sai lầm tối nghiêm trọng, Hoa Thần Viễn xác thực là cái chó cái, nhưng chủ nhân cũng chỉ có mình Thừa Ngạn Húc thôi, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ khi dễ.
Kim tiểu thư tức đến không giữ nổi vẻ trang nhã, thiếu chút phải xông vào đánh người, nhưng chưa kịp làm gì đã bị gia nhân lôi ra khỏi chính nhà mình. Thừa Ngạn Húc biết cô ta kiểu gì cũng về khóc lóc với Thừa mẫu cùng Kim gia, nhưng anh không quan tâm. Hắn đã không còn là cậu học sinh của 10 năm trước, tại bất lực bị người đoạt đi trân bảo.
Thừa Ngạn Húc đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy đùi mình ướt, cúi đầu nhìn Hoa Thần Viễn đã đỏ hồng hai tai, thì ra dâm thuỷ không khống chế được liền chảy ướt quần Thừa Ngạn Húc. Thừa Ngạn Húc nhướng mày, đưa tay sờ soạng non mềm nộm bướm, ngón tay còn ở lỗ lồn trêu chọc một chút.
"Bị người mắng là chó cái cũng chảy nước được sao? Dâm đãng."
Hoa Thần Viễn vừa lắc đầu vừa khổ sở thanh minh. Không phải là vì bị mắng mà như vậy, mà do được Thừa Ngạn Húc bảo vệ, Hoa Thần Viễn hạnh phúc muốn chết, nhìn Thừa Ngạn Húc vì mình mà tát cái kia Kim tiểu thư, tim Hoa Thần Viễn lập tức loạn nhịp, trong đầu như ma chú lập lại.
"Chủ nhân quá tốt! Mau mau nâng bướm cấp chủ nhân thao! Hầu hạ ngài! Tôn thờ ngài! Thật mau muốn sinh con cho chủ nhân. Sinh con liền tốt, sinh con liền có thể ở cạnh chủ nhân lâu hơn."
Thừa Ngạn Húc nghe Hoa Thần Viễn ngôn ngữ lộn xộn giải thích, cự vật dưới háng liền ngạnh. Ngoan bảo bối đã cầu xin như vậy, phải thưởng cho một trận đụ thôi. Thế là bàn ăn liền bị gạt phăng, Hoa Thần Viễn sáng sớm đã loã thể nằm trên bàn, bị Thừa Ngạn Húc hiếp đến mất khống chế tè ra. Xung quanh người hầu một người cũng chưa lui, tất cả bảo trì cúi đầu trầm mặc, trong lòng đều hiểu rõ vị trí phu nhân của ngôi nhà này, rất sớm thôi sẽ đổi chủ.